Tế Quỷ (Tế Ma)

Chương 38



Linh hồn của Lâm Ann vẫn còn nhỏ, nhưng bộ não là của người lớn. Hơn nữa hơn một ngàn năm qua Ứng Thần rót cho nó linh hồn đủ các loại người, tích lũy không ít tri thức mà người thường không có.

Trong quá trình học tập theo Văn Vũ, những kiến thức vốn có từng chút một được đánh thức. Chỉ vài chục ngày, Lâm An đã có thể đọc sách, đếm và hiểu về vật lý cơ bản, địa lý của thế giới.

Chỉ là tâm trí vẫn tương đương với một cậu bé con người 7 tuổi. Văn Vũ vì muốn kích thích để nó phát triển, bắt đầu đưa nó đi tiếp xúc với mọi người và mọi vật ở thế giới bên ngoài.

Hai cậu bé 18, 19 tuổi bước xuống phố trong trang phục áo phông và quần tây rộng rãi, nhìn từ xa trông như những người bạn, người anh em thân thiết.

"Anh, lúc chúng ta ra ngoài, sao anh không đồng ý cho anh Ứng Thần đi cùng? Anh ấy muốn đi theo anh lắm". Lâm An hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Đưa Ứng Thần ra ngoài, còn có thể đi dạo phố bình thường sao? Người đàn ông này có ngoại hình quá nổi bật về mọi mặt, còn luôn ăn giấm của Lâm An.

Văn Vũ hỏi ngược lại: "Em muốn đưa anh ấy ra ngoài cùng à?" ”

Lâm An rất thành thật: "Em cũng không muốn lắm. ”

"Tại sao?"

"Ứng Thần hình như không thích em."

Lúc Lâm An nói những lời này vô tội cau mày, hoàn toàn không biết mình chọc vào chỗ nào của Ứng Thần.

Văn Vũ cười ra tiếng: "Tính cách của anh ấy là như vậy, em đừng sợ anh ấy. ”

Lâm An gật đầu: "Anh ấy chỉ đối xử tốt với anh. Đối với bác Triệu cũng rất hung dữ, bác Triệu cũng sợ anh ấy. ”

Văn Vũ: "Anh ấy hung dữ với em à? ”

"Vậy cũng không có."

Lâm An nghĩ: Đúng vậy, rõ ràng Ứng Thần chưa từng hung dữ với nó, sao nó lại sợ hắn như vậy.

Thật ra Ứng Thần cũng không đáng sợ như vậy đâu nhỉ.

Nó lại nghĩ đến ánh mắt lãnh đạm của Ứng Thần, không được tự nhiên giật mình một cái: Quên đi, vẫn là anh trai mình tốt nhất.

Văn Vũ nhìn phản ứng của nó liền biết Ứng Thần đã làm gì nó, vòng tay qua vai Lâm An thuyết phục: "Em đừng sợ anh ấy. Có anh ở đây, anh ấy không dám làm gì em đâu. Nếu anh ấy dám làm em sợ, em nói với anh, anh sẽ giúp em đánh anh ấy. ”

Văn Vũ tay kia cầm điện thoại di động mở lộ trình giao thông thành phố S cho Lâm An xem, hỏi nó: "Giờ chúng ta tới Lâm viên, em xem chúng ta nên đi xe như thế nào?" ”

"Được."

Lâm An rất nghe lời cậu, cầm điện thoại di động nghiên cứu kỹ: "Đầu tiên đi xe buýt đến ga tàu điện ngầm Bắc Khẩu, bắt tàu điện ngầm số 3 đi về phía phía tây, đến gần trạm điện ngầm hoa viên, rồi chuyển chuyến."

Chính xác.

"Cứ đi xe theo lộ trình em nói.Nếu thuận lợi đi đến Lâm Viên, anh sẽ thưởng em một cây kem..”

Văn Vũ cực kỳ vui mừng, dẫn Lâm An bước nhanh vào nhà ga.

Đột nhiên, một cơn gió mát thổi qua mặt, thổi bay những sợi tóc quanh trán và vành tai cậu. Lấy đi một lớp mồ hôi ngột ngạt do nhiệt độ oi bức của mùa hè.

