Tay Áo Đỏ Lấn Át Thiên Hạ

Chương 8



8.

Có quặng sắt và mỏ vàng trong tay, việc chiêu binh ngày càng diễn ra thuận lợi.

Trong vòng ba tháng, ta có được tám vạn binh mã, giống với số lượng quân binh mà kiếp trước Tiêu Mục đã chiêu mộ, nhưng so thời gian thì ngắn hơn.

Ta nhấc cao quân kỳ một chữ "Phong" - chiến đấu như đang nhảy múa trong giông gió.

Tám vạn người chia thành hai đoàn quân trước và sau. Tiền quân cùng ta và Tiêu Mục dẫn đầu, hậu quân toàn quyền giao cho Lãng tiên sinh.

Chúng ta cách kinh thành một trăm hai mươi dặm, từ Lang Gia khởi binh công phá ba phủ sáu châu mười tám huyện, dự định khống chế vùng Đông Nam trong tay.

Ba phủ là tai là mắt của kinh thành, nếu thất thủ thì triều đình cũng sẽ lập tức xuất binh tiến đánh.

Tiêu Mục nói: "Đến Tống Thời Hành cũng không dám đánh động đến ba phủ này, chúng tiến công há chẳng phải sẽ liền trở thành quân phản loạn"

"Không việc gì", ta đáp,"Thánh thượng thân thể bất an, sống không quá tháng này, lúc đó mấy vị hoàng tử tranh đoạt hoàng vị cũng sẽ loạn đến vài tháng, chúng ta có thời gian chuẩn bị kĩ càng."

Một đời trước khi thánh thượng băng hà, Tống Thời Hành đã cho quân hát vang chúc mừng, ca múa không ngừng nghỉ ba ngày ba đêm.

Ta cùng mấy vị đầu bếp loay hoay bận rộn đến gần cả tuần không ngủ.

"Còn có," ta thấp giọng nói, "Nơi này đến lãnh thổ Tần Vương khá gần, ta có cách"

Thực chất để đối phó Tần Vương ta không hề có cách nào, chỉ là trộm được thủ đoạn của Tống Thời Hành kiếp trước.

Tần Vương cũng tính là anh hùng, bàn đến dụng binh hay mưu lược đều xứng tầm với Tống Thời Hành, nhưng người này có một điểm yếu chính là ái tình.

Sự uy hiếp chí mạng của hắn là nguy hại đến thê tử.

Kiếp trước, Tống Thời Hành tập kích ở Long Đài Sơn, đem Tần Vương phi giam trong đó, Tần Vương lập tức loạn trận cước. Hai bên giao đấu ba tháng, Tần Vương thất bại thảm hại, cuối cùng tự vẫn tại núi Long Đài trước mộ Tần Vương phi.

Lúc ta nghe được đã rất rất ghen tị với vị phi tần kia.

Nhưng bây giờ thì không, có nàng mới có thời cơ cho ta.

Tháng 10 cùng năm, Tây Bắc lạnh đến thấu xương, ta cùng Tiêu Mục nửa đêm đem quân bao vây Long Đài Sơn.

Tần Vương phi chính là ẩn mình tại nơi đây.

Tại đỉnh núi ta gặp được nàng, dung mạo so với trong tưởng tượng của ta còn đẹp hơn vạn lần, tiên tử trên trời giáng trần cùng lắm cũng chỉ đến thế này đi.

"Không đẹp bằng tỷ tỷ." Tiêu Mục bác bỏ.

Một năm này hắn lớn nhanh như thổi, y phục mặc hai tháng đã muốn đổi, bây giờ nhìn hắn ta đều là phải ngẩng đầu a.

"Ta đẹp sao?" Ta lườm hắn một cái, "Thà khen ta thông minh ta sẽ vui hơn."

Tần Vương phi đưa chén trà cho ta, lại cười nói:"Thế nhân đồn đại Phùng Thanh Nhã xứng tầm hào kiệt, hôm nay gặp mặt quả là danh bất hư truyền."

"Người quá khen rồi, bất quá chỉ là muốn được sống giống người thôi"- ta đáp.

Tần Vương phi chau mày như có điều suy nghĩ.

"Người trong thiên hạ ngày nay có bốn phần, ta vẫn là coi trọng ngươi nhất."

Tần Vương phi cảm thấy triều đình đã mạt thế không đáng nhắc tới. Tần Vương quá không quả quyết, chỉ một trái tim mà nữ nhi tình đã chiếm đến bảy phần.

"Ban đầu Tống Thời Hành chiếm được phần thắng lớn nhất, nhưng hôm nay gặp ngươi, ta lại cảm thấy ngươi sẽ thắng hắn."

Ta rót thêm trà vào cốc nàng, thấp giọng nói:"Tần Vương chỉ cần đầu hàng, ta liền thả hai vị rời đi, thoải mái làm một đôi phu thê thần tiên"

Ta còn tưởng rằng Tần Vương phi sẽ cảm kích mừng rỡ, nhưng nàng lại tỏ vẻ rất khinh thường.

"Không cần, chỉ là một nam nhân mà thôi," nàng vuốt ve áo gấm, "Trận chiến cuối cùng này, ta sẽ giúp một tay, không vì cái gì khác, chỉ vì ngươi đã làm điều ta không làm được"

"Vương hầu tướng lĩnh, ai quy định phải là nam nhân?", nàng cười lớn trước khi rời đi, "Phùng Thanh Nhã, ngươi nhất định phải thắng. Đừng để ta c.h.ết trong vô ích!"

Ta thật sự kinh ngạc, nổi lòng tôn kính, cùng Tiêu Mục đưa mắt nhìn nàng rời đi.

Tần Vương cũng tới rất nhanh, mang theo sáu vạn binh.

Hắn trước thế trận tự mình gào thét khiêu chiến, quần áo không chỉnh tề, dung nhan cũng đồi phế.

Giống với kiếp trước, quả nhiên đã loạn một trận.

Sau hai tháng và tám ngày, Tần Vương ôm mười tám vạn quân vẫn không ngừng tăng binh để cùng ta giằng co, hậu phương bị Tống Thời Hành thừa dịp thôn tính hơn một nửa, hắn cũng mặc kệ.

Trận chiến cuối cùng chính là ngày mùng sáu Tết, cũng là sinh thần của Tần Vương phi.

Nàng mời Tần Vương tới Long Đài Sơn gặp mặt, phu thê đồng quy vu tận bằng một chén rượu độc, xác thịt chôn vùi trong bão tuyết.

Tần Vương phi gửi cho ta một di thư, dặn ta đem nàng đi đốt, vẩy tro vào Long Đài Sơn, về phần Tần Vương một chữ cũng không nói.

Ta đáp ứng nàng, đưa từng vụn nhỏ tro cốt rải trên Long Đài mỗi chỗ một ít.

Tần Vương vừa chết, lính của hắn đều quy về dưới trướng ta, Lãng tiên sinh tự mình điểm binh, chung quy hai mươi vạn lẻ bốn ngàn.

Quay đầu nhìn lại, trận chiến này hiện tại chỉ còn ta và Tống Thời Hành.