Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 121



Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

**********

Tin tức Tiêu Đỉnh thay Tiêu Khải thành giám sát Viện kiểm duyệt rất nhanh truyền khắp Đế quốc.

Cảnh Trực lật qua thư vừa nhận được trong tay, nhịn không được hỏi Vương Nhất Bác: " Nguyên soái đại nhân, Tam điện hạ tiếp nhận chuyện Viện kiểm duyệt, ngài có ý kiến gì không?"

" Không." Vương Nhất Bác trả lời dứt khoát lưu loát, thậm chí ngay cả do dự cũng không có.

Cảnh Trực ngước mắt nhìn về phía hắn: " Ngài thật sự không có một chút ý nghĩ nào sao, Nhị điện hạ tiếp nhận Viện kiểm duyệt tới nay, tuy rằng không làm ra chút thành tích gì, nhưng coi như cũng được, Bệ hạ đột nhiên bởi vì chuyện khảo hạch hương liệu sư mà bỏ quyền lợi của hắn, ngài không cảm thấy trong này có cái gì..."

Ngay cả mí mắt cũng không nâng thêm một chút, Vương Nhất Bác hỏi: " Có quan hệ gì với cậu và tôi?"

" Nói là nói như vậy, nhưng dù sao cũng có chút tò mò, anh thật sự một chút cũng không tò mò sao, theo lý thuyết Nhị điện hạ trong chuyện này mới là người bị hại. Rõ ràng là bị Ngũ điện hạ lừa gạt, nhưng người bị phạt lại là gã, anh nói Bệ hạ có phải cố ý dùng Tam điện hạ chèn ép gã hay không?"

" Nói đến Ngũ điện hạ, sự tình điều tra thế nào?" Vương Nhất Bác đột nhiên xen vào đề tài.

Cảnh Trực sửng sốt trong chớp mắt, bất chợt nhớ tới: " Tôi vừa muốn nói, hộp thư công cộng của quân khu hôm nay nhận được một phần tư liệu nặc danh, bên trong anh đoán là cái gì?"

Vương Nhất Bác không phối hợp, chỉ dùng ánh mắt màu vàng nâu nhìn anh.

Cảnh Trực sờ sờ mũi cười nói: " Bên trong là biên bản giao dịch của Ngũ điện hạ mua hương liệu ở Hắc thành."

" Chỉ là một bản ghi chép giao dịch có thể nói rõ cái gì?" Ngữ khí Vương Nhất Bác không có gì phập phồng.

Cảnh Trực cho rằng hắn thật sự không rõ, lập tức giải thích: " Anh sẽ không thật sự không nghĩ tới chứ, giao dịch ghi chép, trong quá trình khảo hạch hương liệu sư đột nhiên mua hương liệu trong cửa hàng Đào Hoa Viên, lại đi loại địa phương như Hắc thành để mua, một viên hương liệu cấp thấp cần 500 vạn, Ngũ điện hạ mua ba viên, một 1500 vạn. Là Omega vẫn chưa lập gia đình, tiêu nhiều tiền như vậy, lại gấp gáp như vậy, mục đích là gì, còn chưa đủ rõ ràng sao, cho dù phần chứng cớ này đập không chết được chúng ta cũng có thể dùng phần chứng cớ này triệu người đến hỏi, không phải sao?"

" Nếu cậu đã suy nghĩ rõ ràng, vậy chuyện này để cậu đi làm đi."

Cảnh Trực: "......."

Anh có phải là rơi xuống hố lần nữa không?

Tin tức Ngũ điện hạ từ Hắc thành tiêu 1500 vạn, dùng tốc độ cực nhanh đưa ra ánh sáng, khu tin tức nhất thời lại náo nhiệt ——

[ 1500 vạn, có phải là nhầm lẫn hay không, 150 vạn tôi cảm thấy còn có thể tin một chút! ]

[ Mẹ nó, hương liệu trong cửa hàng Đào Hoa Viên của Đào Tử chỉ bán 3 vạn! ]

[ Hắc thành quả nhiên đen, bất quá Ngũ điện hạ cũng thật có tiền a, 1500 vạn mua ba viên, một quả hương liệu giá bán có 3 vạn, hắn sốt ruột như vậy vì cái gì? ]

