Tế Quỷ (Tế Ma)

Chương 37



Văn Vũ lần đầu tiên biết thì ra thân thể Ứng Thần cũng có thể nóng lên. Cách quần áo của hai người đều có thể cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng, ngay cả hơi thở cũng nóng.

Cậu cảm thấy không ổn, muốn hỏi Ứng Thần làm sao vậy?

Nhưng những nụ hôn nặng nề đã cướp đi hơi thở và tiếng nói của cậu. Cậu ở trong khe hở môi lưỡi tìm kiếm cho mình chút oxy hít thở, không đến mức làm cho phổi cậu nghẹn khí đến nổ tung.

Thẳng đến khi đầu óc choáng váng như thiếu oxy, cậu mới nhớ tới phải đẩy Ứng Thần ra.

Tay cậu vốn đã tê cứng vì thiếu dưỡng khí mà nhũn ra, yếu ớt đẩy vào lồng ngực Ứng Thần. Nhưng lại có thể làm cho Ứng Thần đang phát cuồng dừng lại.

"Ứng Thần."

Thiếu niên hít sâu một hơi, biết Ứng Thần còn đang ăn giấm của Lâm An, lại không biết nên nói cái gì.

Cậu ngẫm lại, nếu Ứng Thần đi tắm rửa cho người khác, hình như cậu cũng không thể tiếp nhận.

Cậu và Ứng Thần có dục vọng chiếm hữu giống nhau.

"Tiểu quỷ, có sợ không?"

Ứng Thần ôm lấy cậu vào trong lòng, giơ tay lau đi một tầng mồ hôi trên trán cậu.

Những lời thấp giọng hỏi ra theo hô hấp chặt chẽ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cậu mang theo cảm xúc nồng đậm như muốn nhìn vào trong lòng, tiến vào máu thịt.

Văn Vũ giao toàn bộ cơ thể cho hắn: "Anh còn đang tức giận à? ”

Ứng Thần khẽ hôn lên lông mày của cậu: "Tối nay, anh muốn em 'cảm ơn' anh. ”

Cuộc đối thoại của hai người, hoàn toàn không hợp nhau.

Nhưng Văn Vũ hiểu được nguyên nhân khiến thân thể Ứng Thần nóng lên. Cũng hiểu, món quà cảm ơn tối nay sẽ không đơn giản chỉ là một nụ hôn.

Văn Vũ rất mâu thuẫn, những chuyện đã làm cũng Ứng Thần cậu đều đã mơ qua. Cũng biết Ứng Thần kiếp này còn muốn tiếp tục cùng cậu làm chuyện như vậy. Nhưng nhanh như vậy sao?

Cậu sốt ruột hít một hơi lo lắng, giơ mu bàn tay lên chạm vào đôi môi nóng bỏng của mình, trong lòng cảm thấy căng thẳng, luống cuống.

Không nói là không từ chối.

Điểm này Ứng Thần rất hiểu cậu.

Nụ hôn trở nên nhẹ nhàng, bàn tay không chỉ ôm cậu. Áo thun ngắn tay rộng thùng thình và quần short, khiến cho Ứng Thần dễ dàng bắt lấy những nơi bí ẩn yếu ớt nhất. Văn Vũ tựa vào tường trốn tránh nhắm mắt lại.

Trong bóng tối, năm giác quan nhạy cảm hơn. Muốn Ứng Thần nếm thử hương vị của cậu, cậu cũng nếm được hương vị của Ứng Thần, nhàn nhạt mang theo chút lạnh lẽo tản ra giữa môi và răng hai người.

Tay Ứng Thần cũng không phải vẫn dừng ở một chỗ, cũng không phải vẫn luôn một lực. Cậu phát ra âm thanh khiến bản thân cảm thấy xấu hổ đỏ mặt, càng không dám mở mắt.

Hương vị cực kỳ quen thuộc, cảm giác cực kỳ quen thuộc.

Mỗi lần tiến thêm một bước, Ứng Thần sẽ ở bên tai cậu thấp giọng hỏi cậu một câu có sợ không?

