Tạp Đồ

Chương 185: Sẽ là cái gì?



Nữ lưu bán hàng rất am hiểu việc xem mặt đóan lời, vội vàng nói:

- Nếu như ngài cần tạp phiến cao cấp, chúng ta cũng có thể đáp ứng được, chế tạp sư của hàng chúng ta tay nghề đều là trung cấp trở lên, làm được tạp phiến ngài cần không khó

- Nơi này có nhận kí gửi tạp phiến hay không?

Nữ lưu trong mắt hiện lên một tia vẻ thất vọng, nhưng vẫn biểu hiện là người kinh doanh chuyên nghiệp:

- Có thể. Nhưng ngài phải chịu mười phần trăm sở phí sau khi bán hàng. Nhưng nếu như ngài trở thành chế tạp sư cộng tác của chúng ta, ngươi chỉ cần trả sáu phần trăm sở phí.

Trần Mộ hiểu rõ gật đầu, nói qua vài chuyện, sau đó cùng Duy A rời đi. Lần này hắn chỉ đến xem tình hình, trên tay làm sao có tạp phiến mà ký gửi.

Giữa trưa, hai người về tới Thiên Cánh.

Bặc Cường Đông chờ đã lâu, hắn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ Trần Mộ giao cho. Công ích nghiệp vụ phi thường dễ nhận, bởi vì thù lao cực thấp, thậm chí đại đa số không hề nói đến thù lao. Nhưng khi biết được Bặc Cường Đông đi nhận về nhiều công ích nghiệp vụ đám nhân viên nghị luận sôi nổi.

Bọn họ cảm giác “Xếp” điên rồi! Mặc dù công ích loại này phần lớn đều được cung cấp nguyên liệu nhưng giá trị rất thấp do vậy thù lao cơ hồ có thể không cần tính. Nguyên bọn họ tưởng rằng “Xếp” sẽ nhờ vào nhị thiếu gia để nhận về số lớn công việc để duy trì công ty kinh doanh. Không nghĩ tới “Xếp” lại nghĩ đến đi làm công ích nghiệp vụ, trời ạ, chẳng lẽ hắn muốn làm từ thiện gia sao?

Thiên Cánh bên trong nhốn nháo, nhân viên thần sắc tràn ngập sầu lo. Nếu như công ty kinh doanh không hiệu quả, cũng chính là bọn họ sẽ mất đi công việc. Bọn họ chẳng qua là chế tạp sư hạ cấp mà dạng này thì nơi nào chẳng có, với trình độ như vậy nhận lời qua công ty khác, bọn họ cũng không có nhiều lắm ưu đãi. Lương hướng tại đây như trước giờ là cao rồi khó có chỗ so bì. Đây cũng lý do tại sao mặc dù bọn họ đối với tình cảnh công ty lúc trước dù không thuận mắt, nhưng không ai tùy tiện rời đi.

Đầu năm đến giờ, công việc toàn xui xẻo không a!

Khi Trần Mộ cùng Duy A đi vào phòng làm việc, thoáng cái, tất cả thanh âm đều biến mất. trong lòng đám nhân viên “Xếp” có lẽ cũng không phải người am hiểu kinh doanh, nhưng hắn đã ra lệnh thì không ai dám đi ngược lại. Đúng là Trần Mộ đã phi thường thành công khi dựng lên quyền uy tối thượng như thế. Lý do là hắn xem nơi này không có bất cứ gì đáng giá.

Bặc Cường Đông vừa nhìn đến Trần Mộ lập tức cụp mắt, khom lưng, đi theo hai người tiến vào phòng làm việc.

- Làm được đến đâu rồi?

Trần Mộ ý bảo Bặc Cường Đông ngồi xuống.

Bặc Cường Đông cung kính nói:

- Theo ngài chỉ thị, ta đã nhận được nhiều công ích nghiệp vụ. Bao gồm ba trăm bức tài liệu giáo dục huyễn tạp, một trăm năm mươi biển quảng cáo huyễn tạp, mặt khác…..

Hắn do dự một chút lại nói:

- Còn có một phần quảng cáo tin tức, bất quá khách hàng muốn xem chất lượng chế tạo của ta, có sử dụng được hay không.

Bặc Cường Đông nói đến đây trong lòng không khỏi có chút khó chịu, lâu nay Thiên Cánh có bao giờ nhận việc bất lợi như vậy?

Không nên đem tiền cho người khác. Bời người ta vừa nhận vừa nói ân nghĩa, Bặc Cường Đông cảm giác được đây quả thực là một loại tủi nhục.

Cẩn thận xem sắc mặt “xếp”, song ngoài hắn dự liệu chính là một tin tức cũng không làm “Xếp” phản ứng. cuối cùng hắn đành tự nhủ “Sao lạ vậy?sát thần bản tính bạo liệt, ngay cả chính mình đều cảm thấy khuất phục. sao có thể không chút động lòng như vậy?”

Song, sự thật chứng minh, Trần Mộ đích xác không có gì phản ứng.

