Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 120



Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

********************

Ngay khi Tiêu Tán online lên tiếng đính chính cho tin đồn, Tiêu Khải cũng bị Quốc Vương gọi vào thư phòng.

Vừa mới đẩy cửa ra, một chén trà liền ngay mặt Tiêu Khải ném tới, trực tiếp làm rách trán, sau đó chính là tiếng mắng của Quốc Vương lọt vào tai: " Ngu xuẩn, ngươi đến tột cùng có thể làm tốt chuyện gì! "

" Phụ hoàng, lần này là ta thất trách, ta không nghĩ tới Tiêu Tán đệ ấy lại làm chuyện như vậy! "

" Ngươi không phải thất trách, ngươi là vô năng, xảy ra vấn đề như vậy trước tiên ngươi không khống chế dư luận, đi nghĩ làm thế nào trong thời gian ngắn giải quyết vấn đề. Mà là chạy tới tẩm cung của đệ đệ ngươi đánh người, chậm trễ thời gian, để cho sự kiện hoàn toàn lên men trên mạng, quả thực ngu xuẩn không chịu nổi!"

Tiêu Khải trong lòng căng thẳng, chỉ là không đợi gã mở miệng, chợt nghe Quốc Vương đã tiếp tục mắng.

" Tiểu Ngũ đã giải thích với ta, chuyện này chính là hiểu lầm, là tùy thị bất cẩn đem hương liệu của nó mua cùng đưa đi, chuyện này nó đã ở trên mạng thanh minh, đến lúc đó ngươi liền dựa theo con đường này đi thanh minh đi, cũng không cần ta dạy ngươi nữa chứ? "

Đối với Tiêu Khải trong thời gian ngắn Tiêu Tán có thể nghĩ ra biện pháp như vậy trong lòng nổi lên kinh ngạc.

Nhưng cẩn thận nghĩ tới, sau khi thanh minh như vậy Tiêu Tán từ chuyện này thoát ra, ngược lại càng làm cho gã mất mặt.

Giống như là gã không có đủ năng lực.

Có thể nói cuối cùng là gã triệt để thay Tiêu Tán đội nồi.

Mà Quốc Vương hiển nhiên chính là tính toán như vậy.

Tiêu Khải trong lòng bất mãn, lúc này lại biết chuyện đã đến nước này, lần này thiệt thòi gã ăn cũng phải ăn, không ăn cũng phải ăn.

Tiêu Khải từ thư phòng đi ra, sắc mặt âm trầm khó coi.

Tiêu Đỉnh trên đường đưa canh cho phụ hoàng thấy Tiêu Khải tới, vội vàng đi tới thân mật kêu lên một tiếng: " Nhị hoàng huynh. "

" Ngươi tới chê cười ta? "

" Nhị hoàng huynh ta không hiểu, tâm tình ngươi không tốt sao? "

" Đồ nịnh nọt ân cần! "

Bỏ lại những lời này, Tiêu Khải không nhìn gã, trực tiếp sải bước rời đi.

Tiêu Đỉnh bị lưu lại vẻ mặt bị thương.

Quốc Vương nhìn gã tiến vào, thu cô đơn của gã vào đáy mắt: " Vừa mới gặp Nhị hoàng huynh của ngươi? "

Tiêu Đỉnh sửng sốt một chút, dường như không biết Quốc Vương làm sao biết được, nhưng rất nhanh gật gật đầu: " Đúng, Nhị hoàng huynh hình như tâm tình không tốt lắm. "

" Hừ, hắn còn có mặt mũi tâm tình không tốt, phàm là hắn có chút đầu óc, chuyện cũng không đến nước này, ngươi có đi thăm Tiểu Ngũ không?"

Tiêu Đỉnh sắc mặt trắng bệch, đứng ở một bên mím môi, bộ dáng không biết mở miệng như thế nào.

