Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 131



Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

***********

Lúc Quốc Vương tỉnh lại còn có chút hoảng hốt, ông vừa mới mơ thấy Tô Chu mang thai, ông nói chuyện này với Thích Huy.

Thích Huy lúc ấy kinh ngạc một chút, liền tiếp nhận nhanh chóng, chỉ hỏi ông một câu: " Ngươi thật sự xác định mình thích y sao?"

Ông nhớ câu trả lời vào thời điểm đó, ông nói, " Ta thích y, chưa bao giờ chắc chắn như vậy."

Thích Huy nghe vậy nhìn ông một cái, liền nhàn nhạt nói bốn chữ: " Thích là tốt rồi."

Thích là tốt rồi, như thể tất cả mọi thứ đều có thể theo ý ông, người đó không quan tâm.

Làm sao ngườicđó có thể bình tĩnh tiếp nhận ông thích người khác như vậy?

Omega không giống như Alpha, họ chỉ có thể tiếp nhận đánh dấu hoàn toàn một lần trong đời, nhưng Alpha có thể đánh dấu rất nhiều Omega.

Chính là như vậy, Thích Huy lại cam nguyện buông tay, có phải cũng chưa bao giờ thích ông hay không?

Ông bỗng nhiên phát hiện, ông chưa từng hiểu Thích Huy, trước kia là không muốn hiểu, hiện tại muốn hiểu lại không có cơ hội.

Chậm chạp ngồi dậy, tinh thần trì đau đớn càng ngày càng thường xuyên, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng ông biết mình đã tiến vào ác mộng đối với Alpha.

Nhưng ông lại không sợ hãi, ngược lại cảm thấy đây là một loại trừng phạt.

Nếu như nói Tô Chu là tội phạm, ông chính là đồng lõa, hai người bọn họ ai cũng không thoát được.

Lần thứ hai mở di thư trên mạng, đọc từng câu từng chữ, đáy lòng Quốc Vương sinh ra một cỗ phiền não.

Hương liệu trong miệng Tô Chu, ông có cảm giác được.

Cho dù Tô Chu có cẩn thận như thế nào, nhiều năm như vậy, làm sao một chút hoài nghi cũng không có đây!

Chỉ là ông không vạch trần, trầm luân trong đó, chỉ bởi vì ông rất rõ ràng, ông không quay đầu lại được.

Nhưng vì cái gì, nếu đã lừa ông vì sao không thể lừa ông cả đời, nhất định phải sau khi chết nói lên chân tướng?

Tại sao?

Quốc Vương đột nhiên nóng nảy đập vỡ tất cả đồ vật có thể chạm vào trong tẩm cung, Tiêu Đỉnh canh giữ ở phòng cách vách bừng tỉnh.

Khi Tiêu Đỉnh vội vàng chạy tới, nhìn đồ vật rải rác trên mặt đất cùng Quốc Vương đứng trên đất đỏ mắt, vẻ mặt xám xịt hung bạo: " Phụ hoàng..."

" Tiêu Đỉnh, ta hỏi ngươi, phong di thư kia là thật sao, thật sự là di thư của Tô Chu sao? " Quốc Vương nhào tới túm lấy gã, lớn tiếng chất vấn.

Quốc Vương không bình thường gã có thể thấy được, thế nên Tiêu Đỉnh mặc cho ông ta níu lấy, vẻ mặt khó có thể mở miệng.

Trái tim Quốc Vương từng chút từng chút chìm xuống, chậm rãi buông tay ra.

Ông lắc lư lui ra sau một bước: " Vì sao ngươi không mở miệng, vì sao không nói đó là giả, vì sao?"

" Phụ hoàng xin ngài bình tĩnh, phong di thư kia là mẫu hậu dùng tài khoản của mình, hẹn giờ phát đi, đã điều tra qua, đúng là thật, con không dám lừa ngài!"

Ba!!!!!

" Đi ra, đừng để ta nhìn thấy ngươi, A!!!!"

Khi nghe Tiêu Đỉnh nói xong, cho gã một cái tát, Quốc Vương điên cuồng chỉ vào cửa kêu gã đi ra, ông không muốn thừa nhận chân tướng như vậy, lúc này đã đánh nát tất cả tín niệm trong quá khứ của ông ta.

Quốc Vương luôn cho rằng đó là tình yêu đích thực, kết quả bất quá chỉ là lừa gạt của đối phương, bất quá chỉ là một hồi âm mưu giả dối.

Vậy cuộc sống của ông ta là gì, có phải là một trò đùa không!