Ứng Thần?

Không, không.

Thiếu niên dừng lại nhìn xung quanh, đường phố tấp nập người qua lại, xe cộ rất đông. Không có bất kỳ dấu vết nào của ác linh hoặc mấy thứ không phải người.

"Anh, anh sao vậy?" Lâm An thấy cậu dừng lại, tò mò hỏi.

Văn Vũ trầm tư quan sát một hồi: "Không sao, đi thôi. ”——

Trong biệt thự, Ứng Thần ngồi trên ghế mây bên ngoài biệt thự, trên tay cầm tập tranh phác thảo của Văn Vũ, lật từng trang.

Triệu Bá Dương đột nhiên xuất hiện, đứng cạnh hắn khoanh tay: "Chủ nhân, có người muốn đột nhập. ”

Ứng Thần không thèm nhấc mí mắt: "Là Vinh Địch, không cần để ý tới. ”

"Vâng."

Một lúc sau, điện thoại di động nằm trên bàn mây cũng vang lên. Đề một chuỗi số.

Ứng Thần không nghe máy, điện thoại tự động bắt đầu trò chuyện. Giọng nói của một người đàn ông từ bên trong truyền đến:

"Ông bảo vệ xung quanh nhà vững chắc như vậy, không biết còn tưởng rằng ông đang lén nuôi người nào đấy."

Sự thiếu kiên nhẫn lóe lên trong mắt Ứng Thần: "Cậu tới đây làm cái gì? ”

Vinh Địch: "Chúc mừng ông chứ còn gì nữa, tìm người tìm hơn một ngàn năm, cuối cùng cũng theo đuổi được, không định mời tôi ăn một bữa rượu mừng à? ”

Ứng Thần: "Không có thời gian, lăn về. ”

"Rượu đã chuẩn bị xong, ông bảo tôi về á? Hôm nay tôi tới đây để giúp ông theo đuổi tiểu quỷ kia. ”

Mí mắt Ứng Thần giật giật: "Có ý gì? ”

Vinh Địch: "Ông nói xem, ông theo đuổi người ta cũng không biết gãi đúng chỗ ngứa. Tiểu quỷ nhà ông thích cái gì, vẽ tranh đó. ”

"Tôi quen biết với nghệ sĩ sơn dầu nổi tiếng quốc tế hiện nay, tiếp xúc một tí là có thể giúp thằng nhóc của cậu rồi. Sau này cậu ta cũng dễ nổi bật trong giới hội họa. ”

Thần sắc Ứng Thần trở nên lạnh lùng: "Cậu điều tra em ấy? ”

Trong giọng nói lạnh lẽo mang theo cảnh cáo nghiêm khắc.

"Còn cần tôi phải điều tra? ”

Vinh Địch cười nhạo: "Ông ở trong địa ngục thu thập linh hồn tiêu tán, bóc tách ký ức. Giờ ai bây giờ không biết. Ai mà không tò mò về tên nhóc đó."

"Văn Vũ làm gì, chúng ta biết từ lâu rồi. ”

Ứng Thần đưa tay chuẩn bị tắt máy.

Đầu Kia Vinh Địch sốt ruột hô: "Ai, ông đừng tắt máy, tôi thật sự đến giúp ông mà."

"Ông vất vả lắm mới tìm được người trở về, ông cũng không thể chỉ để nuôi dưỡng người ta ăn ngon thôi được. Nếu ông không tìm cách giữ người, sẽ có ngày người ta chán ghét ông bỏ chạy đó."

"Ông phải biết cậu ta chân chính cần cái gì."

Tay Ứng Thần dừng lại giữa không trung, mím môi một hồi lâu mới chậm rãi nói: "Tôi biết em ấy muốn gì hơn cậu".

Dù vậy nhưng hắn vẫn thả Vinh Địch vào nhà.

Cũng là một người đàn ông cao ráo đẹp trai, đi trong đám đông khiến người ta nhịn không được mà ngoái nhìn.