Quốc Vương đem khẩn trương của gã thu vào đáy mắt, hừ lạnh một tiếng: " Có cái gì không dám nói, nói! "

Tiêu Đỉnh bị hoảng sợ, vội vàng cúi đầu mở miệng nói: " Ngũ đệ có chút không tốt lắm, lúc con đến Ngũ đệ hai gò má sưng đỏ, còn rớt hai cái răng, ngồi trên mặt đất khóc, con hỏi là ai, nó cũng không nói với con, chính là vẫn khóc, con nhìn trong lòng rất khó chịu, cũng chỉ có thể dỗ dành nó, giúp nó đem vết thương trên mặt chữa khỏi, những thứ khác cái gì cũng không làm được..."

Nói đến phía sau, Tiêu Đỉnh vẻ mặt khổ sở.

Quốc Vương thấy thế trong lòng có vài phần động tâm, mấy ngày nay Tiêu Đỉnh thường xuyên đưa tới cho ông uống một ít canh, Tô Chu bên kia cũng là gã một mực chiếu cố, trước kia ông không để gã vào mắt, dù sao cũng là một Beta không có tác dụng gì, nhưng sau khi tiếp xúc, Tiêu Đỉnh ngược lại là nhu thuận hiểu chuyện nhất.

" Nhị hoàng huynh ngươi gần đây cũng quá bận rộn, tâm tình hơi nóng nảy, như vậy đi ta bảo hắn đem chuyện Viện kiểm duyệt bên kia giao cho ngươi làm, ngươi có thể làm tốt không?"

Tiêu Đỉnh lộ ra bộ dáng sợ hãi, trong mắt đều không thể tin được: " Không được, phụ hoàng ta không được, ta làm sao được đây?"

" Để cho ngươi đi làm ngươi liền đi làm, không được thì học, chuyện này cứ như vậy đi, ngày mai ngươi liền đi Viện kiểm duyệt cùng Tiêu Khải nói chuyện, đi xuống đi."

Tiêu Đỉnh khuôn mặt trắng bệch, run rẩy nói cảm ơn phụ hoàng mới lảo đảo rời khỏi thư phòng, trong nháy mắt bước ra thư phòng thậm chí còn thiếu chút nữa bị cánh cửa vấp ngã, xấu hổ ổn định thân thể, cẩn thận đóng cửa lại, trong quá trình cũng không dám nhìn Quốc Vương.

Thu thận trọng của gã vào mắt, Quốc Vương tuy rằng chướng mắt, nhưng lại cảm thấy gã như vậy ngược lại dễ nắm bắt.

Chỉ là trong nháy mắt đóng cửa lại, Tiêu Đỉnh nhếch khóe môi, lúc xoay người ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm lấp lánh.

Sớm bắt đầu thôi.

Chuyện Viện kiểm duyệt Quốc Vương giao cho Tiêu Đỉnh giám sát vừa truyền ra, rất nhiều người liền bắt đầu suy đoán, có phải Nhị điện hạ Tiêu Khải xử lý chuyện khảo hạch hương liệu sư khiến Bệ hạ không hài lòng hay không, sau đó dẫn đến tước đoạt quyền lợi của Tiêu Khải ở Viện kiểm duyệt, để cảnh cáo gã.

Chỉ là cứ như vậy, làm cho rất nhiều người nhịn không được suy đoán dụng ý cụ thể của Quốc Vương.

Dù sao Tiêu Đỉnh là Beta duy nhất của hoàng gia vẫn không có cảm giác tồn tại.

Nguyên nhân cẩn thận ngẫm lại liền rất rõ ràng, có Đại điện hạ Nhị điện hạ hai Alpha gien cao cấp này ở phía trước, Beta hùng tính này còn có đất dụng võ gì nữa?

Không được coi trọng không phải là rất bình thường sao.

Chỉ là người từ trước đến nay không có cảm giác tồn tại, đột nhiên bị Quốc Vương đẩy ra, khó tránh khỏi sẽ khiến cho vài người chú ý.

