Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 132



Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

**************

Buổi sáng Tiêu Tán tỉnh lại, ỷ lại rụt vào lòng đối phương, theo bản năng đối với Alpha đã đánh dấu mình tràn ngập ỷ lại.

Từ từ mở mắt ra, giây tiếp theo: " Ah! Ngươi là ai! "

Tiếng thét chói tai khiến đối phương đột nhiên bị dọa tỉnh.

Mục Liệu nhìn tiểu Omega trước mắt dùng chăn bảo vệ mình, cũng giật mình: " Ngũ... Ngũ điện hạ?"

Tiêu Tán đá gã xuống: " Làm thế nào ngươi có thể ở đây?"

Hốc mắt đỏ hồng nhìn bốn phía, đây quả thật là phòng cảnh biển, hương liệu cháy hết là do cậu ta tự tay châm.

Nhưng vì sao người lại không phải Vương Nhất Bác?

Mục Liệu ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt mê man, bởi vì chuyện lần trước, gã một mực ở nhà ngoan ngoãn, vừa được tự do gã liền muốn thả lỏng một chút, hẹn tiểu Omega trước kia ở chỗ này tính toán chơi đùa một chút, kết quả ai có thể nghĩ rằng gã vừa mở mắt, tiểu Omega kia lại biến thành Ngũ điện hạ!

" Ta không biết, ta không biết ta làm sao có thể ở đây, Ngũ điện hạ ngươi nghe ta giải thích, ta thật sự không biết, nếu ta biết là ngươi, cho ta một trăm lá gan ta cũng không dám làm như vậy!"

Dường như ý thức được gì đó, sắc mặt Tiêu Tán thoáng cái biến thành tái nhợt.

Vì dụ dỗ Vương Nhất Bác, cậu ta đã chuẩn bị tốt bị đánh dấu hoàn toàn, cho nên đêm qua căn bản cũng không có nửa điểm phản kháng, thế nhưng người đánh dấu lại không phải là Vương Nhất Bác.

Omega một khi được đánh dấu hoàn toàn là không thể xóa bỏ, và một khi mở khoang sinh, rất có thể sẽ mang thai.

" Đồ khốn, ta muốn giết ngươi!" Tiêu Tán nhào về phía Mục Liệu.

Mục Liệu bị dọa nhất thời phát ra tiếng kêu sợ hãi.

" Mẹ nó ngươi đừng kêu nữa!"

" A a a a!!!!!"

Cốc cốc!

" Khách nhân có khỏe không, chúng ta giám sát bên này bên này có dị thường, xin mở cửa phối hợp kiểm tra."

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm, làm cho Tiêu Tán trên mặt mang theo khủng hoảng, tuyệt đối không thể cho người ta biết chuyện này, bằng không cậu ta liền xong rồi.

Mục Liệu cũng nghe thấy thanh âm ngoài cửa, đẩy Tiêu Tán trên người ra, nhặt chăn trên mặt đất che mình, dưới tiếng thét chói tai của Tiêu Tán mở cửa ra.

Tiêu Tán lui trên mặt đất nhìn người đi vào, trong nháy mắt che mặt thét chói tai: " Đừng nhìn, ra ngoài, ra ngoài!"

Người tiến vào hoàn toàn không nghĩ tới sẽ như vậy, nhất thời nói: " Xin lỗi, Ngũ điện hạ, không biết là ngài, chúng ta hiện tại rời đi."

Dứt lời, xoay người nhanh chóng rời khỏi phòng...

Mục Liệu đứng ở cửa quấn chăn, tuy rằng gã cũng rất muốn cùng những người đó rời đi, nhưng gã biết nếu chạy ngay bây giờ, chỉ biết chết càng thảm.

Nhìn tiểu Omega đang lui ở bên giường khóc lóc, nghĩ đến thân phận của đối phương, Mục Liệu trong lòng có vài phần đắc ý khó tả, gã nằm mơ cũng không nghĩ tới mình có một ngày sẽ đánh dấu Ngũ điện hạ Đế quốc.

Vẫn là đánh dấu hoàn toàn, nói cách khác tiểu Onega này cho dù có không muốn thế nào, cũng đã là người của gã rồi.

" Điện hạ, Điện hạ ngài không sao chứ, bọn họ đi rồi, không có việc gì." Sau khi bình tĩnh lại, Mục Liệt thử đến gần Tiêu Tán.

Tiêu Tán đỏ mắt, nghe thấy lời nói của gã càng chán ghét: " Sao ngươi còn không đi!"

Mục Liệu đã đi tới bên cạnh cậu ta: " Ngũ điện hạ chuyện đã như vậy, ta không thể bỏ mặc ngươi, không có bất kỳ Alpha nào có thể vứt bỏ Omega của mình, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ phụ trách."

Nghe thấy Mục Liệu coi mình là của gã, Tiêu Tán khóc và nhào về phía gã đánh mắng: " Ta không phải Omega của ngươi, ta không phải, ngươi im đi, im đi, tại sao là ngươi, tại sao là ngươi, hu hu!"

