Tâm Sự Của Gã Trai Mới Lớn

Chương 7



Tôi nhanh tay cầm lấy tay Lưu An kéo qua một góc cây bên cạnh, ngay lúc nó còn ngơ ngơ nhìn tôi đã đưa điện thoại cho thằng đệ bàn sau để nó chụp cho tôi vài tấm ảnh.

Không biết là sau hôm nay, trời Nam đất Bắc liệu còn có thể gặp lại nhau nữa hay không?

Thôi thì trước hết cứ lưu lại những gì đẹp nhất của thanh xuân tại đây, sau này nhớ lại xem ảnh chợt mỉm cười từ đáy lòng là được.

Lưu An cũng phối hợp lắm nó nghiêng người về hướng tôi, bởi vì chỉ cao đến tai tôi nên trông nó bé nhỏ lắm.

Thằng đệ đúng là anh em tốt, hắn ta bảo trông không bắt mắt lắm thế là hắn lấy tay tôi để lên eo gà con nhỏ, eo Lưu An như củ khoai lang nóng trên bếp lửa làm tôi muốn bỏng cả tay.

Đang xem ảnh thì bị thầy gọi đến, thầy Ân như là dân chơi thứ thiệt.

Thầy hôm nay mặc áo sơ mi kẻ karo quần jeans nhìn như tài tử trong phim hồng kông vậy, thầy dắt chúng tôi đến quán karaoke nhà thầy.

Chơi một lúc lâu thầy có vẻ đã say, bọn trong lớp bật nhạc Bình Gold làm thầy bay theo điệu nhảy làm tôi cười không nhặt mồm được, có đứa còn ác lives lên Facebook.

Có lẻ vợ thầy đã xem trực tiếp cái lives đó nên mở cửa ra lôi thầy về phòng ngủ, cả đám cười lăn lộn xuống nền.

Tôi nhìn về phía Lưu An nó cũng đang cười, nụ cười vẫn ngọt ngào giết tim tôi như trước.

Thế là từ phút đó đến sau tôi chả thèm xem bọn trong lớp làm trò con bò nữa, chỉ chăm chú nhìn nó.

Lưu An nhận điện thoại, nên bước ra ngoài tôi thấy thế chân không tự chủ được mà đi theo.

Bên ngoài yên tĩnh thật, nhìn thấy bóng lưng bé nhỏ ấy tôi liền muốn ôm vào lòng thật chặt nhưng.. không thể.

Nó đi chậm, tôi đi nhanh một lát thôi bọn tôi đã đi song song với nhau.

Nó nói chuyện điện thoại với ai đó xong rồi, điện thoại bỏ vào túi xém rơi cả ra ngoài.

Lưu An có vẻ say rồi nhìn hành động cùng bước chân đã đi không còn vững nữa, chợt nó hụt chân cả người xém ngã xuống tôi phản xạ tự nhiên vội bước gần đỡ nó.

Người nó tựa hẳn vào tôi, cuối cùng tôi quyết định cõng nó lên lưng.

Đường về nhà nó không xa trường lắm, tôi cũng không muốn bắt xe về.

Bọn tôi băng qua mấy ngôi nhà to cũ kĩ, nó nói nhảm nhiều lắm.

"Ummm mẹ tao.. hức tao.. xuống Nam.. hức trị bệnh.. hức."

Tôi không hiểu nó nói gì, nhưng cũng hiểu chắc có lẽ là nổi niềm riêng nào đó mà nó không kể.

Thật lạ mặc dù tôi đã cố gắn tìm hiểu thật nhiều về nó, nhưng giờ chợt nhận ra tôi cũng chả biết gì cả.

Có lẽ những người công nhân mệt rã rời sau một ngày lao lực nên ngủ tất rồi, chỉ còn đèn đường le lói.

Tôi thả Lưu An xuống nhưng nó không chịu, giằng co một lúc nó mới thả tay ra cả người ngồi xổm trên nền gạch lạnh lẽo.

Tôi mở cửa ra, cách bày trí vẫn thế mẹ nó vẫn chưa về.

Tôi kéo miếng nệm mỏng màu đỏ gạch đang cuộn tròn ở góc ra, rồi mới thả nó xuống, Lưu An cựa quậy kéo theo tôi cùng ngã xuống.

Vô tình môi chạm môi.

Đầu, tim tôi lúc ấy như muốn nổ tung ra.

"Mày bị điên hả.. hả, mày hôn tao rồi đấy nhỡ ba mẹ tao biết thì thế nào đây, mày.. mày phải chịu trách nhiệm với tao biết không hả?"

Tôi nhích ra thật nhanh, tay chỉ về phía nó nói lấp.

"Um tao sẽ cố gắn.."

Nhìn nó là biết nó say rồi, mặt ngu ngơ không chịu được, tôi lấy tay đập lên trán mình.

Không lẽ tôi không uống rượu mà cũng bị say theo rồi chăng?

Thủ thỉ vài câu thì nó ngủ mất rồi, tôi kéo chăn đắp cho nó, sau khi ra khỏi nhà còn cẩn thận tắt đèn gài cửa.

Lưu An thật là một cô gái xấu, không một lời từ biệt liền đi biệt tích.

Đôi lúc tôi ghé sang nhà nhỏ phía sau những căn nhà cũ để hỏi, thì người ta bảo nó xuống Nam học rồi, không có liên lạc được, buồn thì buồn nhưng làm được gì vì con tim đã chất đầy những nổi đau đây?

Nó mở khóa Facebook rồi tôi hay dạo wall nó để xem những trạng thái những cái share xàm xí nào đó.

Con người gì kì vậy? Sao lúc nào cũng chỉ share những bài viết buồn thế này.

Tôi vẫn giữ styles lạnh lùng ấy nhưng đâu ai biết được sau mỗi đêm, tôi lại vì mấy bài hát buồn mà rơi nước mắt.

Thật sự là không thể quen ai được, mỗi lần tôi muốn bắt đầu một mối quan hệ mới nhìn vào người con gái khác tôi cảm giác như mình đang phản bội Lưu An vậy, thật ngu ngốc.

Tôi sẽ bắt đầu so sánh, nụ cười cô ta không đẹp bằng nó, đôi mắt này cười xinh nhưng cũng không hút bằng đôi mắt buồn của Lưu An. Tôi biết thế là xấu tính lắm, nhưng biết làm sao đây? Ai trả lời hộ tôi đi tôi phải làm như thế nào?

Không thể biết là tôi sẽ còn yêu em trong bao lâu nữa, không thể hứa là cả đời vì tôi còn chưa trải qua một nửa nó, nhưng chắc rằng tôi sẽ mãi nhớ đến Lưu An dù cho duyên mình lỡ.

Tình yêu từ một phía, yêu người không yêu mình thì vốn là sẽ được chừng ấy thôi..

End.