Nhưng thứ nhiều người muốn xem, là thái độ của Tiêu Khải trong chuyện này.

Ngày nhận được tin tức, Tiêu Khải liền ở tẩm cung phát hỏa.

Gã biết phụ hoàng sẽ vì chuyện khảo hạch của hương liệu sư mà trách tội, nhưng không nghĩ tới sẽ để Tiêu Đỉnh trực tiếp đánh mặt gã như thế này. Nếu đổi lại là Tiêu Chinh, gã có lẽ còn sẽ không tức giận như vậy, nhưng thua một Beta vô dụng, cơn tức này của Tiêu Khải như thế nào cũng có chút nuốt không trôi.

Nhưng hết lần này tới lần khác càng là lúc gã càng phải bình tĩnh.

Không thể làm ra chuyện không tương xứng với thân phận, dù sao hắn cũng là hoàng gia Nhị điện hạ, có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn.

Tiêu Tán nghe được tin tức sau đó lập tức chạy tới chúc mừng Tiêu Đỉnh.

Tiêu Đỉnh cũng rất vui vẻ khi cậu ta lại đây, hai người cùng nhau nói chuyện, Tiêu Đỉnh phải đi Viện kiểm duyệt cùng Tiêu Khải bàn giao.

" Tam hoàng huynh ngươi đi qua vô luận Nhị hoàng huynh nói cái gì ngươi đều nhịn một chút, đây là lần đầu tiên phụ hoàng giao cho ngươi chuyện trọng yếu như vậy, ngàn vạn lần phải nắm lấy cơ hội nha! "

" Ta biết, Ngũ đệ. "

" Ta yên tâm, Tam hoàng huynh cố lên!"

Nhìn Tiêu Đỉnh ngồi xe rời đi, Tiêu Tán ôn hòa trong mắt biến mất, Tiêu Khải đối với cậu ta như vậy, Tiêu Đỉnh nếu có thể nắm lấy cơ hội bò lên, đối với cậu ta chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu.

Sau khi đến Viện kiểm duyệt, Tiêu Đỉnh từ trên xe đi xuống, phụ trách đón tiếp là tùy thị: " Tam điện hạ, Nhị điện hạ chờ ngài. "

Tiêu Đỉnh gật gật đầu, thoạt nhìn ôn hòa, hoàn toàn không có loại uy áp mà Tiêu Khải thân là Alpha mang đến.

Làm cho tùy thị lần đầu tiên nhìn thấy gã nhịn không được nghĩ, Tam điện hạ quả thật nhu nhược như trong lời đồn.

Nhưng loại ý nghĩ này, ông cũng chỉ dám ở trong lòng suy nghĩ một chút, trên mặt một chút cũng không dám lộ ra.

Dẫn Tiêu Đỉnh tiến vào phòng, liền nhìn thấy Tiêu Khải ngồi trên sô pha.

Tiêu Đỉnh sau khi đi vào tự nhiên kêu một tiếng: " Nhị hoàng huynh. "

Tiêu Khải hướng người bên cạnh gã phất phất tay, ý bảo bọn họ đi ra ngoài.

Mọi người thức thời rời đi, trong phòng chỉ còn lại Tiêu Đỉnh cùng gã, Tiêu Khải đứng dậy: " Tam đệ thật giỏi tính kế a! "

Tiêu Đỉnh ngẩng đầu, con ngươi đen lộ ra vài phần luống cuống, tựa như không rõ lời này của gã từ đâu mà đến.

" Biện pháp làm sáng tỏ của Tiêu Tán là ngươi nói cho nó biết đúng không? "

Bằng không dựa theo chỉ số thông minh của đệ đệ ngu xuẩn kia của gã, làm sao có thể nghĩ đến dùng hiểu lầm vứt bỏ quan hệ.