Mục Liệu bị Tiêu Tán không đau không ngứa đánh vài cái, thuận thế ôm người mềm nhũn vào trong ngực, khó tránh khỏi lại sinh lòng nhộn nhạo.

Chờ Tiêu Tán phản ứng lại, người lần nữa bị Mục Liệu đè xuống...

Mặc dù Tiêu Tán không muốn phối hợp nhưng khi ngửi được tin tức tố của Mục Liệu, cả người cậu ta liền mềm nhũn ra không còn sức để phải kháng.

Chỉ có thể để tên Mục Liệu kia to gan lớn mật đặt mình lên giường hung hăng làm, vừa không cam tâm vừa cảm thấy thư sướng.

Tiêu Tán cảm thấy uất ức vạn phần.

Tin tức Ngũ điện hạ Tiêu Tán cùng Mục gia Mục Liệu thuê phòng ở khách sạn Quang Diệu, được nhanh chóng đăng lên mạng, nhất thời khiến cho dân tình bàn tán ——

[ Trời ơi, Ngũ điện hạ cùng Mục Liệu, Mục Liệu có phải chính là người lần trước Nguyên soái cùng Tứ điện hạ hẹn hò xông vào phòng, sau khi bị đánh một trận công khai xin lỗi? ]

[ Hai người bọn họ nguyên lai là một đôi? ]

[ Không phải chứ, Ngũ điện hạ có ánh mắt gì vậy, Mục Liệu? ]

[ Chẳng lẽ chỉ có tôi cảm thấy hai người này rất thích hợp sao, từ khi Ngũ điện hạ bị phơi bày gian lận trong khảo hạch hương liệu sư, cảm quan của tôi đối với hắn thẳng tắp giảm xuống, bạch liên hoa với hoàn khố* cũng được! ]

*Chỉ con nhà giàu ăn chơi trác táng.

[ Thật sự biết chơi đùa tình thú nha, nhưng làm ơn xem thời điểm có được hay không, Hoàng hậu cùng Nhị điện hạ vừa mới hạ táng không bao lâu, liền đi ra chơi đùa cũng thật là 666 rồi! ]

[ Tin tức nhỏ, nghe nói phòng vẫn là Ngũ điện hạ thuê, bởi vì lúc chơi động tĩnh quá lớn, bảo vệ khách sạn Quang Diệu đều xông vào, chậc, lúc ấy hình ảnh quả thực!!!! ]

[ Chơi dã chiến như vậy sao? ]

......

Mục Liệu sau khi chiếm đủ tiện nghi trên người Tiêu Tán, trước khi thoã mãn rời đi còn không quên hứa hẹn: " Điện hạ yên tâm, ta sẽ trở về nói với phụ thân, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi."

Trong lòng Tiêu Tán ghê tởm đến mức muốn ói, chỉ là tình huống trước mắt hoàn toàn không đánh lại Mục Liệu. Cậu ta sợ chỉ cần mình làm thêm chút động tĩnh nữa, sẽ bị gã lôi lên giường làm đến chết.

Vì vậy Tiêu Tán chỉ có thể nhịn xuống, hốc mắt đỏ lên một bộ dạng yếu đuối: " Ngươi buông ta ra trước, thời gian không còn sớm ta phải trở về."

" Ta đưa Điện hạ về."

" Không cần, ta tự mình trở về là được rồi.". truyen bjyx

Mục Liệu thấy thái độ của đối phương thay đổi còn tưởng rằng đã nhận mệnh, vui mừng nói: " Vậy ta nhanh chóng trở về nói với phụ thân, Điện hạ chờ ta, ta nhất định dùng tốc độ nhanh nhất cưới ngươi về nhà."

Dứt lời còn không quên nâng cằm Tiêu Tán lên gặm một ngụm.

Chờ Tiêu Tán chịu đựng đau nhức trên người đi ra khỏi khách sạn, lại một lần nữa gặp Hạ Thanh.

Nhìn thấy đối phương, trên mặt Hạ Thanh treo lên nụ cười ôn hòa: " Ngũ điện hạ."

" Ông chủ Hạ hẳn là nên quản giáo người dưới thật tốt, tùy tiện xông vào phòng thật sự quá thất lễ."

" Vâng, đã giáo huấn qua, chỉ cần Điện hạ không bị thương là tốt rồi."

Nghe thấy lời này của hắn, nơi nào đó bên dưới của Tiêu Tán liền căng thẳng, sắc mặt khó coi rời khỏi khách sạn.

Đưa mắt nhìn người này rời đi, Hạ Thanh nhẹ nhàng nhíu mày, toàn thân từ trên xuống dưới đều là tin tức tố của Mục Liệu, hẳn là hoàn toàn đánh dấu đi.

Có vẻ như hoàng gia và Mục gia sẽ có chuyện vui!

Từ bên ngoài trở lại tẩm cung, Tiêu Tán vừa chuẩn bị đi tắm rửa, chỉ thấy Tiêu Đỉnh vội vàng tiến vào.

" Tam hoàng huynh."