Khác với vẻ thờ ơ ảm đạm của Ứng Thần, y mặc một thân áo đỏ sậm, trên mặt là ý cười đầy phô trương, thoải mái ngồi đối diện Ứng Thần.

Ứng Thần: "Cậu nói hoạ sĩ nào? ”

"Giờ tôi giới thiệu cho ông, ông chẳng lập tức đuổi tôi đi à."

Vinh Địch đặt hai bình rượu lên ghế mây, tự mình mở bình rượu ra, rót vào trong ly rượu y mang theo, đưa cho Ứng Thần một ly:

"Chúng ta uống rượu trước đi, chờ đứa nhỏ kia trở về, tôi đích thân nói với cậu ta."

Ứng Thần nhận lấy chén rượu: "Tốt hơn hết cậu không nên giở trò."

"Trước mặt ông sao tôi dám." Vinh Địch cụng ly với hắn, "Nào, uống trước. ”

--

Ban đầu đi đến Lâm Viên là để dạy Lâm An cách tham gia giao thông trong thành phố và cách đọc bản đồ. Thật sự đến đây rồi, Lâm An nhìn các loại thiết bị vui chơi mới lạ trong khu giải trí chủ đề rừng cây, hai mắt sáng lên.

Văn Vũ nhìn bộ dáng của nó không đành lòng từ chối. Liền cùng nó ngồi chơi một đống trò trong công viên giải trí, chỉ chốc lát sau cũng dung nhập vào bầu không khí vui vẻ này.

Hai người ăn kem ngồi xe ngắm cảnh, xếp hàng đi vài lần tàu lượn siêu tốc, cuối cùng còn đi nhà ma nổi tiếng trong công viên giải trí này.

Trong ngôi nhà ma ám, quỷ nhân tạo tạo ra hiệu ứng ánh sáng và bóng tối đầy đánh sợ, đủ loại tượng quỷ quái, đầu lâu đơn sơ, ở trong mắt Văn Vũ quả thực ấu trĩ.

Nhưng cậu sợ Lâm An sợ hãi, lôi kéo cánh tay nó trấn an, nói, "Đừng sợ, tất cả điều này là giả." ”

Kết quả là Lâm An còn bình tĩnh hơn, nhìn xung quanh nói: "Anh ơi, hình như em đã từng đến nơi này rồi. Nhưng mà, những con ma kia sẽ cử động, còn những thứ này không giống ma."

Văn Vũ kinh ngạc.

Sau khi anh linh của Lâm An tiến vào thân thể này, hôm nay là lần đầu tiên đi ra ngoài, thế nhưng nó lại cho rằng mình đã từng đến một nơi như thế này.

Chẳng lẽ là nhớ tới ký ức kiếp trước?

Cậu lại nghĩ, kiếp trước Lâm An chết trong địa lao, nào có tiếp xúc với quỷ quái?

Văn Vũ giả vờ bình tĩnh, hỏi nó: "Em đi với ai tới chỗ như này vậy?"

Lâm An cau mày khổ sở nhớ lại, cuối cùng chính mình cũng kỳ quái nói: "Hình như còn có Ứng Thần, nhưng tại sao em phải gọi anh ấy là chủ nhân? ”

"Chủ nhân?"

Văn Vũ: "Vậy em cùng anh ấy đi nơi đó làm gì? ”

Lâm An nghĩ, đột nhiên run rẩy: "Hình như là đang tìm cái gì đó. Ứng Thần thật đáng sợ."

Đây rõ ràng không phải là ký ức của Lâm An.

Văn Vũ suy đoán: Hẳn là trí nhớ linh của hồn Ứng Thần đã từng rót thân thể này. Chẳng qua còn sót lại trong đầu Lâm An.

Giống như việc cậu thi pháp tiêu tán linh hồn có thể gợi về ký ức kiếp trước, Lâm An cũng sẽ nhìn thấy những thứ tương tự mà linh hồn đã từng thấy trước đây, cũng có thể kích thích nó nhớ lại chuyện đã xảy ra trong ký ức.

