Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 122



Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

**********************

Thấy Cảnh Trực một chút ý tứ nhượng bộ cũng không có, Tiêu Tán nhíu mày, trên mặt bình tĩnh từng chút từng chút nứt ra.

Mặc dù lúc trước đã dặn dò tùy thị không được nói lung tung, nhưng đến loại địa phương này, Tiêu Tán hoàn toàn không biết những người này sẽ dùng thủ đoạn gì với tùy thị của cậu ta.

Cho dù bọn họ không dám dùng trên người cậu ta, nhưng đối với tùy thị cũng sẽ không nương tay.

Bỗng nhiên trong nháy mắt ý thức được mục đích của bọn họ, tâm tình Tiêu Tán từng chút trầm xuống.

Cảnh Trực lúc này cũng không mở miệng nữa, tựa như đang chờ phó quan thẩm vấn trở về.

Trong phòng thẩm vấn yên tĩnh chỉ còn lại tiếng tích tắc của đồng hồ.

Từng tiếng từng tiếng nặng nề nện vào trong lòng Tiêu Tán.

Giống như đếm ngược đến giờ phán xét của cậu ta.

Cánh cửa đóng chặt "rầm rầm" từ bên ngoài mở ra, phó quan ôm một văn kiện đi vào.

Tiêu Tán mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh Trực.

Cảnh Trực tiếp nhận văn kiện do phó quan đưa tới, mỉm cười với cậu ta, ý bảo chờ một chút.

Trái tim của Tiêu Tán đã nâng lên tới cổ họng.

Một lúc sau, Cảnh Trực nhíu mày, sau đó nhìn về phía Tiêu Tán một cái, lại nhìn phó quan.

" Điện hạ, dựa theo sự ưu đãi luật pháp của Đế quốc đối với Omega, hình phạt phạm sai lầm của ngài sẽ dựa theo tiêu chuẩn tối thiểu, chỉ là tiêu chuẩn tối thiểu cũng sẽ có trừng phạt. Nhưng nếu ngài hiện tại nguyện ý thẳng thắn tự thú, sẽ được khoan hồng, lượng hình phạt sẽ giảm xuống thấp hơn, có thể chỉ là giáo dục bằng miệng một chút là ngài có thể rời đi." Cảnh Trực nói đến đây dừng lại, lẳng lặng nhìn đối phương.

Khuôn mặt vốn đã tái nhợt của Tiêu Tán càng trở nên trong suốt hơn một chút: " Ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu."

" Ngài thật sự không có ý định suy nghĩ một chút đề nghị của ta sao, dựa theo lời khai trên, ngài có thể phải ở lại nhà tù Omega một năm sáu tháng giáo dục, vậy ngài thật sự sẽ trở thành Omega đầu tiên trong lịch sử Đế quốc vào tù, ngài thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

" Các ngươi lừa gạt ta, không có khả năng, ta không tin!" Tiêu Tán bỗng nhiên kích động, thế nhưng cái ghế cậu ta ngồi có khóa, cản trở hành động.

" Điện hạ, ta có thể cho ngài xem phần lời khai này một chút, nhưng sau khi xem qua, hành vi tự thú sẽ bị hủy bỏ, ta hỏi ngài một lần nữa, ngài thật sự trong sát hạch hương liệu của hương liệu sư không dùng hương liệu thành phẩm của người khác sao, không có hành vi lừa gạt sao? Điện hạ, ngài chỉ có cơ hội trả lời lần này, nếu ngài không quý trọng, chúng ta cũng không có biện pháp nào, một năm sáu tháng giáo dục nhà tù và giáo dục miệng, toàn bộ do bản thân ngài lựa chọn."

Tiêu Tán nhìn Cảnh Trực cùng phó quan, lúc này đem ánh mắt toàn bộ dừng ở trên người hắn.

Giờ khắc này cậu ta rốt cục sợ hãi, quá chân thật, lời nói của Cảnh Trực, cùng tư liệu trong tay bọn họ đều quá chân thật, tùy thị quả nhiên bán đứng cậu ta.

Hiện tại làm sao bây giờ, cậu ta không muốn đi tù, cũng không thể ngồi tù, ngồi tù là hoàn toàn xong.

Nó sẽ được ghi lại trong sử sách và cậu sẽ trở thành Omega duy nhất trong các triều đại vào tù.

Cho dù là giáo dục bằng miệng, vẫn sẽ công khai, đến lúc đó tất cả mọi người vẫn sẽ biết cậu ta đã làm cái gì.

Lựa chọn thế nào cũng là một con đường chết.

" Điện hạ, thời gian của chúng ta không nhiều lắm, xin ngài lựa chọn."

Cảnh Trực đột nhiên lên tiếng lần nữa, dọa Tiêu Chiến giật nảy mình.

"Ta nói, ta thừa nhận ta mua hương liệu từ Hắc thành chính là vì tham gia khảo hạch hương liệu sư, ta nói có thể không công bố tin tức ra ngoài hay không, ta đã biết sai rồi, ta thật sự không thể..."

" Cho nên ngài nhận tội phải không?"

" Đúng vậy, ta nhận tội."