Trần Mộ nhận xấp tài liệu, nhìn lướt qua, gật đầu:

- Làm tốt lắm.

Bặc Cường Đông tâm trạng nhất thời thanh thản, cúi đầu chờ các phân phó tiếp theo. Nhưng qua một lúc lâu, không nghe nói gì. Hắn không khỏi có chút kì quái ngẩng đầu. Vừa nhấc đầu, liền chứng kiến “Xếp trẻ” vẻ mặt chuyên chú nhìn tài liệu trên tay. Hắn bất giác lại tự hỏi, những tài liệu này đều là ghi chú các nội dung thuật ngữ chuyên nghiệp. Chế tạp sư sẽ căn cứ vào các ghi chép này để chế tạo huyễn tạp. Không phải chế tạp sư, không thể đọc là hiểu được.

Năm phút đồng hồ sau, Trần Mộ đưa cho Bặc Cường Đông một mẫu giấy:

- Đến kho hàng đem số tài liệu cần thiết này lại đây.

Buồn bực tiếp nhận danh sách “Xếp trẻ” đưa qua, song khi hắn đọc thoáng qua các hạng tài liệu trên giấy, liền trợn tròn mắt.

Này, đây không phải......

Vẻ mặt thừ ra Bặc Cường Đông qua vài phút mới hồi phục tinh thần lại, hắn đang thẫn thờ đột nhiên thấy Trần Mộ hơi nhíu lông mày, nhất thời giống như bị tạt một chậu nước lạnh từ đầu đến chân. “Đáng chết! Mình sao có thể ở lúc này thất thần đây chứ?” Hắn cuống quít đứng lên, trong miệng liên tục không ngừng nói:

- Vâng, vâng….Lập tức…, lập tức đem đến!”

Còn chưa nói hết câu, hắn liền nhanh như chớp chạy ra ngoài.

Rất nhanh, hắn thở hồng hộc chạy trở về, trên tay mang theo một cái túi, mặc cho các đồng sự nhìn hắn mà tràn ngập nghi hoặc khó hiểu.

……..

Tiền Minh Nhất thần sắc lúc này rất kích động, điều này làm cho hắn nhìn cái gì cũng không thuận mắt, thấy cái gì đều muốn mắng. Đoạn thời gian này hắn cảm giác chính mình muốn điên lên được, tín hiệu lần trước không còn xuất hiện, mà hắn điều tra cho tới bây giờ cũng không có tiến triển. La Dữu thành tây bắc phạm vi, cái phạm vi này thật sự quá lớn. Đối phương im hơi lặng tiếng, họ cũng đành bó tay chờ thời.

Huống hồ, thân là tâm phúc của tổng giám đốc, Trung Châu tập đoàn hiện đang gặp phải nguy cơ, hắn lại như thế nào mà hoàn toàn không biết chứ? Chỉ là ở vấn đề này, hắn không có cái gì tốt để đề nghị, chỉ có thể trơ mắt nhìn tổng giám đốc tâm lực mệt mỏi. Đã bị chuyện này ảnh hưởng, hắn đối với việc điều tra tín hiệu vẫn phải âm thầm tiến hành dù chỉ trong khả năng hạn chế nên thật là khó khăn.

Vừa thấy Pháp Lợi hắn không khỏi ngẩn ra. Đây là Pháp Lợi sao?

Pháp Lợi mấy năm nay cuộc sống rất sung túc, mặc dù tuổi đã khá lớn nhưng do có điều kiện nên nhìn còn rất trẻ so với tuổi. Song hôm nay Pháp Lợi tựa như trờ thành một người khác, mái tóc hoa râm chỉ trong vài hôm giờ đã trắng xóa, hốc mắt sâu hoắm, hai mắt mọng đỏ, nếp nhăn trên mặt phảng phất tăng thêm lên rất nhiều.

Pháp Lợi thấy Tiền Minh Nhất, trước mắt sáng ngời, vội vàng nắm tay hắn, gấp giọng hỏi:

- Thế nào? Điều tra ra thông tin gì không?

Tiền Minh Nhất cười khổ, nói:

- Không, mấy hôm nay tín hiệu không có xuất hiện, chúng ta không có biện pháp xác định cụ thể vị trí. Hơn nữa gần đây trong tập đoàn thiếu người, nên không thể triển khai quy mô điều tra lớn được.

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn nhất thời kinh hãi nhận thấy thanh âm mình bổng trở nên khàn khàn khô khốc.

Pháp Lợi đột nhiên kích động đứng lên, buông Tiền Minh Nhất, vung hai tay rít gào:

- Thiếu người?Mọi người đang làm cái gì? Có chuyện gì so với chuyện này quan trọng hơn? Những người này muốn cái gì? Chẳng lẽ bọn họ không biết nghiên cứu này đối với chúng ta cực kỳ trọng yếu sao? Chỉ cần chúng ta nắm được kỹ thuật này là có thể hướng vào sâm lâm làm bá chủ! Bọn hỗn đản này đang suy nghĩ cái gì trong đầu vậy?”