Huống chi sau đó gã điều tra qua tùy thị, ngày hôm đó đến tẩm cung Tiêu Tán, Tiêu Đỉnh rõ ràng đã đến sau khi gã đi không lâu.

Tiêu Đỉnh nghe vậy giống như nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt nhất thời tái nhợt, sau đó mở miệng: " Nhị hoàng huynh ta không có..."

" Không có gì, không có nịnh nọt nịnh hót, tả hữu phùng nguyên*?" Tiêu Khải không để cho gã giải thích xong, trực tiếp cắt ngang gã, " Ta ngược lại xem thường ngươi, trước kia chỉ cảm thấy ngươi là an phận hiểu chuyện, hiện tại xem ra là ta sai rồi, hiếu thuận mẫu hậu phụ hoàng, chiếu cố đệ đệ, sao ngươi không chiếu cố huynh trưởng ta một chút, hả?"

*Làm việc khéo léo, lấy lòng khắp nơi.

Tiêu Đỉnh mím môi, bộ dáng không biết giải thích thế nào.

Tiêu Khải thanh âm không ngừng, hiển nhiên sẽ không bởi vì Tiêu Đỉnh bày ra bộ dáng đáng thương, liền tha cho gã: " Hiện tại trong lòng ngươi có phải rất đắc ý hay không, phụ hoàng trách cứ ta, Tiêu Tán hận ta, nhưng hiện tại bọn họ đều thấy được ngươi tốt, Viện kiểm duyệt là chỗ đầu tiên, sau đó có thể còn có chỗ thứ hai, thứ ba hay không, Tiêu Đỉnh dã tâm của ngươi cũng không nhỏ nha?"

" Không phải, Nhị hoàng huynh ta không có, Viện kiểm duyệt không phải là thứ ta muốn, nếu ngươi không vui, ta hiện tại có thể cự tuyệt phụ hoàng..."

" Cự tuyệt, ngươi làm gì phải cự tuyệt, có phải lại muốn diễn một mánh khóe ta khi dễ ngươi hay không, đến lúc đó phụ hoàng chỉ càng chán ghét ta!"

" Nhị hoàng huynh ta không có, ta thật không có nghĩ như vậy, ta cho tới bây giờ so ra kém ngươi, cho nên cho tới bây giờ ta chưa từng nghĩ tới cùng ngươi tranh đoạt cái gì."

Tiêu Đỉnh đỏ hốc mắt, bộ dạng uất ức bị dọa sợ, sắp khóc ra.

Tiêu Khải nhìn gã như vậy, tâm khí rốt cục thuận theo không ít.

Rốt cuộc là một phế vật, kiêng kỵ gã cái gì, bất quá là mấy câu, liền dọa thành như vậy, khó coi chết đi.

" Được rồi, ngươi còn định khóc một hồi sao, lau nước mắt của ngươi đi."

Tiêu Đỉnh vội vàng sờ mặt, không dám hé răng đứng ở một bên, giống như tùy thời chờ trách mắng.

" Nếu phụ hoàng giao Viện kiểm duyệt cho ngươi quản lý, ngươi liền hết sức mà làm cho tốt đi, nghe thấy không?"

" Đã nghe thấy Nhị hoàng huynh."

" Ừm."

Tiêu Khải trong lòng cười lạnh, Quốc Vương không phải ngại gã phế vật sao, gã ngược lại muốn nhìn Tiêu Đỉnh tiếp nhận Viện kiểm duyệt lại có thể làm ra đại sự gì.

Sau khi Tiêu Khải rời đi, Tiêu Đỉnh dỡ bỏ vẻ mặt nhu nhược, ngồi xuống, con ngươi đen lẳng lặng đảo qua từng ngóc ngách của văn phòng này.

Khóe môi nhịn không được nhếch lên.

Để cho người phía dưới đem vụ án đang xét xử của Viện kiểm tra lấy ra xem qua.

Tiêu Đỉnh bộ dạng này, thật giống như muốn làm ra một ít công lao.