Tao Thích Mày, Con Bạn Thân!

Chương 17: Bạn trai?



- Ồ Hàn, làm gì thế? Tom đâu?

Kiều Phong vui vẻ vỗ vai Lãnh Hàn, hỏi chuyện. Anh nhìn Thanh Yến Nhi với ánh mắt dò xét. Yến Nhi lễ phép chào hỏi:

- Chào anh, em là Thanh Yến Nhi, bạn của Phương.

- Ra là bạn của bé Tom. Chào, anh là anh trai của Tom, Diệp Kiều Phong.

Lãnh Hàn lạnh lùng nhìn hai người, không chút cảm xúc. Kiều Phong thấy hai người này ngồi với nhau, có mặt Lãnh Hàn mà không thấy Kiều Phương, có thể hiểu con bé này đang tránh đi để ghép cặp cho hai người.

Kiều Phương từ ngoài chạy xộc vào, vẻ mặt bực tức, nhanh chóng kéo Kiều Phong rời đi mà không nói gì với hai người kia.

Lãnh Hàn vẫn hoàn toàn không hiểu nó muốn làm cái gì, còn Thanh Yến Nhi biết rằng Kiều Phương muốn cho cô với Lãnh Hàn không gian riêng, nhưng cô lại không muốn. Ngồi gần tảng băng này, cô thực sự thấy vô cùng không thoải mái.

Yến Nhi nhanh chóng đứng dậy, chạy theo Kiều Phương.

* * *

- Haizz, sức quyến rũ của mày chán quá, chưa gì người ta đã ghét bỏ mày rồi!

Kiều Phương bày ra bộ mặt tiếc rẻ, buồn buồn nhìn thằng bạn thân. Lãnh Hàn đã lờ mờ hiểu ra nó muốn gì, liếc nhìn con bạn như muốn nói "Tao dỗi!". Kiều Phương vội vàng vuốt lông:

- A, tạo chỉ là lo mai sau mày ế nên mới muốn kiếm cho mày cô vợ thôi mà, đừng dỗi.

- Tao dỗi bao giờ?

Lãnh Hàn nổi cáu lên khi bị Kiều Phương dỗ dành như trẻ con. Nó cười xuề xòa, hứa:

- Thôi mà, tạo hứa không tự tiện gán ghép mày nữa!

- Nói phải giữ lời đấy!

- Rồi rồi, tin tưởng nhau chút đi nào!

Kiều Phương lườm hắn khi thấy được ánh mắt không chút tin tưởng của thằng bạn. Nó tóm lấy cổ tay hắn, kéo đi:

- Đi chơi, anh Phong với mấy người kia đang chờ ngoài cổng kìa!

* * *

Hôm nay, sinh nhật Alissa, buổi chiều lớp nó cũng được nghỉ, Kiều Phong cùng Thùy Chi xin nghỉ chiều, tất cả rủ nhau đi chơi.

Mãi chẳng ai chịu nhường ai, mỗi người một ý kiến riêng. Người thích đi biển, người thích đi núi để leo trèo, người lại muốn ở nhà cho khoẻ.

- Không được, leo núi là thích hợp nhất!

Kiều Phương kiên quyết bác bỏ ý định đi biển của Thanh Yến Nhi, nhất quyết tôn sùng ý định leo núi của mình. Yến Nhi cũng đâu phải dễ đàm phán, lấy lí do vô cùng "thuyết phục" để bảo vệ ý kiến của mình:

- Bây giờ đã chiều rồi, đi biển sẽ thích hợp hơn!

Đó, lí do "thuyết phục" chưa?

- Muộn rồi, tổ chức tại nhà vẫn là tốt nhất!

Lãnh Hàn không hề bị lung lay bởi những ý kiến kia, một mực trung thành với nơi mình sinh sống. Kiều Phương và Yến Nhi không hẹn mà cùng quay sang lườm nguýt hắn một cái. Đồ heo lười!

Đến cuối cùng, chủ nhân bữa tiệc vẫn chỉ ngồi im coi ba đứa kia cãi nhau mà không hề lên tiếng lấy một câu.

Kiều Phong cùng Thùy Chi ngồi bên, chán chả buồn nói. Lớn rồi, lớp 11 cả rồi, vậy mà vẫn ngồi cãi nhau như con nít.

- Này Ali, muốn đi đâu?

Sau một hồi tranh cãi, Kiều Phương mới nhớ ra sự tồn tại của Alissa, quay lên nhìn cô. Alissa không mấy hào hứng tới sinh nhật mình, hờ hững liếc nhìn tất cả mọi người, quyết định chốt tổ chức ở nhà.