Cảnh Trực nghe vậy gật gật đầu, đưa văn kiện cho phó quan.

Phó quan tiếp nhận đi tới trước mặt Tiêu Tán: " Xin ngài ký tên ở chỗ này."

Tiêu Tán run tay, ký tên mình vào giấy nhận tội, sau đó ngẩng đầu nói với phó quan: " Ta có thể xem bọn họ nói gì không?"

" Xin lỗi Điện hạ, đây là bí mật." Nói xong liền khép văn kiện lại, quay đầu nhìn về phía Cảnh Trực.

" Điện hạ, còn phải ủy khuất ngài sinh hoạt bên này mấy ngày, chờ chúng ta đem sự tình bên này xử lý xong, sẽ tự mình đưa ngài trở về hoàng cung, chút nữa sẽ có người dẫn ngài đi nghỉ ngơi."

Nói xong Cảnh Trực trực tiếp mang theo phó quan rời đi.

Tiêu Tán bị lưu lại run rẩy ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt tràn đầy bối rối.

Cậu ta đợi một lát, liền có người đến đỡ đứng dậy.

Từ phòng thẩm vấn đi ra, Tiêu Tán chân đều mềm nhũn.

Vương Nhất Bác nhìn Cảnh Trực đặt văn kiện trước mặt mình, vẻ mặt cầu công.

Liền biết kết quả thẩm vấn rất tốt.

Mở ra và nhìn giấy nhận tội trong tài liệu, Vương Nhất Bác gật đầu.

" Chúng tôi dùng chút thủ đoạn, cho nên xem như cậu ta tự thú, tôi nghĩ đối với hoàng thất đây cũng là kết quả tốt nhất, cũng không thể thật sự đưa vào ngục giam." Lúc Cảnh Trực nói lời này, vẫn luôn chú ý đến biểu tình của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhàn nhạt liếc anh một cái, trong ánh mắt màu xanh biếc không có bất kỳ cảm xúc gì: " Ừm, cậu làm không tệ, cứ làm theo ý của cậu đi, nếu vì lương tâm bất an nên tự thú, bên hoàng thất cũng không thể nói gì."

Cảnh Trực nghe vậy một lần nữa cầm lấy văn kiện trên bàn đi ra ngoài.

Nhìn anh rời đi, Vương Nhất Bác đưa tay ấn xuống quang não trên cổ tay.

Buổi tối hôm đó, trên diễn đàn nặc danh của quang võng, xuất hiện một đề tài có tên # 818 Hoàng thất Đại điện hạ mấy năm nay tham ô nhận hối lộ... #

[ Tôi thấy cái gì đây? ]

[ Chuyện của Đại điện hạ lộ ra ngoài sao, sao lại đột nhiên như vậy? ]

[ Vì sao lại phơi bày ở nơi này? ]

[ Sợ tra được thân phận đi, chứng cứ trên đó là thật sao? ]

[ Lúc trước An Liệt Ninh thay thế Omega kia là do Đại điện hạ giúp, a, hình như lần khảo hạch hương liệu sư của An Liệt Ninh, Đại điện hạ là người phụ trách! ]

[ Từ chứng cứ trên đó mà xem, Đại điện hạ cùng An-Mục hai nhà đều có giao dịch a, khó trách hai nhà An-Mục ủng hộ hắn như thế! ]

[ Chỉ có một mình tôi tò mò sao, Nhị điện hạ tiếp nhận Viện kiểm duyệt lâu như vậy không tra ra được đồ đạc, Tam điện hạ vừa tiếp nhận liền có, đến tột cùng là ý gì a? ]

[ Phía trên hỏi vừa vặn cũng là điểm tôi tò mò! ]

[ Ha ha, mặc kệ như thế nào, có phần chứng cớ này Đại điện hạ khẳng định xong rồi! ]

[ Lại nói, Đại điện hạ kết đảng riêng, tham ô nhận hối lộ, Ngũ điện hạ trộm thành phẩm của người khác để kiếm lợi nhuận, bọn họ thật đúng là một nhà! ]

[ Có dũng khí nào dám đem thiếp này chuyển đến khu tin tức không? ]

......

Bởi một câu hỏi đơn giản như thế thế, tối hôm đó khu tin tức quang võng cũng bởi vì đề tài này hoàn toàn nổ tung!

Tiêu Chiến vừa vặn bổ sung cho cửa hàng trực tuyến, khi nhìn thấy tin tức, trong mắt nổi lên một chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh trở lại bình thường.

Chờ cậu bổ sung hàng xong, nhìn Vương Nhất Bác tắm rửa xong đi ra.

Chú ý tới ánh mắt của cậu, hắn đi tới nói: " Làm sao vậy? "

Tiêu Chiến cười đứng lên, sờ tóc hắn một chút: " Tóc hình như lại dài."

" Giúp tôi cắt." Vương Nhất Bác bây giờ nói ba chữ này rất tự nhiên.

Nghe thấy lời đề nghị được nói ra một cách thoải mái từ đối phương, Tiêu Chiến vui vẻ cầm kéo tới, giúp Vương Nhất Bác cắt mấy sợi tóc dài loà xoà.

