Tết Nay Không Có Cậu

Chương 25: Cuộc đấu súng ác liệt



Trong phòng họp số 17 trên tầng ba căn nhà của tập đoàn Hữu Đại.

Căn phòng họp rộng lớn. Ở giữa đặt một chiếc bàn dài đến hai mét, bên trái là những đồ vật trưng bày xa xỉ như bức tượng Quan Vũ được làm bằng gỗ to lớn, viên kim cương mặt trăng xanh, bộ cờ vua Charles Hollander, tượng ba ông Phúc – Lộc – Thọ được làm bằng vàng.. Bên phải có một bức tượng to màu trắng chỉ có nửa thân trên, đó chính bức tượng Lão Đại hoành tráng.

Lão Đại ngồi ghế đầu tiên ở gần bức tường phía Nam. Chỗ đó chính là nơi có vị thế cao nhất mới được ngồi, hai bên là hàng dọc những vị thủ lĩnh của các băng đảng khác nhau, trông bộ mặt của ai nấy đều dữ tợn đến đáng sợ.

Một vị đại ca ở gần cuối bên phải đứng lên báo cáo:

- Vừa rồi chúng tôi mới nhập mấy khẩu súng về, đây đều là những loại đắt tiền nhưng nhờ sự đóng góp của anh Đại nên đã thu thập rất nhiều súng và nhiều vũ khí khác nữa. Bây giờ mời anh ra chỉ thị tiếp theo.

Lão Đại đang nhắm mắt suy nghĩ điều gì đó, một lát sau hắn mở mắt nhìn mọi người xung quanh rồi nói với giọng khàn khàn:

- Tình hình hiện giờ tao đã biết không còn trụ nổi nữa, cho nên tao muốn tụi bay cũng có khí chất đối đầu với bọn cớm.

Cả đám đột nhiên xôn xao đầy lo lắng.

Lão Đại thấy vậy liền nói tiếp:

- Nếu như tao mất thì tao không nghĩ bọn mày cũng không thể sống sót nổi đâu. Nhưng nếu tao còn sống, tụi mày không những được hưởng nhiều lợi lộc mà còn được đứng ra ngoài vòng pháp luật không cần sợ bọn cớm đó nữa.

Mọi người cùng đồng thanh "Chơi thì chơi, sợ gì bọn cớm."

Lão Đại cảm thấy phấn khích vội nói:

- Được, tao sẽ cho tụi mày sử dụng vũ khí để đối đầu với bọn cớm. Còn nữa, hiện giờ tao đã biết thằng Lạc đã phản tao, còn thằng Cảnh tao dám chắc nó cũng đã biết những điều không đâu. Chúng mày phải xử được cái thằng này nhưng để làm được điều đó thì còn khó hơn cả lên trời. Theo tao biết bao năm trời, tao cũng biết cái thằng này giỏi đến cỡ nào. Vì thế, tao cũng đã có cách để đối phó với nó rồi.

Một người ngồi gần đó ở bên trái nói:

- Ngài mau nói đi.

Lão Đại nhìn quăm quắm tất cả mọi người rồi nói:

- Hắn ta theo ta biết bao nhiêu năm nên hắn cũng biết ta là người luôn tin tưởng hắn và không đề phòng bọn chúng lật mặt. Nhưng đó chỉ là cái mặt nạ của ta mà thôi, ta đã luôn cố gắng che dấu biểu cảm của mình để không ai biết, ngay cả bọn chúng là tay sai đắc lực của ta cũng vậy. Đó cũng là một cái lợi thế, ta cá chắc chắn rằng hắn cũng sẽ tới đây không sớm thì muộn, cho nên ta cần bốn người thực hiện nhiệm vụ bắn tỉa tại căn nhà đối diện. Hai người quan sát camera tại căn phòng số 4 ở tầng một, ta cần hai người trong đội bắn tỉa ở trên lỗ thông gió phía trên trần nhà, chúng bay sẽ đợi lệnh của ta mới được bắn. Cuối cùng một đội quân cầm súng khoảng trên hai mươi người, sau khi bọn ta thất thủ, các ngươi sẽ tiến vào căn phòng bắn chết hắn.

Mọi người đều tập trung lắng nghe nãy giờ, sau khi Lão Đại dứt câu, cả đám cùng đồng thanh chấp nhận kế hoạch đó.

Một buổi sáng ồn ào, chỉ còn lại ba tuần nữa là tới tết nhưng không khí nơi đây đã náo nhiệt hơn từng ngày. Những công nhân cũng đang cố gắng hết sức trang trí đường phố sao cho đẹp nhất có thể để đón một cái tết tràn đầy sắc màu.