Cả Kiều Phương lẫn Thanh Yến Nhi đều đau lòng không thôi.

* * *

- Anh, chị dâu, đi chơi đi!

Như thường lệ, cứ đến giờ ra chơi là Kiều Phương lập tức kéo Lãnh Hàn qua lớp Kiều Phong rủ đi chơi. Thói quen gọi Thùy Chi là chị dâu cũng hình thành, nghe quen rồi nên chẳng ai buồn bắt bẻ gì nữa.

- Chi Chi nay nghỉ, gia đình có việc.

Kiều Phong một mình, thấy được đôi mắt tò mò của Kiều Phương liền giải thích. Nó bày ra vẻ mặt hụt hẫng, thất thểu cùng Kiều Phong với Lãnh Hàn dạo quanh trường.

Ngày hôm ấy, quả thực diễn ra vô cùng nhàm chán. Alissa cũng về nước Mỹ, tiếp tục học, vì trận đấu kia, đã hoàn toàn không thể diễn ra nữa. Kẻ mà Kiều Phương cùng Lãnh Hàn đụng độ khi điều tra căn nhà hoang – trùm của băng nhóm mà bọn nó định quyết chiến, đã bị mấy chú cảnh sát đưa đi bóc lịch.

Xác chết ấy chính là chú nuôi của tên trùm ấy. Vì bị chú nuôi lăng mạ, sỉ nhục do thành tích học tập kém, tên đó đã mất kiểm soát, trong cơn thịnh nộ nhất thời, hắn ta đã cầm nhanh quả cầu sắt gần đấy, nã thẳng vào đầu chú nuôi. Hắn còn đập liên tục vào đầu chú nuôi trong vô thức, cho tới khi chú ta chết.

Còn vụ bắt cóc, chẳng liên quan gì đến hắn ta. Có một đám người khác muốn bắt cóc nữ sinh để đem bán thân, tình cờ chỗ hắn ta giấu xác chết cũng chính là nơi lũ bắt cóc kia dùng để "buôn bán". Tên sát nhân do thấy hai đứa nó đi vào căn nhà hoang, nghĩ rằng tội danh của mình đã bại lộ nên mới sốt sắng bám theo.

Tất cả về vụ bắt cóc và giết người, đều đã được giải quyết ổn thỏa.

* * *

Cũng đã một tháng trôi qua từ ngày Alissa về Mỹ, bọn nó vẫn như thường lệ, chọc phá thầy cô giáo, gây sự với bạn bè, đánh nhau với các trường lân cận. Ngày tháng trôi qua phải nói là tẻ nhạt.

Kiều Phương, chẳng hiểu sao bắt đầu qua lại với một anh lớp 12A3, khiến cho Lãnh Hàn vô cùng chán nản – mà nguyên do tại sao lại chán thì đến hắn cũng chẳng thể lí giải nổi. Cảm giác bực tức này, có vẻ giống với cảm giác lúc Alissa thân thiết với Kiều Phương, mà thấy lại cũng không giống.

Lãnh Hàn cứ liên tục tránh mặt Kiều Phương, mà nếu có đụng mặt nhau, điều duy nhất xảy ra chính là những cuộc cãi vã gần như vô tận.

Kiều Phương không biết tình cảm mình dành cho Khánh – anh chàng lớp 12A3 vừa nói trên, là gì, chỉ biết rằng, nó quá mức tình bạn.

Mà quá mức tình bạn, còn có thứu tình cảm dành cho anh trai, chứ không chỉ có tình yêu.

- Mày nghĩ cái gì vậy hả? Không biết rốt cuộc có yêu người ta hay không, mà vẫn chứ đồng ý là sao?

Lãnh Hàn tức giận hét lên khi nghe tin nó chấp nhận lời tỏ tình của anh ta. Hắn thực sự cảm thấy khó chịu, như thể có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò lên người hắn, cắn hắn. Kiều Phương, vốn tính cứng đầu cứng cổ từ nhỏ, nay cũng không thèm suy xét lại tình cảm của mình, cố chấp cho rằng nó chính là tình yêu.

Theo như nó nghĩ, cũng chỉ là đồng ý qua lại, đâu phải kết hôn, cần gì tính toán, xem xét kỹ lưỡng!

Kiều Phong cũng rất lo lắng cho nó, nhảy vào khuyên nhủ:

- Em chắc chắn chứ?

Kiều Phương gật đầu kiên quyết, chỉ hành động nhỏ ấy, cũng khiến Lãnh Hàn khó chịu không thôi.

Cô "bạn thân" của hắn, cứ ngỡ rằng cả đời sẽ không xa cách, cứ vậy mà "bỏ rơi" hắn sao?