Tâm Sự Của Gã Trai Mới Lớn

Chương 6



Mệt đầu cả tuần thì kết quả thi cũng có, Lưu An 6, 9 còn tôi 9, 8 cao nhất lớp.

Tôi chống càm chớp chớp mắt nhìn Lưu An, thôi rồi con gà cùng bàn này trước sao gì chả là của Bùi Yên tôi đây.

Nó chẳng thèm quan tâm, trước cái view của trà sữa đẹp đẽ này tôi còn thấy mình đẹp hơn.

Nó vẫn cấm cuối làm bài tập, còn tận 3 tháng nữa mới thi trung học phổ thông làm gì phải gấp thế.

"Mày định thi trường nào ở Hà Nội? Tao định vào kinh tế quốc dân."

Tôi hút ly việt quất mát lạnh, hỏi vu vơ nó.

"Văn Lang."

"Ủa nghe lạ mà lại quen tai lắm."

Tôi cố nhớ xem những trường học ở Hà Nội mà tôi tra cứu tìm view đẹp.

"Sài Gòn? Mày đùa tao à An?"

Tôi như điên không tin vào thông tin mình nhớ nữa, nó biết tôi thích nó. Tôi còn đợi từng ngày từng tháng để thi xong, tôi còn mơ về một lễ đường một mái nhà và hai đứa trẻ nữa kìa.

Nhưng nó định xuống Sài Gòn vậy còn tôi ở đâu? Tôi ở đâu trong tim nó?

"Tại sao?"

Nước mắt tôi không kìm được rơi xuống, bạn nói tôi yếu đuối tôi chấp nhận mình yếu đuối.

Thử hỏi xem tôi đã đặt hết tình cảm này vào nó, cho nó.

Tôi cảm thấy mình như bị Lưu An chơi đùa tình cảm vậy, rất thất vọng.

Lưu An thậm chí còn không ngước mắt lên nhìn tôi, nó vẫn cuối đầu làm bài tập um.. hình như nó đang cố gắn thực hiện ước mơ nào đó của bản thân, mà trong đó không hề có một dấu chân nhỏ của tôi.

Tôi mệt mỏi thật rồi, đá trong ly việt quất cũng tan ra hết.

Tôi đi một mạch ra cửa, lên xe mà không quay đầu lại.

Hôm sau tôi vẫn đi học bình thường, chỉ có điều mí mắt hơi sưng một tí tôi phải đeo kính để che giấu.

Tôi xin thầy đổi chổ ngồi, tôi biết hành động ấy là trẩu lắm. Nhưng một ngày đẹp trời bạn thử tưởng tượng được thầy xếp ngồi cùng người yêu cũ xem, bạn sẽ hiểu.

Dạo gần đây tôi chả buồn mở miệng nói chuyện nữa, ai hỏi cũng ậm ờ cho qua.

Bạn cùng lớp chắc cũng đoán ra được vài phần, nên khi biết tôi và Lưu An không thân những đứa con gái trong lớp để ý tôi cũng thể hiện ra rõ.

Nào là hỏi bài, quét lớp thì uốn ẹo ba trăm sáu mươi độ tôi thật muốn mở miệng ra hỏi thăm về sức khỏe cột sống của bọn họ, nhưng lười quá nên thôi.

Nếu không thích Lưu An nữa, tôi vẫn là tôi Bùi Yên đẹp trai học giỏi và bất cần đời.

Con gà con đấy dạo này lại dám dùng son trong lớp, tôi thật muốn mét thầy chủ nhiệm.

Nhưng nghĩ nó sẽ bị la hay hạ hạnh kiểm, tuy 'không còn' thích nữa nhưng lại không nỡ.

Nhìn đôi môi căn mọng ấy, tôi quyết định tiếp tục nhìn ra cửa sổ ngắm lá cây bay trong gió thì hơn.

Hôm điền thông tin xét tuyển nghe thầy hỏi tôi mới biết nó lớn hơn mình một tuổi đấy.

Học ngu quá rớt hay chuyện gia đình mà bỏ một năm nhỉ?

Cái này không phải quan tâm nó đâu, là tôi chỉ tò mò một chút mà thôi.

Chuyện lại đau đầu khi lớp trưởng lớp bên cạnh tán gà nhỏ.

Nó học ngu muốn chết, mà bày đặt đem sách qua hỏi bài nó.

Làm con nhỏ ngại đến đỏ hết tế bào trên mặt, tôi chịu không nổi mới đứng ra giải giúp.

Chỉ là làm việc tốt thôi, chứ tôi hết thích Lưu An lâu rồi.

Từ khi biết tuổi của Lưu An mấy người cùng lớp hay trêu gọi nó là chị, nó cũng không biết mình bị chê già vẫn vui vẻ đáp em.

Kỳ thi trung học phổ thông quốc gia cuối cùng cũng đến, xui thật Lưu An 'A' được xếp ở đầu còn tôi Bùi Yên 'Y' xếp ở cuối.

Nên tất nhiên là cả hai thi ở khác trường, à mà nó thi trường nào thì liên quan cái mịa gì đến tôi chứ?

Nghĩ tới nghĩ lui cả buổi, cũng sắp đến 12h đêm rồi mai còn đi thi không thể ngủ muộn.

Tôi quyết định 'thử ' nhắn tin cho Lưu An, dặn dò nó nhớ mang bút viết giấy chứng minh các thứ rồi mới an tâm tắt điện thoại đi ngủ.

20 câu đầu làm trong một nốt nhạc, tôi hầu như làm được hết chỉ bỏ lại nửa câu cuối vì tính mãi không ra kết quả.

Tôi lại thử nhắn tin hỏi thăm nó có làm bài được không, gà con trả lời là tạm được.

Tôi biết thừa nó chả làm được 40 câu đâu, với cái trình bản tuần hoàn không thuộc của nó thì có mà làm vợ tôi thôi.

Thi trung học phổ thông quốc gia xong, lướt Facebook đâu đâu cũng than làm bài khó.

Nhưng với trình no 1 toàn tỉnh thì tôi thấy mấy đề này cũng dễ ăn mà.

Cả lớp thống nhất ăn tiệc chia tay hôm làm lễ trưởng thành.

Trường năm nay làm lễ trưởng thành lớn lắm, có mấy người lại xin chụp ảnh cùng tôi đều từ chối.

Mắt mãi nhìn nàng, lòng anh hướng về An.

Cơ mà Lưu An chả thèm để ý tôi, ngồi một góc bị lũ con gái kéo đi chụp ảnh.

Hôm nay ai cũng trang điểm trông rực rỡ hẳn ra, nhưng trong mắt tôi Lưu An vẫn luôn nhà nhất.

Đợi mãi mà bọn con gái mới chịu buông tha cho Lưu An đi tìm đối tượng mới.