Văn Vũ cắn môi không trả lời được. Đại não cậu hỗn loạn, trí nhớ cùng hiện thực đan xen không phân biệt được giọng nói là của Ứng Thần hiện tại hay là của Ứng Thần trong trí nhớ, thậm chí còn không biết bây giờ đang là hiện thực hay là đang nhớ lại quá khứ.

Không biết từ lúc nào cậu bị ôm lên giường, cũng không biết chuyện này bắt đầu như thế nào, càng không biết là chấm dứt như thế nào.

Cậu mơ mơ màng màng, trí nhớ hỗn loạn trong đầu đi quay lại giữa thực tại và quá khứ, khiến cậu kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần.

Cũng là một thân mệt mỏi như này, tìm một tư thế thoải mái cuộn mình trong chiếc áo choàng đen in hình cuộn lụa vàng.

Chủ nhân của áo choàng lau mồ hôi trên trán cậu, thấp giọng hỏi: "Tiểu quỷ, có muốn sống cuộc sống vĩnh cửu với ta không?"

Cậu nắm lấy một góc của áo choàng trong tay lười biếng chơi đùa: " Ta chỉ là một phàm nhân cũng có thể sao?" ”

Trên đỉnh đầu vang lên một tiếng cười khẽ: "Cưỡi ta một lần có thể sống thêm ba trăm tuổi, ngươi cưỡi thêm vài lần là được. ”

Vừa mới chấm dứt chuyện ' vui vẻ' khiến cậu rất dễ hiểu lầm những lời này, thiếu niên tức giận kéo ống tay áo phủ lên lưng mình, há mồm cắn cổ tay trắng lạnh dưới ống tay áo: "Ta thành vậy rồi, ngươi còn muốn! ”

"Suy nghĩ lung tung cái gì đó?"

Ứng Thần nhéo mặt cậu, nâng lên cổ tay có vòng dấu răng bị cắn còn mang theo ẩm ướt trong miệng thiếu niên: "Thật sự cho ngươi cưỡi ta. ”

Vừa dứt lời, đột ngột thay đổi. Ứng Thần một thân áo choàng đen biến mất, mà trước mắt thiếu niên xuất hiện tường thú viễn cổ chỉ có trong lời đồn.

Con rồng, màu trắng. Chiếm giữ trong đại điện rộng lớn thiêng liêng, lớp vảy trắng lạnh lẽo tỏa ra vầng hào quang rực rỡ đầy màu sắc. Vẻ đẹp là tuyệt vời đầy kinh ngạc.

Thiếu niên ngây dại, khó trách tòa thần điện này tráng lệ rộng lớn như vậy, thì ra là để chứa nguyên hình của Ứng Thần.

Mà chỗ cậu nằm sấp trên thân rồng, chỉ có một một mảnh vảy nhỏ

"Tiểu quỷ, ngồi cho vững." Giọng nói êm dịu của Ứng Thần quanh quẩn trong thần điện. Sau đó thân Rồng nhảy lên, bay lên trời.

"A——" Thiếu niên kinh hãi hét lên, gắt gao nằm sấp trên thân Rồng nắm lấy vảy: "Ứng, Ứng Thần, ta, ta sợ. ”

"Đừng sợ."

Giọng nói mạnh mẽ xuyên thấu quanh quẩn trên không trung, dịu dàng mang theo ý cười thoải mái: "Không để ngươi ngã đâu ”

Cậu thực sự sẽ không ngã, bất kể Ứng Thần là bay lên bay xuống, hay là dao động trái phải. Xung quanh thiếu niên như được chắn gì đó nhìn không ra, bảo vệ cậu vững vàng.

Sau khi dần quen với tốc độ và độ cao, thiếu niên hưng phấn nhìn cảnh vật đường phố, sông núi càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng xa mình. Vượt qua tầm nhìn thế tục, bay múa trên bầu trời bao la thật êm ả.

Trong phút chốc, cậu quên đi quá khứ ảm đạm, phiền não của đời người.

Trời cao biển rộng, mặc cho họ bay bổng.

Tiếng cười trong trẻo của thiếu niên vang vọng khắp thế gian.

"Thích không?"

" Thích!"