[ Tiêu nhiều tiền như vậy, lại là trong thời gian khảo hạch hương liệu sư, Ngũ điện hạ còn dám nói đây là hiểu lầm sao? ]

[ Nguyên soái các hạ quả nhiên hiệu suất tốt, nhanh như vậy liền nắm giữ đầy đủ chứng cứ! ]

[ Hình như nói là một người tốt không muốn lộ tên tuổi báo cáo, tôi đối với vị người tốt không muốn lộ tên tuổi này tràn ngập lòng hiếu kỳ vô hạn! ]

[ Loại người tốt việc tốt không lưu danh này, đáng giá khen ngợi! ]

[ Ha ha, có phần chứng cớ này, quân khu trực tiếp thẩm vấn Ngũ điện hạ cũng được, ngồi chờ kết quả! ]

......

Tiêu Tán cảm thấy mình hoàn toàn không lưu lại chứng cớ gì, nhìn thông báo thẩm vấn của Thượng tướng khu 3 đang đứng trong tẩm cung của cậu ta lúc này, sắc mặt xám xịt.

" Ngũ điện hạ xin chuẩn bị một chút đi." Cảnh Trực nhìn Omega trước mắt, trong lòng cũng không có bao nhiêu không đành lòng, anh rất rõ ràng, đối với Tiêu Tán đồng tình là vô nghĩa, bởi vì hành động của cậu ta hoàn toàn không đáng đồng tình.

" Ta muốn gặp phụ hoàng!" Tiêu Tán đỏ hốc mắt, vẻ mặt các ngươi không thể cứ như vậy dẫn ta đi.

Cảnh Trực không sợ cậu ta náo loạn, người cự tuyệt thẩm vấn anh thấy nhiều rồi:" Ngũ điện hạ loại thời điểm này, cũng đừng để Bệ hạ xấu hổ, chúng ta lặng lẽ đến, ngài cũng lặng lẽ đi theo chúng ta, giữ mặt mũi cho nhau, ngài nói xem không tốt sao?"

" Ta đã giải thích qua, đây chính là hiểu lầm, các ngươi không thể bởi vì một phần chứng cớ như vậy, liền nói ta gian lận!"

" Là không thể, cho nên mới cần Ngũ điện hạ phối hợp với chúng ta, ngài hiện tại như vậy, làm cho ta cảm thấy ngài ngược lại đang chột dạ." Ánh mắt Cảnh Trực đột nhiên trở nên sắc bén, loại tướng sĩ từng ra chiến trường như anh, trải qua chém giết, đâu phải loại hoa nuôi trong nhà kính như Tiêu Tán này có khả năng chịu đựng.

Lập tức không nói nên lời.

Quá trình bắt giữ sau đó diễn ra rất suôn sẻ.

Tiêu Khải nghe được tin Tiêu Tán ở tẩm cung bị Thượng tướng khu 3 mang đi, nhếch khóe môi lộ ra cười lạnh, mở miệng hỏi tùy thị: " Phụ hoàng bên kia có thái độ gì? "

" Chỗ Bệ hạ không có bất kỳ động tĩnh gì, hình như là ngầm đồng ý."

" Trong tay người ta có chứng cớ giao dịch của Ngũ đệ, dẫn nó đi hỏi thật sự là quá bình thường, phụ hoàng loại thời điểm này nếu ngăn trở, ngược lại có vẻ chột dạ, ông ta tự nhiên cái gì cũng sẽ không làm."

" Nhưng vạn nhất Ngũ đệ ở bên kia chịu không nổi áp lực, nói cái gì..."

" Vậy cùng ta lại có quan hệ gì đâu, huống chi cho dù nói, sự tình thật sự là nó làm, lần này ta ngược lại muốn trả lại nó."

Tiêu Khải vẻ mặt muốn cùng Tiêu Tán tính toán, làm cho tùy thị đứng ở bên cạnh không dám ngẩng đầu.