Tiền Minh Nhất cười khổ, hắn đương nhiên biết kỹ thuật này đối với tập đoàn ý nghĩa quan trọng nhường nào, nhưng hắn hiểu được tập đoàn hiện giờ đang đối mặt với một nguy cơ khó nói. Hắn lại không thể đem tin tức tuyệt mật này tiết lộ cho Pháp Lợi, đành im lặng đón nhận cơn phẫn nộ của Pháp Lợi.

Phát tiết cơn giận xong Pháp Lợi tựa hồ cũng mệt mỏi, trầm mặc lại.

- Tiến độ nghiên cứu đến đâu rồi?

Tiền Minh Nhất phá vỡ trầm mặc hỏi.

Pháp Lợi chán nản lắc đầu:

- Vẫn không được, tín hiệu rất chập chờn, ta rất tò mò những người kia bằng cách nào khiến tín hiệu ổn định. Chúng ta đã nghĩ hết mọi biện pháp, vẫn không có cách nào giải quyết nó ổn định được.

Vốn theo suốt toàn bộ quá trình Tiền Minh Nhất biết Pháp Lợi nói rất đúng, nhưng loại vấn đề chuyên nghiệp này hắn cũng vô kế khả thi.

Vỗ vỗ vai Pháp Lợi, Tiền Minh Nhất an ủi nói:

- Lão đầu, gắng phấn khởi tinh thần lên. Chỉ cần tín hiệu đó tái xuất hiện, các ngươi cho ta phạm vi nhỏ lại, ta nhất định đem bắt được bọn họ cho ngươi!

……

Trần Mộ không hài lòng nhìn tạp phiến trên tay, lâu lắm không có rèn luyện, cảm giác có chút trì trệ. Ngẩng đầu, hắn thấy Bặc Cường Đông trợn mắt há hốc mồm.

Hắn không khỏi buồn bực, có cái gì đáng kinh ngạc? Chẳng qua là một sao huyễn tạp, làm gì phải ra vẻ mặt này? Bất quá Trần Mộ cũng chẳng muốn hỏi, tiện tay cầm tạp phiến ném cho Bặc Cường Đông:

- Đây là bản mẫu giáo án huyễn tạp, dựa theo nó hai trăm chín mươi chín phiến còn lại ngươi bảo bọn họ ráng làm xong sớm.

Khi Bặc Cường Đông vẻ mặt đờ đẫn từ phòng làm việc đi ra, tất cả nhân viên đầu ùa đến. Bọn họ cực kì tò mò, vừa lại e sợ bên trong “Xếp” nghe được, chỉ có hạ giọng:

- Cường đông, thế nào?

- Đúng vậy, thế nào?

Bặc Cường Đông cảm giác đầu óc vẫn còn mê muội, không cách nào khôi phục trạng thái, liền đem tạp phiến đưa cho mọi người:

- Các ngươi tự xem đi.

- Ai làm cái này vậy?

- Xếp!

Bặc Cường Đông vô thức thốt ra.

Chung quanh thoáng cái an tĩnh lại, mọi người ngẫn ngơ nhìn nhau, trong lúc nhất thời không người nào nói chuyện.

Qua hồi lâu, mới có người chậm chạp hỏi:

- Cường đông, ngươi nói đây là “Xếp trẻ ” làm?

- Đúng vậy.

Đã bị kích thích mãnh liệt Bặc Cường Đông tiếp tục đờ đẫn trả lời.

Chung quanh lại một lần nữa lâm vào an tĩnh, một loại an tĩnh cực kì quỷ dị.

-Vậy...... Vậy “xếp trẻ” có nói gì khác nữa không?

Có người lắp bắp hỏi.

- Xếp nói, còn lại hai trăm chín mươi chín phiến tất cả đều phải hoàn thành dựa theo bản gốc này.

Rốt cuộc tỉnh táo lại Bặc Cường Đông nói chuyện cũng lưu loát vài phần.

Cuối cùng có một người cố dũng cảm nuốt nước bọt dè dặt nói:

- Vậy...... Vậy nếu không, chúng ta thử xem qua một chút đi?

Đề nghị này lập tức được tán thành, bất quá ánh mắt mọi người đều nhìn Bặc Cường Đông. Vì chính mắt hắn đã thấy toàn bộ quá trình “Xếp trẻ” chế tạo tạp phiến.

- Tạp phiến này bên trong có cái gì? Hắn cũng hơi tò mò, liền gật đầu đồng ý.

Cẩn thận như đang giữ một tuyệt thế trân bảo, đoàn người đi tới chỗ truyền phát tin độ nghi.

Càng thêm cẩn thận đem huyễn tạp cắm vào truyền phát tin độ nghi, ánh mắt của mọi người nhất tề tập hợp tại trên truyền phát tin độ nghi nhìn không chớp mắt. Mỗi người đều nín thở chờ đợi hình ảnh xuất hiện.