"Còn muốn cưỡi không?"

"Nghĩ đã!"

Nói xong thiếu niên cảm thấy không đúng, cậu đang cưỡi mà ta?

Ứng Thần đột nhiên khôi phục thành hình người, ôm lấy thân thể thiếu niên giữa không trung, hai người vững vàng rơi vào trong một sơn cốc u tĩnh không người.

"A a."

Thiếu niên kêu lên vì mất trọng lượng trước khi tiếp đất, nhưng ngay sau đó đã đổi giọng.

Dòng suối rì rầm, chim bướm bay lượn, hoa trong núi đung đưa. Thỉnh thoảng một hoặc hai con vật nhỏ lướt qua trong đám cỏ rậm rạp, lại bởi vì tiếng nức nở của thiếu niên mà hoảng sợ chạy trốn.

"Không, không." Bất kể là trong mơ hay là hiện thực, lúc làm thiếu niên đều khó có thể tiếp nhận vào. Cậu vừa khóc vừa thấp giọng kêu: "Ứng Thần. ”

"Tiểu quỷ, tiểu quỷ, đừng sợ, không sao."

Giọng nói dịu dàng lo lắng đánh thức thiếu niên. Cậu mở mắt ra, thấy Ứng Thần mặc áo sơ mi màu đen ngồi bên cạnh cậu, nhẹ nhàng vuốt ve lưng an ủi cậu.

Là hiện thực.

Cậu đã trở lại thực tại.

Vậy tất cả những chuyện vừa rồi có phải là mơ không?

Văn Vũ may mắn nghĩ chắc chỉ là mơ thôi. Nhưng ngay khi cử động các ngón tay, toàn thân cậu mệt mỏi đau nhức như thể cậu vừa chạy được 5.000 mét.

Chuyện đó, vừa rồi thật sự xảy ra. Chẳng qua dưới sự kích thích mãnh liệt cậu chưa từng trải qua, ký ức khắc sâu trong linh hồn bị đánh thức, khiến cậu không cách nào phân ra hiện thực và quá khứ, cuối cùng ngất đi vì kiệt sức.

Thiếu niên giơ cánh tay lên che mắt lại. Hoá ra loại chuyện này cậu và Ứng Thần đã làm rất nhiều rồi.

" Tiểu quỷ, đừng sợ. Chuyện đã qua rồi, anh sẽ không làm nữa, đừng sợ." Giọng nói nhẹ nhàng của Ứng Thần không ngừng vang lên bên tai, lòng bàn tay mát lạnh lau tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của cậu.

Không biết từ lúc nào, cậu đã chìm vào giấc ngủ sâu ——

Ánh nắng trưa hè, xuyên qua khe hở rèm cửa sổ nặng nề chiếu vào căn phòng tối tăm. Thiếu niên vừa mới tỉnh ngủ, đã bị ánh sáng chiếu vào làm cho loá mắt.

Ứng Thần khẽ vung tay lên, khe hở rèm cửa sổ tự động đóng lại.

Căn phòng chìm trong bóng tối mát mẻ, cậu thoải mái vươn vai, khàn giọng hỏi: "Mấy giờ rồi? Lâm An đâu?"

Ứng Thần nhàn nhạt hỏi ngược lại: " Mới ngủ dậy, chỉ muốn tìm nó thôi hà. ”

Lại ghen tuông.

Văn Vũ chống tay ngồi dậy.

Ứng Thần đưa một bộ áo thun và quần mới cho thiếu niên vừa định xuống giường, "Thế nào, có cảm thấy không thoải mái không? ”

"Không có."

Văn Vũ nói thật, cậu nhớ rõ nửa đêm tỉnh lại, thân thể mệt đến mức hô hấp còn run lên. Mà hiện tại cả người đã thoải mái, tràn đầy sức sống.

"Có phải anh làm gì em lúc em đang ngủ không?"

Thiếu niên đứng trên tấm thảm trước giường, giống như bất mãn cau mày bĩu môi hỏi.

Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng lại bởi vì mái tóc bồng bềnh cùng đôi mắt ngái ngủ, làm cho người ta trở nên mềm mại, muốn dỗ dành cậu.