Lúc này Tiêu Đỉnh xử lý sự tình ở Viện kiểm duyệt xa xôi, nghe nói chuyện này, cũng chỉ là ngắn ngủi kinh ngạc trong chớp mắt, liền trôi qua, gã thậm chí ngay cả quá trình cụ thể cũng không hỏi một câu, mà là nói với phía dưới: " Sau bữa trưa, ta muốn gặp An Liệt Ninh."

Khi An Liệt Ninh nhìn thấy người đang đi đến, y đặt cuốn sách của mình xuống.

Đối với Tiêu Đỉnh, y rất xa lạ, bởi vì hoàng thất Tam điện hạ này, cũng không có cảm giác tồn tại gì.

Rõ ràng đều là do hiện Hoàng hậu sinh ra, nhưng bởi vì thân phận là Beta, ở trong cung cũng không tốt lắm.

" An Liệt Ninh." Tiêu Đỉnh đi vào, khẽ nhếch khóe môi hiện ra một nụ cười ôn nhu.

" Tam điện hạ." An Liệt Ninh gật đầu với gã.

Tiêu Đỉnh để cho tùy thị phía sau gã lui ra, sau khi đóng cửa lại, mắt đen đảo qua phòng: " Ở chỗ này đã quen chưa?"

" Không quen thì làm sao bây giờ, Tam điện hạ có biện pháp cho ta đi ra ngoài sao?" An Liệt Ninh cười rộ lên, ý cười lại chưa tới đáy mắt.

" Còn phải xem chính ngươi có muốn rời khỏi nơi này không, có thể dùng chứng cớ trong tay ngươi để đổi." Những lời này có thể nói là đi thẳng vào vấn đề.

An Liệt Ninh ra vẻ kinh ngạc nhìn gã: " Nhị điện hạ chẳng lẽ không nói cho ngài biết, chứng cớ đã không còn trong tay ta sao?"

Vốn tưởng rằng những lời này sẽ khiến Tiêu Đỉnh kinh ngạc, nhưng đối phương lại bình tĩnh ngồi xuống trước mặt cậu: " Cho người khác, cho ai, có người chứng thực sao?"

Câu hỏi này khiến An Liệt Ninh ngay lập tức thay đổi: " Ý ngài là sao?"

Tiêu Đỉnh trên mặt vẫn lộ ra nụ cười: " Không cần khẩn trương, ta không có ác ý, chỉ là cảm thấy ngươi một Omega trẻ tuổi nếu ở lại đây cả đời có chút đáng tiếc, về nhà đoàn tụ với phụ thân của ngươi không tốt hơn sao? Chỉ cần đem những gì ngươi biết nói ra, lấy công chuộc tội chẳng phải được rồi sao? "

Hiểu được ý nghĩ của gã, An Liệt Ninh bỗng nhiên cười rộ lên: " Ngươi thông minh hơn Nhị điện hạ rất nhiều, ngươi muốn tự mình làm ra một phần chứng cớ. "

Tiêu Đỉnh nhìn cậu, không phủ nhận cũng không thừa nhận, nhưng im lặng chính là trả lời.

" Ngươi thật sự có thể để cho ta rời khỏi nơi này sao?" An Liệt Ninh nhìn gã, trông không hoàn toàn tin tưởng.

Đối với nghi ngờ của An Liệt Ninh, biểu hiện trên khuôn mặt của Tiêu Đỉnh cũng không khó chịu: " Điều đó phụ thuộc vào bằng chứng trong tay của ngươi có đủ quan trọng hay không."

An Liệt Ninh cười rộ lên: " Tam điện hạ quả nhiên không đơn giản, ta biết nên làm như thế nào. "

Tiêu Đỉnh gật đầu: " Ta sẽ an bài người đến phối hợp với ngươi. "

" Đáng tin cậy không?"

" Đương nhiên."

Sau khi Tiêu Đỉnh rời đi, An Liệt Ninh vẫn nhìn cửa phòng một lần nữa khép lại, nhẹ nhàng nhếch khóe môi.