Sau khi Tiêu Đỉnh bị đuổi ra ngoài, biểu tình lạnh nhạt đứng ở ngoài cửa, đôi mắt đen tràn ngập cảm xúc u ám.

Quốc Vương bên trong còn chưa bình ổn, ông không cam lòng, phát ra gào thét mang theo thống khổ áp lực.

Tiêu Đỉnh nhẹ nhàng nhếch khóe môi, xoay người đi về phía bên cạnh.

Hôm nay Quốc Vương đã thừa nhận hết thảy, đều là gieo gió gặt bão.

Không đáng thương.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Đỉnh tỉnh lại, liền nhìn thấy Tiêu Tán chờ ở bên ngoài.

Tiêu Tán trên mặt mang theo mệt mỏi rõ ràng, hiển nhiên là không có nghỉ ngơi tốt.

" Ngũ đệ sao lại tiều tụy như vậy?"

" Tam hoàng huynh, phụ hoàng thế nào rồi?"

" Không phải rất tốt, phụ hoàng rất có khả năng tiến vào thời kỳ xao động."

Tiêu Tán há miệng dường như có chuyện gì muốn nói ra, lại không tiện mở miệng.

Tiêu Đỉnh bị bộ dáng này của đối phương chọc cười: " Muốn nói cái gì, ở chỗ ta không cần cố kỵ."

Tiêu Tán đi về phía gã một bước, kề sát nhỏ giọng nói: " Tam hoàng huynh hiện tại thời cơ phi thường tốt, Đại ca lại không có ở đây, thừa dịp hiện tại co thể thay đổi tất cả."

Tiêu Đỉnh nghe vậy trong mắt nổi lên kinh ngạc: " Ngũ đệ sao lại nghĩ như vậy, ta một Beta làm sao có khả năng, Ngũ đệ lời này sau này không cần nói."

" Nhưng Tam hoàng huynh..."

" Không có nhưng mà, ta biết ngươi là vì tốt cho ta, nhưng là quá nguy hiểm Ngũ đệ."

Tiêu Đỉnh nói xong đưa tay trìu mến sờ sờ đầu đối phương: " Mấy ngày nay có phải là ở trong cung buồn bực hay không, nếu ngươi muốn có thể đi ra ngoài dạo một vòng."

" Ta không đi, ta muốn ở chỗ này cùng Tam hoàng huynh."

" Biết ngươi thương ta, nhưng ta cũng muốn ngươi hạnh phúc." Tiêu Đỉnh dứt lời, xoay người từ trong tủ lấy ra một cái hộp đưa Tiêu Tán

Tiêu Tán tò mò nhìn gã: " Tam hoàng huynh đây là cái gì vậy?"

" Mở ra xem một chút." Tiêu Đỉnh không nói thẳng cho đối phương biết, cố ý nói một nửa.

Tiêu Tán tiếp nhận mở ra, liền thấy bên trong đặt một viên hương liệu.

" Hương liệu?" Lần này Tiêu Tán càng không rõ.

" Hương liệu đã nhắc tới trong di thư của mẫu hậu." Tiêu Đỉnh nói ra những lời này, liền không nói nhiều, chỉ cười nói, " Khi thu thập di vật của mẫu hậu tìm được, Ngũ đệ hẳn là cần."

Rõ ràng không nói ra dụng ý, Tiêu Tán lại hiểu được mục đích Tiêu Đỉnh cho cậu ta nén hương này.

Vẻ mặt biến đổi vài lần rồi cười rộ lên: " Quả nhiên Tam hoàng huynh đối với ta là tốt nhất."

" Được rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này của ngươi, dưỡng đủ tinh thần mới đẹp."

" Biết rồi, Tam hoàng huynh."

( Cá: Oh noooooo đừng biết em ơiiiiiii)

Nhìn theo Tiêu Tán rời đi, Tiêu Đỉnh cười nhạo một tiếng, bước đi xem tình huống của Quốc Vương.

Đại khái là Quốc Vương hôm qua phát tiết quá mức, hôm nay cả người thoạt nhìn đặc biệt suy yếu, nhìn thấy Tiêu Đỉnh tới, trước tiên hỏi gã: " Đại ca ngươi có tin tức không?"

" Còn chưa ạ." Tiêu Đỉnh đem cháo ấm áp đưa cho ông, ra vẻ không biết lời này của ông có ý gì: " Phụ hoàng yên tâm, con đã để cho Công hội hương liệu sư liên hệ vị chủ tiệm kia, hẳn là rất nhanh sẽ có tin tức, phụ hoàng ráng nhịn một chút."