Ở trên cánh đồng hoang, anh Cảnh ngồi gần bên bờ kênh đưa mắt nhìn làn nước trong veo lăn tăn những gợn sóng, thỉnh thoảng có ngọn gió khẽ lướt qua làm những bụi cỏ xì xào và những cành cây cọ xát vào nhau xào xạc. Nhìn làn nước ấy như một chiếc gương phản chiếu hình ảnh lờ nhờ, anh Cảnh thấy mình trong đó đã rã rời hơn nhiều so với lúc trước. Anh thầm nghĩ: Mình và con ở nơi đó có hạnh phúc không? Anh ở đây cô đơn lắm, giờ đây chỉ còn một mình anh nhưng có vẻ anh cũng sắp được gặp mình và con rồi. Bỗng anh Cảnh run bần bật khi nhớ đến cái tên Nguyễn Hữu Đại, hắn là kẻ chủ mưu gây nên cái chết đau thương cho vợ con mình nhưng mình lại đi làm việc cho hắn. Than ôi! Tội lỗi chồng chất này biết làm sao mới có thể gỡ được đây.

Anh Cảnh lấy trong túi áo của mình ra một khẩu súng lục màu đen đen. Nó đã theo anh hơn hai mươi năm kể từ khi còn nằm trong đội bắn tỉa cho đến bây giờ, cây súng này cũng đã thấm đẫm nhiều máu tươi, nhiều đến nỗi ông trời cũng buông bỏ không tạo cơ hội để sửa đổi nữa. Nhưng cây súng chúng không có trái tim và não, người điều khiển nó mới chính là kẻ gieo bao nỗi đau đớn cho nhiều người khác.

Lục lọi trong túi áo một hồi, anh lấy ra một con dao rọc giấy. Đây chính là vũ khí đề phòng của anh, nếu một lúc nào đó cây súng không còn tác dụng nữa thì con dao này sẽ bảo vệ anh thoát khỏi nguy hiểm. Thế nhưng từ trước cho tới giờ anh chưa sử dụng nó một lần nào cả, vì khẩu súng của anh là bất khả chiến bại nên không cần con dao rọc giấy này. Anh Cảnh nhìn xuống mặt nước, thấy tóc của mình cũng đã dài, anh bắt đầu cắt đi những sợi tóc ấy. Dường như lúc này anh Cảnh mới để ý, công dụng của chiếc dao rọc giấy này.

Sau khi cắt gọn gàng xong, anh đội một chiếc mũ màu đen và mặc một chiếc áo khoác khác rời khỏi cánh đồng hoang. Hòa mình giữa dòng xe qua lại rồi đi về phía bên phải, ánh mắt anh quét nhanh xung quanh, sau khi cảm thấy an toàn, anh nhanh chóng chạy vào một con hẻm nhỏ u tối.

Vừa mới đi được một nửa, bỗng một người đàn ông chặn anh Cảnh lại. Người đàn ông cao to với thân hình vạm vỡ, anh ta mặc chiếc áo màu đỏ như dung nham đang tung hoành, khắp người đàn ông này tràn đầy một sát khí ớn lạnh.

Anh Cảnh sát khí cũng không kém với ánh mắt sắc như kiếm nhật nhìn người đàn ông đó.

Người đàn ông nhếch mép cười:

- Anh tự nộp mạng đến đây à?

Anh Cảnh lạnh lùng nói:

- Không, tôi chưa thể chết. Có hai việc tôi cần phải làm đó là đưa cho anh cái áo này, trong cái áo có chứa những manh mối buộc tội một gã man rợ và sau khi xong việc thứ hai, chứng cứ tiếp theo buộc tội hắn ta chính là một chiếc hộp hình chữ nhật mà tôi sẽ để ở đâu đó tại căn nhà ba tầng của Lão Đại, còn việc thứ hai của tôi là phải giết hắn. – Dứt câu, anh Cảnh cởi áo khoác đưa cho người đàn ông đó.

Anh ta đón nhận chiếc áo, nhìn xung quanh một lượt rồi nói:

- Sao anh không đưa cho cảnh sát.

Anh Cảnh quay lưng lại bỏ đi ra đến ngõ rồi anh nói to:

- Vì tôi tin tưởng anh. Người bạn chí cốt của tôi.

Người đàn ông mỉm cười như nhớ lại chuyện gì đó rồi quay lưng đi về hướng ngược lại với anh Cảnh.