" Tin tức trên quang võng là thế nào, Ngũ đệ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi và Mục gia Mục Liệu là tình huống gì?"

Nghe thấy "quang võng", Tiêu Tán sắc mặt nhất thời biến đổi: " Tam hoàng huynh làm sao biết được?"

" Hiện tại toàn bộ mạng đều đang thảo luận chuyện của ngươi và Mục Liệu, ngươi nói xem làm sao ta biết được, không lẽ ngươi đã buông tha Vương Nhất Bác?"

Ba chữ Vương Nhất Bác hung hăng kích thích Tiêu Tán.

" Tam hoàng huynh không cần nhắc tới hắn!"

Đột nhiên hét lớn một tiếng, làm Tiêu Đỉnh giật nảy mình.

" Là hắn, nhất định là hắn, người ta hẹn rõ ràng là hắn, hắn cũng đáp ứng sẽ tới, nhưng không biết như thế nào lại biến thành Mục Liệu, lúc ta tỉnh lại, hết thảy đều đã muộn. Tam hoàng huynh làm sao bây giờ, ta không muốn gả cho Mục Liệu!"

Nghe Tiêu Tán nói năng lộn xộn nói xong, trong lòng Tiêu Đỉnh càng ghét bỏ đứa em trai ngu xuẩn này.

" Ý của Ngũ đệ là ngươi cũng không có hẹn Mục Liệu, nhưng gã lại đột nhiên xuất hiện trong phòng ngươi, vậy ta hỏi ngươi, ngươi và gã đã làm đến bước nào?"

Những lời này có thể nói là rất trực tiếp.

Tiêu Tán sắc mặt trắng bệch, nước mắt ào ào rơi xuống: " Hu... Hoàn toàn đánh dấu, gã hoàn toàn đánh dấu ta, Tam hoàng huynh ta nên làm cái gì bây giờ a!"

Tiêu Đỉnh bị ôm lấy cũng không có như trước kia ôm Tiêu Tán vào trong ngực, ôn nhu nói cho đối phương biết không sao, Tam ca ở đây nữa.

Mà hiện tại gã thờ ơ đứng tại chỗ, mặc cho Tiêu Tán ôm: " Nếu đã hoàn toàn đánh dấu, sự tình lại nháo lên quang võng, ngoại trừ gả qua ngươi còn có lựa chọn nào khác không?"

" Ta không muốn, ta không muốn, Mục Liệu làm sao có thể xứng đôi với ta!" Tiêu Tán đẩy Tiêu Đỉnh ra, vẻ mặt không cam lòng.

Không muốn, chỉ cần nghĩ đến mình phải gả cho tên ngu xuẩn kia, cậu liền hận muốn chết.

Dựa vào cái gì mà tên Tiêu Chiến kia chỉ với tuyến thể bị hỏng lại có thể gả cho Vương Nhất Bác, còn cậu ta lại phải gả cho một phế vật, hơn nữa Vương Nhất Bác vốn nên là bạn đời của cậu, nên là của Tiêu Tán!

" Tiêu Tán, không nên cố tình gây sự, chẳng lẽ ngươi muốn chờ bụng to lên lại gả qua sao, thừa dịp bên ngoài cho rằng các ngươi đang kết giao, thuận nước đẩy thuyền gả qua, đối với ngươi, đối với hoàng thất, vẹn cả đôi đường!"

" Ta không cần, Tam hoàng huynh ngươi giúp ta, ngươi có chủ ý nhất, ngươi không phải nói ngươi sẽ vĩnh viễn giúp ta sao, như thế nào lúc này đây ngươi cũng không giúp ta?"

" Ngũ đệ, ta hiện tại nói chính là đang giúp ngươi, đây là giải pháp tốt nhất!"

" Mới không phải, ngươi chỉ vì chính ngươi, đừng tưởng rằng ta không biết, Nhị hoàng huynh chính là bị ngươi hãm hại, ngươi chính là muốn có được vị trí kia, ngươi sợ bởi vì ta làm thể diện hoàng thất lần nữa mất sạch đúng không? Tối hôm đó, ngươi cùng Nhị hoàng huynh nói ta đều nghe thấy, Tiêu Đỉnh nếu ngươi không giúp ta, ta sẽ đến chỗ phụ hoàng đem chuyện của ngươi nói cho ông biết!"

Một hơi đem bí mật tồn đọng trong lòng đã lâu nói ra, tẩm cung lớn như vậy trở nên dị thường an tĩnh.

" Ngũ đệ thì ra là nghĩ ta như vậy, đã như vậy, ngươi liền đến chỗ phụ hoàng nói đi." Bỏ lại những lời này, Tiêu Đỉnh xoay người rời đi.

Tiêu Tán bị lưu lại hoàn toàn hoảng hốt, khóc lóc chạy về phía Tiêu Đỉnh: " Tam hoàng huynh ta sai rồi, ta biết sai rồi, ngươi không cần đi, giúp ta với!"

Tiêu Đỉnh lại không có nửa điểm ý tứ muốn quay đầu lại.