Tay Áo Đỏ Lấn Át Thiên Hạ

Chương 3



3.

Ta lại gần đầu giường, lẳng lặng nhìn gương mặt của Tống Thời Hành.

Kiếp trước lúc chiếu cố hắn trong nhà cũng đã thường ngắm hắn như vậy, thầm thán phục tại sao trên đời lại có người chỉ nằm yên thôi đã thấy thật lấp lánh.

Tống Thời Hành rất đẹp, hắn sở hữu những đường nét tinh xảo nhất mà ta từng được thấy trong cuộc đời bé nhỏ và khô khan của mình.

Nhưng sau khi trải qua đắng cay một kiếp, ta hiểu rằng vẻ bề ngoài và nội tâm của một người, không phải lúc nào cũng sẽ giống nhau.

Tâm trí như choàng tỉnh, ta liền thấp giọng: "Mau đem hắn ném ra bên ngoài!"

Cha mẹ ta phải đến mười phần kinh ngạc, mẹ ta nén giọng nói: "Ném ra bên ngoài hắn liền c.h.ế.t."

"Nếu hiện tại không ném, chúng ta sẽ phải c.h.ế.t."

Cha mẹ hiển nhiên đã bị ta dọa sợ. Ta nhanh chóng xoay người giải thích:

"Bên ngoài kinh thành gần như đã thất thủ, thiên hạ chẳng mấy chốc sẽ loạn. Người này lai lịch không rõ, thân thể lại dính trọng thương, rất có thể cứu hắn sẽ đem đến họa sát thân."

"Được, đều nghe con!" - Cha ta nói.

Ba người một nhà hợp lực kéo Tống Thời Hành lên để đem ra bên ngoài. Nhưng khi vừa bước đến cửa phòng, hắn đột nhiên tỉnh lại.

Ta và hắn đều chạm phải ánh mắt của nhau, trong tức khắc ta cảm nhận rõ một luồng sát khí mạnh mẽ.

"Tôi vô tình đưa anh về, nhưng hiện tại không muốn cứu người nữa" - Ta cố nén sự hoảng sợ, chậm rãi nói từng chữ một.

Tống Thời Hành sắc mặt tái nhợt, nếu không phải giờ phút này hắn thật sự suy yếu, rất có thể vì bị đối đãi như một cây lau nhà mà đã một kiếm trong tay đồ sát cả gia đình ta.

"Ta có tiền." Tống Thời Hành nhắm mắt nói. "Đợi thương thế bình phục, có thể cho ngươi nhiều thù lao hơn"

"Không muốn" - Ta cần tiền, nhưng sẽ không vì bất cứ cái giá nào mà đánh đổi sinh mệnh phụ mẫu.

Thấy ta nhất quyết không chịu, Tống Thời Hành liền gắt gao nhìn chằm chằm lấy, chiếc áo choàng lộng lẫy của hắn quét một vệt dài trên mặt đất.

Mẹ ta chạy đến mở cửa sau. Chúng ta thật sự chuẩn bị đem hắn ném ra ngoài.

Bỗng nhiên không biết từ đâu đến, ngoài cửa đã có ba người đàn ông mặc hắc phục, máu me đầy người, tay nắm chặt trường đao xông đến.

Một người dùng đao chĩa vào chúng ta, hai người còn lại khẩn trương đỡ lấy Tống Thời Hành.

Một chén trà sau.

Tống Thời Hành một lần nữa nằm trên giường nhà ta, nhưng lần này còn có thêm ba người.

Đại phu sau đó liền tới và sắc thuốc.

Tống Thời Hành uống xong, ném cho ta một thỏi vàng, cất giọng lạnh lùng nói: "Ngày mai chúng ta sẽ đi, khoảng thời gian này xin giữ yên lặng."

Ta bắt lấy vàng, quay người định bỏ đi, nhưng rồi dừng lại nhìn hắn.

"Mạng của ngươi, một thỏi không đủ."

Tống Thời Hành sững sờ, lập tức lộ ra nụ cười mỉa mai, giống như đang nói: quả nhiên một cô gái như ta trong mắt chỉ có vàng bạc, vật chất.

Vốn dĩ sở hữu tư cách nhỏ, nên tầm mắt cũng sẽ theo đó nông cạn.

"Đủ chưa?" Tống Thời Hành lần nữa ném cả thảy túi tiền của hắn cho ta.

Ta ở trước mặt nhanh chóng lấy hết đi, đem túi rỗng ném trả, đồng thời nhắc nhở: "Mai nhớ đi nhé!"

"Đợi đã" - Tống Thời Hành gọi với lại.

Ta không quay đầu mà ngừng bước chân và chờ hắn lên tiếng.

"Chúng ta muốn ăn"

Ta mở cửa nấu cho bọn hắn bốn bát mì. Tống Thời Hành lặng lẽ ăn, hình ảnh của kiếp trước lại hiện lên trước mắt ta.

Đã có rất nhiều đêm ta đưa cho hắn bữa khuya, hắn cũng là an tĩnh ăn như vậy. Chúng ta không hề nói chuyện, chỉ có ta lúc đó trong lòng tràn đầy mộng tưởng hão huyền về tương lai.

Trở về thực tại, hắn bỗng nhiên nhìn về phía ta, hỏi: "Ở gần đây, có một vị lão tiên sinh nào họ Lãng không?"

Trái tim ta như lỡ mất một nhịp, bởi vì câu nói này một đời trước, Tống Thời Hành cũng đã hỏi qua ta.

Lúc ấy trả lời thế nào nhỉ?

Ta nói rằng ta có biết Lãng tiên sinh, ông ta thường đến nhà ta mua đậu hũ, ngày hôm sau Tống Thời Hành liền bảo ta đưa hắn đi tìm.

Về sau, Lãng Thanh Hạc trở thành quân sư cho hắn.

Lúc ở trong doanh trại, ta không gặp được ông Lãng. Nhưng nghe ngóng và biết được ông ấy giúp Tống Thời Hành lãnh đạo hữu quân, kết hợp với tả quân đánh đâu thắng đó, bất khả chiến bại ép cho biết bao quân địch phải bỏ mạng.

"Không biết" - Ta của hiện tại không chút do dự lắc đầu, "Cư dân ở đây tới cũng nhiều nhưng đi cũng chẳng ít, người họ Lãng thì chưa từng nghe qua."

Tống Thời Hành nhìn ta rồi đăm chiêu suy tính cái gì đó.

Một lát sau, hắn nói: "Nếu để cho ta biết ngươi lừa ta, chắc chắn ngươi sẽ phải c.h.ế.t."

"Sao cũng được", ta đáp lại bằng một điệu cười giễu cợt, "G.iế.t vài bách tính tay không tấc sắt, ta tin ngươi có thể làm rất tốt."

Tống Thời Hành khẽ hừ một tiếng: "Ta ngược lại không ngờ đến trong tầng lớp thường dân lại có một nữ nhân vừa gan dạ vừa gian xảo như cô."

"Như nhau thôi", ta thu dọn bát trước mặt hắn, mở cửa bước ra ngoài.

Trong khi rửa dọn, Tống Thời Hành tiếp tục đứng tại cửa sổ nhìn về phía ta.

Làm xong công việc ta liền trở về phòng, nhưng rồi lập tức giật mình, sau lưng lấm tấm mồ hôi lạnh.

Nếu như không thể thay đổi kết cục của kiếp trước, vậy để ta sống lại có ý nghĩa gì.

Ta đến cùng phải làm như thế nào mới được?