Tay Áo Đỏ Lấn Át Thiên Hạ

Chương 7



7.

Chúng tôi xuất phát trong đêm với hai ngàn binh lính, cải trang thành quân đội cánh phải của Tống Thời Hành và tiếp cận mỏ vàng.

Đây là lần đầu tiên ta tận mắt nhìn thấy chiến trường.

Một kiếp trước đi theo Tống Thời Hành, gần như lúc nào ta cũng bận rộn trong phòng bếp của quân doanh.

Mỗi ngày đều có rất nhiều thương binh, nhưng ta cũng không có trực tiếp chứng kiến quang cảnh khốc liệt ấy.

Giờ phút này đao quang ảnh kiếm, người kêu ngựa hí, những thanh âm đáng sợ cứ liên tục vang lên.

Ta cùng Lãng tiên sinh ngồi trên núi, ông quay sang hỏi ta: "Có sợ không?"

Ta thành thật gật đầu: "Sợ"

Lãng tiên sinh khẽ vuốt cằm, nhỏ giọng đáp:"Lão phu cũng sợ"

Lời vừa dứt, chúng tôi cùng nhau bật cười.

Đúng rồi, có ai mà chẳng sợ những điều mình chưa từng trải qua đâu?

Nhưng chúng ta có lòng tin, nên lâu dần cũng sẽ không sợ nữa, hay nói cách khác đây chính là đang trưởng thành.

Chúng tôi cùng binh lính băng băng qua núi, nửa đường dừng lại đem theo một nửa là thợ mỏ tiến vào trong.

Ngày hôm sau, Lưu Hầu cai quản ngọn núi liền mang binh tấn công, liên tiếp nửa tháng nhưng không thành, hắn quyết định hồi kinh.

Nơi đây cách kinh đô đến một trăm hai mươi dặm đường.

Ta còn cho rằng hắn hồi kinh để xin viện binh, nào ngờ hắn thế mà lại bắt cóc muội muội của Tống Thời Hành, bắt hắn giao ra mỏ vàng để chuộc người.

Ba ngày sau, Tống Thời Hành đơn thương độc mã đến Lang Gia.

Nhìn thấy ta cùng Lãng tiên sinh, hắn một chút cũng không kinh ngạc, giống như sớm đã biết chúng ta ở đây.

"Lãng tiên sinh không chịu xuống núi phò tá ta, lại đi theo Thanh Nhã làm một tên thổ phỉ, tiên sinh đây là cảm thấy ta không bằng nàng ấy?"

Lãng tiên sinh uống trà: "Thanh Nhã văn võ song toàn, biết tiến biết lùi, so ra thật đúng là có hơn Tống Tướng quân"

Tống Thời Hành nghe xong cũng không tức giận, ngược lại có vẻ như hắn còn đang tự hào.

Giống như hưởng thụ cảm giác tác phẩm của mình được người khác tán dương vậy.

"Thanh Nhã không thể vì được tiên sinh khen ngợi liền kiêu ngạo đâu nhé"

Ta liếc mắt nhìn hắn một cái: "Ta với tiên sinh tình nghĩa như phụ tử, ngươi thì biết cái gì"

Hắn lại gần ngồi xuống bên cạnh ta: "Thanh Nhã, nàng chiếm đoạt mỏ vàng, giá họa cho ta, bây giờ muội muội của ta trong tay địch, chuyện này nàng tính thế nào?"

"Muội ấy sớm đã bị nàng hại c.h.ết, cùng lắm là hôm nay hay ngày mai thôi."

Ta nhìn hắn: "Trước tiên nên nén bi thương, Tống Tướng quân."

Hắn dấy quân tạo phản, cũng không hề để tâm đến em ruột của mình, hiện tại lại chạy đến hỏi ta.

Chẳng lẽ muốn ta thay hắn khóc thương sao?

Hắn lẳng lặng nhìn ta rồi bỗng nhiên cười.

"Nàng thực sự cùng ta càng lúc càng giống."

Ba ngày sau, Tống Thời Hành g.i.ết Lưu Hầu, cứu muội muội của hắn ra, nhưng người được cứu lại có phần cự tuyệt.

"Nghe nói Lương Phi ngay trước mặt vạn quân mắng hắn nghịch tặc, sau đó một mình cưỡi ngựa hồi kinh." Lãng tiên sinh nói với ta.

Ta thay Lương Phi cảm thấy thật bi ai. Nếu như Tống Thời Hành thật sự muốn bảo đảm tính mạng của nàng, ở trong quân doanh e là chim muốn bay còn không thể chắp cánh.

Nhưng hắn vẫn là để nàng đi. Vào ngày đầu tiên trở lại kinh thành, nàng bị Tần Vương đứng trên cao bắn rơi xuống ngựa.

Tống Thời Hành lúc này khóc lóc đau khổ cả nửa ngày, thề sẽ vì muội ấy báo thù.

Mười mấy vạn quân trên dưới đều bị hắn làm cho cảm động, vung tay dậm chân hô to, khí thế hừng hực muốn đánh vào kinh thành, lật đổ Đại Chu, sáng lập thời kỳ mới.

Chạng vạng tối, thủ hạ đưa tới cho ta một bức thư của Tống Thời Hành, kèm theo khối ngọc bội ban đầu đã bị ta bán đi kia.

"Nàng giúp ta nhận ngọc bội, ta giúp nàng dốc sức chiếu cố phụ mẫu, chờ ngày tái ngộ chúng ta sẽ liền thành thân."

Ta đứng đó cầm bức thư trên tay mà không thể ngừng run rẩy, mặc kệ cho nước mắt tuôn dài.

"Tiên sinh! Hắn bắt cha mẹ ta rồi"

Ta cho rằng đã đem phụ mẫu giấu rất kĩ, vậy mà vẫn bị hắn tìm được.

Tống Thời Hành à Tống Thời Hành!

Tiêu Mục rút kiếm đòi xuống núi, tức giận nói:"Ta đi giết hắn"

Ta vội vã ngăn cản Tiêu Mục.

"Tỷ tỷ, loại người này căn bản trong mắt không có tình yêu, người tuyệt đối không được động tâm" - Tiêu Mục thốt lên.

Ta biết Tống Thời Hành không có trái tim, nhưng ta cũng sẽ không bị lung lay.

"Không vội, trước hết phải bình tĩnh." Ta nhắc nhở hắn cũng như nhắc nhở chính mình, "Tống Thời Hành tạm thời sẽ không làm hại đến sinh mạng của cha mẹ ta."