" Đại ca ngươi trở về, để cho nó trước tiên đến gặp ta."

" Được ạ."

......

Hạ Thanh từ văn phòng đi ra, vừa vặn nhìn thấy Tiêu Tán xuất hiện ở quầy lễ tân.

Nhìn thấy Hạ Thanh, Tiêu Tán gật đầu về phía đối phương xem như chào hỏi.

" Ngũ điện hạ, sao lại rảnh tới đây?"

" Ta có một người bạn bảo ta giúp cậu ấy đặt một gian phòng chủ đề biển ở đây, ta đến rất trùng hợp, vừa vặn có phòng trống."

" Vậy thì tốt rồi, nếu như không có, có thể giúp Ngũ điện hạ điều chỉnh một chút, hẳn là sẽ có người nguyện ý cùng Ngũ điện hạ đổi."

" Cũng đừng, ta cũng không muốn giống Mục Liệu, ông chủ Hạ bận rộn, ta đi trước đây."

" Đi thong thả."

Nhìn theo Tiêu Tán rời đi, Hạ Thanh quay đầu nói với quản gia: " Gian phòng kia nhất định phải xử lý sạch sẽ thật tốt. "

" Được ạ, tiên sinh."

Tiêu Tán khỏi khách sạn Quang Diệu không lâu, gửi cho Vương Nhất Bác một tin nhắn: Vương Nhất Bác, ta là Tiêu Tán, ta có một số việc muốn nói với ngươi, là về Tiêu Chiến, nếu ngươi cảm thấy hứng thú xin mời đến phòng 3022 của khách sạn Quang Diệu chờ ta.

Sau khi tin tức phát ra, trong lòng Tiêu Tán liền bắt đầu không nhịn được thấp thỏm.

Trực giác cậu ta cho rằng tin tức này đối với Vương Nhất Bác mà nói, tuyệt đối là rất hấp dẫn.

Nhưng đến tột cùng sẽ như thế nào, trong lòng cậu ta cũng không thập phần chắc chắn.

Tin tức phát ra, giống như đá chìm trong biển rộng, ngay khi Tiêu Tán cho rằng Vương Nhất Bác sẽ không đoái hoài, thì lại nhận được câu trả lời trong kinh hỉ: Được, chờ ta.

Thấy ba chữ này, Tiêu Tán nhảy dựng lên.

Quả nhiên chỉ cần dùng Tiêu Chiến nói chuyện, liền đối với hắn hữu dụng.

Trong lòng Tiêu Tán lại dâng lên ghen tị, cậu ta tự nhủ mình không sao, qua đêm nay, giữa Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến sẽ xuất hiện vết nứt, khó có thể phục hồi như cũ, cho dù Vương Nhất Bác sau đó tỉnh lại, thì như thế nào, bọn họ đã gạo nấu thành cơm.

Muốn vứt bỏ cũng không dễ dàng như vậy.

Hạ quyết tâm tốt, Tiêu Tán ăn mặc đẹp một chút, liền xuất phát từ hoàng cung đi khách sạn Quang Diệu.

Lúc này màn đêm buông xuống, thời cơ đã đến.

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ngay khi Tiêu Tán thăm dò tiến vào phòng, đột nhiên bị một người mạnh mẽ cầm cổ tay nắm lấy đi vào, một giây sau cả người bị ấn ở trên cửa, hơi thở ẩm ướt dựa vào.

Tiêu Tán kinh hô một tiếng: " Nguyên soái ngươi đây là làm cái gì!"

Động tác trên tay đối phương hơi chùn, nhưng rất nhanh liền trở nên càng thêm lớn mật.

Mùi hương tản mát trong không khí càng thêm nồng đậm, làm cho đại não vốn trong trẻo của Tiêu Tán cũng trở nên choáng váng, cảm giác người phía sau nhiệt tình với cậu ta như vậy....

Trong lòng nhịn không được đắc ý, hương của mẫu hậu quả nhiên lợi hại, ngay cả Alpha tính cách như Vương Nhất Bác cũng không chống cự được.

" A... Nhẹ một chút, đừng nóng vội..."

Nghe thấy thanh âm của cậu ta, động tác của đối phương thật sự ôn nhu hơn rất nhiều.

Quần áo rơi vương vãi từ cửa đến bên giường, đủ loại âm thanh kích thích pha trộn.

Sau một đêm triền miên, đã đánh dấu hoàn toàn.

Hết chap 131.