Chờ cậu cắt xong, nhìn tóc vị Alpha lại biến thành mái tóc ngắn gọn gàng, Tiêu Chiến thích mắt cười rộ lên: " Rất đẹp trai! Thích không?"

" Ừm."

" Vừa rồi trên mạng đem chứng cứ Tiêu Chinh phạm tội tiết lộ ra." Cậu nói tự nhiên, như thể chỉ là trình bày một điều đơn giản.

Vương Nhất Bác nắm tay cậu trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng nhéo nhéo: " Chiến Chiến, có muốn đi xem ngôi sao chân chính không?"

Không có cùng cậu thảo luận chuyện của Tiêu Chinh, ngược lại còn hỏi cậu một vấn đề như vậy.

" Anh có đi với em không?" Tiêu Chiến đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn hắn, trong con ngươi đen lộ ra một chút chờ mong cùng thấp thỏm.

" Bằng không thì tôi có thể đi đâu?" Không phải là câu trả lời khẳng định, nhưng cũng không phải là phủ định.

Tiêu Chiến chán ghét bĩu môi:" Vậy khi nào? "

" Chờ tôi chuẩn bị một chút."

" Được nha."

Tin tức của Tiêu Chinh vừa được phơi bày, tối hôm đó, Tiêu Khải và Tiêu Đỉnh cùng nhau được gọi vào thư phòng của Quốc Vương.

Quốc Vương sắc mặt khó coi đứng ở phía sau bàn làm việc: " Hai người các ngươi hiện tại có cái gì muốn giải thích không?"

Tiêu Khải lạnh lùng nhìn thoáng qua Tiêu Đỉnh: " Phụ hoàng bớt giận, chuyện này nhất định là người trước đó giao dịch với An Liệt Ninh làm."

" Vậy hắn vì sao lúc trước không tiết lộ ra ngoài, hết lần này tới lần khác chờ hiện tại, là có ý gì?"

Thanh âm Quốc Vương hạ xuống, Tiêu Khải không lập tức mở miệng, mà quay đầu nhìn về phía Tiêu Đỉnh: " Về điểm này con cũng rất tò mò, vì sao lúc trước con quản lý Viện kiểm duyệt, vẫn không có tin tức, sau khi Tam đệ tiếp nhận, ngược lại xuất hiện chuyện như vậy? "

Tiêu Đỉnh sắc mặt trắng bệch, gã vốn vẻ mặt nhu nhược, hiện tại thoạt nhìn càng là hoảng sợ không chịu nổi.

" Nhị hoàng huynh đang hoài nghi ta sao?" Tiêu Đỉnh vẻ mặt không thể tin được lại thập phần sợ hãi nhìn Tiêu Khải, " Nhưng ta làm sao có năng lực như vậy, phụ hoàng ta thật sự không có! "

Ánh mắt Quốc Vương di động qua lại giữa hai người, cuối cùng dừng lại ở hốc mắt đỏ lên, tựa như một giây sau không chịu nổi áp lực sẽ khóc lên của Tiêu Đỉnh: " Chính ngươi vô năng tra không ra chân tướng, cũng đừng đẩy lên người Tiêu Đỉnh, hắn mới đi Viện kiểm duyệt bao lâu chứ! "

Tiêu Khải nghe vậy sắc mặt thay đổi, rốt cuộc đem khó chịu trong lòng đè xuống: " Phụ hoàng, hiện tại nên làm cái gì bây giờ? "

" Đại điện hạ tuần tra biên vực, hết thảy chờ hắn trở về lại tính tiếp." Một câu nói rất rõ ràng biểu lộ thái độ, Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Khải từ thư phòng rời khỏi.

Tiêu Khải không nhẫn nại nữa, trực tiếp mở miệng châm chọc nói, " Tam đệ quả nhiên là làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, một hòn đá ném trúng ba con chim, năng lực thật lớn, bước tiếp theo có phải ngươi muốn ngồi vị trí của phụ hoàng hay không? "

Tiêu Đỉnh trong mắt nổi lên hoảng sợ: " Nhị hoàng huynh ngươi sao lại nghĩ như vậy, ta làm sao dám, ta cũng không xứng, ngươi nói những lời này ta cũng không rõ, đây thật sự chỉ là trùng hợp, ta chưa từng nghĩ tới muốn thương tổn các ngươi."

" A, thu hồi bộ dạng đáng thương giả mù trên mặt ngươi đi, phụ hoàng tin tưởng ngươi, ta cũng không tin ngươi, tốt nhất ngươi đừng để ta bắt được nhược điểm!" Tiêu Khải bỏ lại câu nói tàn nhẫn này, xoay người rời đi.

Tiêu Đỉnh bị lưu lại nhìn theo gã rời đi, vẻ mặt nhu nhược trên mặt biến mất, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt như cũ.

Lộ ra tội trạng của Tiêu Chinh, quả thật là một trong những mục đích của Tiêu Đỉnh, nhưng... lại bị người khác nhanh chân lên trước, mà người ẩn nấp sau lưng này, làm cho gã sinh ra kiêng kỵ.

Hết chap 122.