Ứng Thần ôm cậu, bắt đầu cởi nút áo ngủ của cậu: "Không làm gì, chỉ ôm em ngủ mà thôi. Sao thế? Có phải cảm thấy rất có tinh thần không? ”

Nguyên khí của rồng là thuốc bổ tốt nhất cho thiếu niên.

Sau khi Văn Vũ hiểu được, muốn đẩy Ứng Thần ra: "Để em tự làm. ”

Ứng Thần tiếp tục cởi nút áo cho cậu, cười nói: "Em quên à, bộ quần áo này là anh mặc cho em đó. ”

Tối qua cậu hôn mê quên tất cả mọi thứ. Hiện tại ngẫm lại, tối hôm qua xong việc Ứng Thần chăm sóc cậu rất lâu.

Bộ đồ ngủ mềm mại bằng bông cởi ra, cũng làm cho một ít dấu vết trên thân thể thiếu niên lộ ra.

Ứng Thần nhìn dấu đỏ trước lồng ngực mỏng manh của thiếu niên, tay nắm quần áo siết chặt: "Còn đau không? ”

"Không sao. Đưa em quần áo đi. "Thiếu niên bị nhìn như vậy có chút luống cuống.

Nhất là dưới tình huống Ứng Thần quần áo chỉnh tề, hơi thở lạnh lùng, chính cậu bại lộ dấu vết đầy người, xấu hổ không thôi.

Ứng Thần tới gần cúi đầu, hôn nhẹ lên hai vết đỏ đậm nhất. Cánh môi mềm mại thổi ra hơi thở mát mẻ ẩm ướt. Giống như dưới ánh mặt trời nóng bức chiếu đến phát đau, đột nhiên có bóng râm lạnh lẽo, rất thoải mái.

Văn Vũ hít vào một hơi, không khỏi hừ nhẹ một tiếng. Thanh âm kỳ quái đến mức khiến mặt cậu lập tức đỏ bừng.

" Đừng chạm lung tung!"

Cậu ảo não đoạt lấy quần áo của mình nhanh chóng mặc vào, xoay người rời đi: "Em đói, giờ có thể ăn chưa?"

Ứng Thần đi theo phía sau: "Có thể. Em muốn ăn sáng hay ăn trưa? ”

Văn Vũ lắc đầu: "Lâm An đâu, có phải nó cũng muốn ăn cơm trưa không? Em ăn với nó. ”

"Lại là nó." Ứng Thần bất lực, vừa định nói gì đó liền nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của người thiếu niên, mang theo vẻ lạnh lùng cao ngạo.

Hắn lựa chọn im lặng.

Dưới lầu, Lâm An đang xem TV, sau khi nhìn thấy Văn Vũ xuống lầu, giống như chờ thật lâu cuối cùng cũng đợi được người, vui mừng đứng lên: "Anh, anh rể, chào buổi sáng. ”

Văn Vũ chỉ có thể dịu dàng kiên nhẫn trước Mặt Lâm An, nhắc nhở: "Lâm An, em có thể gọi anh là anh trai. Nhưng đừng gọi anh ta là anh rể. ”

Ánh mắt mê mang của Lâm An nhìn qua nhìn lại giữa Văn Vũ và Ứng Thần, nghi hoặc hỏi: "Vậy em, phải gọi anh ấy là chị dâu ạ? ”

Văn Vũ:...

Lần này bác Triệu không thèm cõng nồi nữa: "Từ này không phải do tôi dạy. Buổi sáng Lâm thiếu gia xem phim truyền hình, học được rất nhiều xưng hô. ”

"Một cái xưng hô mà thôi, gọi thế nào cũng được."

Ứng Thần vô cùng hào phóng, không ngại bị Lâm An gọi là chị dâu.

Hắn đi tới trước mặt Lâm An, thần sắc thản nhiên dạy nó: "Chỉ là, em phải nhớ anh là chồng của anh trai em, anh và anh ấy là gia đình. Hiểu không? ”

Lâm An từ những lời này nảy ra một loại sợ hãi khác, vô tội gật đầu: "Vâng"