Chỉ có điều, tâm trí Lâm An còn chưa hoàn toàn thành thục, không thể hiểu hết những gì mình đã trải qua ngay luôn được.

Văn Vũ cố gắng giải thích bằng những từ ngữ mà trẻ nhỏ có thể hiểu được: "Trước đây em đã đi rất nhiều nơi vui chơi, gặp rất nhiều chuyện thú vị. Chỉ là em quên mất rồi. Nếu em nghĩ ra điều gì thì đừng sợ, cứ tới nói cho anh biết nha."

Lâm An: "Vâng. ”

Ra khỏi ngôi nhà ma ám, Lâm An lại nhìn từng chiếc xe nhỏ trên đường băng trở nên hứng thú. Ánh mắt trông mong nhìn, lại không dám trực tiếp mở miệng đòi.

Văn Vũ: "Muốn ngồi không? ”

Lâm An ngạc nhiên: "Được không ạ?! Em muốn lái xe, em muốn lái xe này, còn muốn lái cả xe lớn kia nữa."

Vừa mới ngồi lên xe, đặt tay lên cần điều khiển đơn giản, Lâm An lại nghĩ tới điều gì đó, nói: ""Anh à, lúc trước em chở anh đi, nhưng em lại cố ý đâm vào tường, còn cố ý lái rất nhanh làm anh khó chịu. ”

Nó nghi ngờ, tự trách mình' "Anh, sao em lại làm chuyện đó với anh? ”

Là ký ức ác linh trước bác Triệu.

Không ngờ chỉ là đi ra ngoài một chuyến, lại có thể làm cho Lâm An nhớ tới nhiều chuyện như vậy, thậm chí còn là chuyện phát sinh gần đây.

"Đó không phải là em."

Văn Vũ không biết nên giải thích như thế nào: "Ừm, là người trước kia sống trong cơ thể em, giờ nó đi rồi. ”

Lâm An nghe xong, vô cùng tức giận: "Nhất định không phải là em! Em sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy với anh. Người đàn ông đó tốt hay xấu, anh ta còn dám mắng anh. ”

"Nó mắng anh cái gì?" Văn Vũ biết ác ý của ác linh kia đối với mình, nguyên do xuất phát từ Ứng Thần.

Vì vậy, cậu bí mật tò mò, nói nhỏ: "Em còn thấy gì nữa không?"

" Anh ta nói là anh hại Ứng Thần, nếu là."

Lâm An tức giận: "Anh ta dám nói anh em nên chết đi. Anh à, tên đó giờ ở đâu, em muốn đánh nó! ”

Văn Vũ hỏi: "Còn gì nữa không?"

Lâm An: "Anh ta nói anh là một con người vô dụng, người trần thế"

Văn Vũ lại hỏi: "Còn nữa không?" ”

"Không còn nữa."

Lâm An mờ mịt không biết nên trả lời như thế nào, đều là lời mắng chửi, anh nhớ tới liền rất tức giận, sao anh còn muốn nghe.

Văn Vũ không nhận được đáp án vừa lòng, thăm dò dẫn dắt nó: "Trong trí nhớ của nó chắc luôn ở cùng Ứng Thần, nó ở bên cạnh Ứng Thần làm cái gì? ”

Lâm An suy nghĩ một chút, thân thể nhịn không được phát run: "Ứng Thần thật hung dữ, thật đáng sợ. ”

"Hung dữ như thế nào?" Văn Vũ vội vàng hỏi.

"Bởi vì, Ứng Thần nhặt một bộ quần áo trên sàn nhà, hình như quần áo bị rách. Ứng Thần giống như cầm bảo bối ụp quần áo vào mặt, còn ôm hôn?! ”

Lâm An không hiểu chuyện trong trí nhớ của nó, cảm thấy không nói nên lời lại tức giận: "Em chỉ nhìn thấy anh ấy như vậy mà thôi, nhưng anh ấy lại quay đầu trực tiếp đánh em ngất xỉu! Đau quá đi thui! ”

"À? Đúng rồi, bộ quần áo đó em đã thấy trong tủ quần áo của anh. ”

Văn Vũ:...

"Chuyện này em có thể quên."