Tâm Sự Của Gã Trai Mới Lớn

Chương 8: Lưu An



Bạn có biết cái cảm giác mà đang ở trên đỉnh hạnh phúc chợt ngã đau đớn chưa?

Tôi là kết tinh cho tình yêu tươi đẹp của bố mẹ, nhà có lúc nghèo đến mức ăn miếng khoai lang cho qua cơn đói. Mùa đông giá rét ba người sưởi ấm cho nhau bằng cái những cái ôm.

Rồi một ngày ông trời ưu ái, bố tôi trúng số. Khoai lang liền thành tôm hùm cua hoàng đế, bố tôi học kinh doanh đầu tư chẳng mấy chốc tôi cảm thấy những đói nghèo lúc trước chỉ như là giấc mơ vậy.

Áp lực công việc, cuộc sống thăng hoa đã làm bố tôi thay đổi.

Làm sao một người đàn ông thành đạt lại chấp nhận một người phụ nữ quê mùa đến cả trang điểm hay ăn đĩa còn không biết?

Đó là những lời bố tôi nói với mẹ mà tôi vô tình nghe được.

Bố tôi đánh đập mắng chửi hay thậm chí là dắt tuesday về nhà, mẹ tôi chỉ biết cầu xin sự tha thứ mặc dù bà ấy chả làm gì sai cả.

Quá chán nản với mọi thứ, tôi bắt đầu mơ về mái nhà tranh và ba quả tim vàng.

Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, bố tôi quăng đồ đạt của mẹ ra khỏi nhà kèm tờ giấy di dị đã được chứng thực.

Đêm đó trời mưa tầm tã, tôi đứng từ trên lầu nhìn xuống trời mưa tầm tã mẹ tôi cả người ướt sũng ngủ trước cổng biệt thự.

Trái tim tôi chợt lạnh lẽo, hôm ấy tôi lén ra khỏi biệt thự ôm chầm lấy mẹ nghe tiếng bà ấy khóc.

Cuối cùng tờ mờ sáng bà ấy cũng chịu nghe lời khuyên của tôi mà cùng về quê sống.

Đất đai lúc trước đã bán hết rồi giờ còn đâu để mà trồng ngô với sắn?

May mắn thay gặp được một bà cụ sắp sang Mỹ định cư nên nhà đem cho thuê, tôi và mẹ nhờ vậy mới có chổ ngủ.

Mẹ làm công nhân ở nhà máy sản xuất quần áo, tôi mỗi ngày đều tranh thủ giữ mấy đứa nhóc nhà bên cạnh để kiếm thêm chút ít thu nhập.

Cuộc sống khá vất vả nhưng làm tôi thấy hạnh phúc hơn sống trong căn biệt thự lớn lạnh lẽo kia.

Mất hết một năm cuối cùng cũng ổn định, tôi liên lạc với trường cũ rút học bạ, sau đó đến học ở một trường chỉ cần bắt xe buýt một lát là có thể về nhà.

Mọi người có tin vào yêu một người từ cái nhìn đầu tiên không? Tôi cũng không tin.

Ở trường mới mọi thứ đều ổn bạn bè dễ gần, tôi cũng không bị bất đồng ngôn ngữ.

Tôi không ngờ mình gặp phải một tên chúa tự luyến kèm cả vô duyên và 'may mắn' được thầy xếp ngồi cùng bàn nữa, mỗi ngày ngồi cạnh đều nghe cậu ta than thở.

"Mình lắm tiền thế, biết làm sao dùng cho hết đây."

Mới đầu ngồi cùng, tôi còn nghĩ thằng cha này tắm chắc để nước lạnh vào não, nên bị úng cả đầu rồi.

Nhưng phải công nhận là tên úng nước này đẹp trai thật, từ tóc cho đến quần áo đều gọn gàng ngăn nắp.

Giọng cậu ta cũng rất ấm nữa, mỗi lần cậu ta mượn cái gì đó đều thì thào, còn không đợi tôi đáp đã tự tiện lấy dùng.

Học cùng một thời gian cũng thấy cậu ta không xấu tính lắm, nghe mấy đứa bạn cùng lớp kể cũng biết một ít về gia thế cậu ta, um.. mọi thứ đều tuyệt vời chỉ cần cậu ta không mở miệng ra.

Tôi thì ít nói quen rồi, cậu ta thì như con chích chòe cả ngày hót không ngớt tiếng.

Gần đây cậu ta lạ lắm cứ thích đụng chạm, nhưng chỉ đơn thuần là quan tâm thôi tôi cũng mặc kệ.

Tôi biết mình học không giỏi, lại mau quên nhưng tôi không thể nào chấp nhận được cái ánh mắt của cậu ta khi nhìn tôi làm bài tập như kiểu: Trời ạ! Sao mày ngu thế?

Thật muốn đấm cho vài cái.

Nghe lũ bạn cùng lớp kể Bùi Yên kiêu ngạo lắm, ai thích cũng từ chối. Sao tôi cảm thấy cậu ta như con chó nhỏ vẫy đuôi chờ tôi đến sờ đầu nhỉ?

Nhìn hành động và cách thể hiện của cậu ta, đứa ngu còn biết là Bùi Yên thích tôi nữa là.

Cậu ta hay mua đồ ăn vặt cho tôi, muốn mở miệng từ chối nhưng như vậy sẽ làm mọi người để ý chỉ chỏ nhiều hơn, tôi không thích thế.

Cách Bùi Yên bước vào đời tôi như viên kẹo đường ngọt ngào vậy ấy, tôi cũng chả biết mình thích cậu ta khi nào.

Chỉ là thích thôi, cậu ta quá hoàn hảo tôi không xứng.

Bên cạnh cậu ta có quá nhiều bóng hồng mà tôi thì chả bằng ai, tôi từng bị một trong số người thích cậu ta hâm dọa.

Trong mấy giây ngắn ngủi tôi thật sự sợ hãi lắm, cố gắn cầm cự không để khóc đợi thầy giám thị đến.

Không ngờ lúc đó Bùi Yên lao đến, lần đầu tiên tôi thấy cậu ta điên như vậy, cách cậu ta lao vào đấm tên đang hút thuốc gần đấy, lúc đó thật ngầu.

Thật không thể phủ nhận trong hoàn cảnh nào đi nữa thì cậu ta vẫn trong rất đẹp trai.

Sau hôm đó, mẹ cậu ta đến gặp tôi bà ấy sang chảnh như một quý tộc phương tây những năm cũ.

Bà ấy đưa một sấp tiền thật dày bằng những lời lẽ văn minh bảo tôi đừng làm phiền cậu ấy.

Tôi nhớ lúc đấy mình đáp.

"Bác nghĩ nhiều rồi."