•••52Hz•••

Bên phía quân khu, Tiêu Tán từ trên xe bay xuống, quay đầu hỏi Cảnh Trực: " Là Nguyên soái tự mình thẩm vấn ta sao? "

Không nghĩ tới đối phương lại hỏi như vậy, Cảnh Trực sửng sốt sau đó cười rộ lên: " Ngũ điện hạ thứ lỗi, Nguyên soái chúng ta đã là người đã có gia thất, không thuận tiện, cho nên chỉ có thể ủy thác cho ta toàn quyền đại diện. "

Tiêu Tán: "......."

Cảnh Trực nhìn sắc mặt Tiêu Tán dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được đen xuống, làm bộ cái gì cũng không biết, quay đầu đi.

Đưa người đến phòng thẩm vấn quân khu, mở cửa liền nhìn thấy phó quan đang chờ anh, nhìn thấy Tiêu Tán, phó quan phi thường lễ phép kêu một tiếng: " Ngũ điện hạ."

Tiêu Tán hừ lạnh một tiếng, đi qua ngồi xuống: " Các ngươi có cái gì muốn hỏi, mau nói."

Cảnh Trực nhìn thoáng qua phó quan ra hiệu có thể bắt đầu.

" Ngũ điện hạ, về chuyện ngài mua hương liệu của Đào hoa Viên ở Hắc Thành, ngài có giải thích gì không?"

" Nghe nói hương liệu Đào Hoa Viên nhằm vào thời kỳ xao động có hiệu quả, ta tò mò, mua về nghiên cứu, kết quả không nghĩ tới bị tùy thị của ta nhầm lẫn, đưa đến khảo hạch hương liệu sư."

" Nếu chỉ là vì nghiên cứu, vì sao không đi Đào Hoa Viên mua chứ?"

" Không có hàng nha, nghe nói hương liệu nhà hắn rất khó cướp, ta cũng không biết lần sau mình có thể cướp được hay không, liền mua ở Hắc thành, ta thừa nhận đi Hắc thành giao dịch là không đúng, điểm này ta nhận phạt. "

Phó quan quay đầu nhìn về phía Cảnh Trực.

Hiển nhiên Tiêu Tán đã sớm chuẩn bị hết thảy, một phần chứng cớ như vậy cũng không đủ để đập chết cậu ta.

" Còn có vấn đề gì không, nếu không có, ta có phải có thể trở về hay không?" Tiêu Tán nhìn bọn họ, đôi mắt tràn đầy vô tội.

Cảnh Trực cười rộ lên: " Ngũ điện hạ đừng nóng vội, nếu đã tới thì nói chuyện nhiều một chút, Điện hạ nói là tùy thị bên cạnh nhầm lẫn, có thể nói cụ thể một chút, là tùy thị nào không?"

" A, vị tùy thị kia ta đã đuổi xuất cung, chút chuyện này đều làm không tốt, ta còn có thể trông cậy vào làm cái gì?"

" Thì ra đã xuất cung rồi, tin tức không có đi, hay là chúng ta hỏi một chút những tùy thị khác bên cạnh Điện hạ là được rồi, dù sao vừa vặn bọn họ đều ở đây."

Cảnh Trực nói xong, phó quan đứng lên, dường như thật sự muốn đi ra ngoài chấp hành mệnh lệnh trong miệng anh.

Tiêu Tán sắc mặt trắng bệch: " Nói là hiểu lầm chính là hiểu lầm, ta cần gì phải nói dối trong loại chuyện này, Thượng tướng có phải là quá đáng lắm không."

" Ta cũng không có cách nào, Công hội hương liệu sư ủy thác cho chúng ta, chúng ta cũng phải cho công chúng một lời giải thích, ai bảo trách nhiệm của chúng ta là như vậy đây, cho dù Bệ hạ biết cũng sẽ không trách chúng ta, kính xin Điện hạ thứ lỗi, huống chi tra ra sớm hơn một ngày cũng có thể trả lại công đạo cho ngài." Cảnh Trực cười nói xong những lời đường hoàng này, sắc mặt Tiêu Tán càng khó coi một phần.

" Tùy thị của ta cái gì cũng không biết, các ngươi hỏi cũng là không được gì."

" Vậy thì vừa vặn, Điện hạ càng không cần sợ bọn họ nói lung tung không phải sao."

Dứt lời, Cảnh Trực trực tiếp để cho phó quan rời đi.