Tâm Sự Của Gã Trai Mới Lớn

Chương 5



Nó xin thầy nghĩ thêm vài ngày, đến hôm nó đến lớp thì lại làm như không có chuyện gì xảy, ngồi điềm tĩnh chép ké bài tập về nhà của đứa bàn trên.

Hừm! Người gì xấu còn lười, chả biết tôi thích nó chổ nào nữa.

"Hôm nay đến muộn thế, khoác của mày tao để trong ngăn bàn í."

Nó nhìn tôi cười, tim tôi lại đập nhanh à ơi lại như thằng ngốc rồi.

"Chuyện hôm trước ừ thì.."

Cùng lắm là nói ra một lần, được thì được không được cũng phải được.

Tôi đang định bày tỏ nổi lòng mình với nó thì một thằng uất ơ nào xuất hiện ở cửa lớp. Với ly trà sữa full size ở trên tay, con gà cùng bàn chẳng thèm nghe tôi nói nữa.

Nó chạy ra cửa lớp cả hai nói gì đó thật lâu, cuối cùng nó nhận ly trà sữa đó.

Tôi để ý lúc nhận, tay thằng uất ơ đấy còn chạm vào tay nó nữa.

Lưu An vừa cầm ly trà sữa đặt xuống bàn, thì tôi đã nhanh như gió chợp lấy và uống.

Tôi uống trong khi đôi mắt nó trợn trừng nhìn tôi.

Sau khi nhai hết mấy hạt trân châu tôi còn tiện tay quăng ly vào sọt rác dùm nó.

"Trẩu thật."

Nó mặc kệ tôi, quay ra chép tiếp miệng cứ lầm bầm.

Tôi cứ trẩu đấy thì làm sao?

Hôm sau thằng đấy lại tiếp tục xuất hiện trước cửa lớp, lần này là hai hộp milo.

Lưu An vừa đem vào lớp chưa kịp ngồi xuống, tôi đã giật lấy phát cho hai đứa đệ ngồi ở phía sau.

Nó liếc tôi, rồi không thèm quan tâm nữa.

Thằng uất ơ ấy thật là có cố gắn, cả tuần này ngày nào cũng có mặt trước cửa lớp tôi.

Nhìn hai tờ vé xem phim trên tay nó, lần này Lưu An từ chối rồi quay người vào lớp.

Thằng uất ơ ấy nào dám bước vào lớp tôi, đành gãi đầu bước về lớp.

Trong tiết học lòng tôi như bị kiến cắn, Lưu An bị thầy kêu lên bản làm bài.

Chắc bài này nó đã chép sẵn cách giải vào sách nên mặt có vẻ tươi lắm.

"Lát ra chơi mày sang lớp thằng đấy bảo ra về gặp tao ở cổng."

Vừa xoay cây bút bi trên tay tôi vừa cảm thán, thằng này ngon lắm dám dành gái với cả ông đây.

Nhìn thằng uất ơ bị tôi đá một cái nằm lăn ra đất kêu mẹ gọi ba thế ấy, mà vài tiếng trước còn gan dạ đứng trước lớp tôi rủ Lưu An của tôi cùng đi xem phim đấy.

Tôi cảnh cáo đôi chút thôi, mà tên đó gật đầu như giả tỏi vậy, nhìn nước mắt như sông hoàng hà chảy kia tôi chán nản bước lên xe về.

Từ hôm đó không thấy tên uất ơ đó xuất hiện ở lớp tôi nữa, Lưu An đôi khi nghe mấy người cùng lớp bàn về tên đó thì nhìn sang tôi, tôi làm ra vẻ mình vô tội Bùi Yên ngây thơ chả biết gì.

Mọi việc cứ trải qua yên bình như thế cho đến tháng cuối của thi học kì hai năm 12.

Tôi thấy bình thường lắm, làm chơi chơi cũng đủ điểm học sinh giỏi nữa.

Trong khi Lưu An thì trông cố gắn lắm, thi học kì 2 xong là đến ôn thi trung học phổ thông quốc gia, nên học hai buổi ngày càng nhiều.

Trong lớp chỉ có một số ít người ở lại lớp ôn tập, phần lớn là về nhà hay ra quán trà sữa ôn.

Lưu An nằm trong số ít, nên tôi cũng ở lại nhìn nó học.

Tóc nó đã dài hơn rồi, lúc mới vào lớp còn để cái đầu nấm y như con trai, bây giờ đã có thể cột một chụm nhỏ đuôi gà ở phía sau.

Nhìn con gà nhỏ cùng bàn làm bài tập đến bỏ ăn trưa tôi đau lòng lắm, quyết định ở lại đi mua cơm đem vào cho nó ăn.

"Ăn nè, mày có làm đến tối khuya cũng không thông minh ra được đâu".

Nó đẩy gọng kính cận, liếc mắt lên nhìn tôi sau đó lại nhìn gà chiên KFC một lúc, rồi cũng bỏ viết xuống đến ngồi ăn.

Ủa? Tôi không hấp dẫn bằng gà chiên KFC sao?

"Bọn mình cược đi, nếu mày làm bài thi toán trên 7 thì mày muốn gì cũng được, còn nếu dưới bảy thì mày phải đồng ý với một yêu cầu của tao. Ok không?"

Tôi cầm khăn giấy lau dầu dính trên mặt nó, trời ạ con này ăn dính dầu khắp nơi.

"Mày muốn gì?"

Nó không trả lời đồng ý hay không mà hỏi ngược lại tôi, nó ăn xong rồi tay tôi đang lau tay cho nó thì dừng chợt lại.

"Mày biết tao thích mày đúng không?"

Tôi cho tất cả giấy ăn hay xương gà vào bọng ni lông nhỏ, định ra ngoài cổng bỏ vào thùng rác.

"Ừa."

Nghe câu trả lời tỉnh bơ của nó tôi như bị ngáo luôn, tay cầm bịch rác quay người lại nhìn nó.

"Rồi mày tính sao?"

Nó mà trả lời cọc lốc hay phủ nữa, là tôi thề Bùi Yên này sẽ dỗi Lưu An cả đời đấy.

"Qua thi rồi tính."

Nó lại quay lại bàn học tiếp tục vùi mình trong đống bài tập, tôi lại cảm thấy tim mình đập nhanh vãi đạn.

Cầm bịch rác tung tăng đi bỏ, câu nói ấy còn công hiệu hơn cả một viên thuốc an thần ấy, mấy đêm liền tôi ngủ đều mơ thấy con gà cùng bàn.

Chúng tôi đang tay trong tay bước vào lễ đường, cha sứ đang đọc, tôi và nó cùng thề, môi chuẩn bị chạm môi thì bị báo thức gọi dậy.

Cái định mệnh!