Xong việc thứ nhất, anh Cảnh nhanh chóng chạy đến một tiệm bán quần áo gần đó. Vẫn không quên quan sát mọi người xung quanh để cảnh giác rồi mới đi vào mua một chiếc áo khoác và một chiếc quần thể dục màu đen ba sọc xanh dương. Nhân lúc dụ cô phục vụ rời khỏi quầy tính tiền đi vào lấy một thứ đồ gì đó cho anh rồi nhanh tay lấy trộm đồ trang điểm của cô gái, thấy cô ta vẫn chưa trở ra anh Cảnh chạy vào phòng thay đồ.

Một lát sau, anh Cảnh mở cửa ra, có vẻ như lúc này anh đã khác hẳn với bộ dạng lúc trước giống như biến thành một người khác vậy. Sau khi xong việc cải trang, anh đi tới quầy tính tiền đưa cho cô gái đó một tờ năm trăm nghìn và trả lại đồ trang điểm cho cô. Khi cô gái nhìn thấy đồ trang điểm của mình liền há hóc mồm nhưng cô cũng định thần lại được vì biết xã hội ngày nay có nhiều người không giống giới tính mà họ đang mang ở vẻ bề ngoài.

Cô phục vụ chưa kịp thối tiền cho người đàn ông kì lạ đó thì đã không thấy bóng dáng anh ta đâu.

Bấy giờ, anh Cảnh đang có mặt tại một quán cà phê gần một căn nhà ba tầng. Ngồi ở một góc khuất camera, anh Cảnh đưa ánh mắt quằm quặm quan sát tỉ mỉ căn nhà.

Bầu trời tối dần nhưng anh Cảnh vẫn ngồi ở quán cà phê ngắm nhìn căn nhà đó. Sau khi nhìn đồng hồ anh mới phát hiện mình đã ngồi ở đây từ sáng cho đến tận tối. Lúc này, đồng hồ chỉ đúng sáu giờ ba mươi phút, đây chính là thời gian nằm trong kế hoạch của anh Cảnh.

Trước sự ngỡ ngàng của bà chủ quán cà phê, anh Cảnh vội lấy từ trong túi ra một tấm thẻ rồi vội giải thích:

- Tôi là cảnh sát. Hiện tại tôi đang điều tra một số vấn đề nên đã làm phiền bà rồi. – Nói xong, anh lấy trong túi ra một tờ hai trăm nghìn đưa cho bà chủ.

Như một điều may mắn bất ngờ ập đến với bà, có vẻ bà chủ quán đã quên hẳn việc người đàn ông này ngồi dai dẳng từ sáng đến tối không chịu về. Bà ta bắt đầu cười đầy hưng phấn rồi cầm lấy số tiền đó từ tay anh Cảnh.

Rửa mặt xong, anh Cảnh nhanh chóng bước tới căn nhà ba tầng mà anh đã bỏ công từ sáng đến tối quan sát.

Hai người thanh niên canh gác chặn anh Cảnh lại rồi bảo:

- Không phận sự miễn vào.

Anh Cảnh nhìn lướt qua ánh mắt hai tên này rồi nói:

- Tôi là Cảnh, hãy thông báo cho Lão Đại biết tôi muốn gặp ông ấy.

Một người đứng lại ngăn anh Cảnh, một người lập tức chạy nhanh vào căn nhà thông báo cho ông chủ của mình.

Một lát sau, người thanh niên đó trở ra đưa tay ra hiệu cho anh Cảnh vào.

Đi tới cầu thang, anh Cảnh chạy huỳnh huỵch lên tận tầng ba đi tới phòng số 15 theo như lời chỉ thị của một người đàn ông canh giữ.

Tới nơi, chưa kịp gõ cửa thì một giọng nói vang lên:

- Mời vào.

Anh Cảnh liền đẩy cửa bước vào, dáo mắt nhìn khắp căn phòng một hồi rồi mới ngồi xuống đối diện Lão Đại.

Lão Đại rót miếng nước trà cho anh Cảnh rồi nói với vẻ bi thương:

- Anh biết không, từ khi biết cái tên Lạc đó là gián điệp do bọn cớm cài vào, tôi đã rất đau khổ vì điều đó. Bao năm qua tôi đối xử không hề tệ với hắn nhưng hắn lại ra tay tàn độc với tôi đã khiến cho con tim của tôi khốn đốn dường nào. Cũng may còn anh ở đây. Cảnh à! Anh nhất định phải báo thù cho tôi việc này nhé.

Anh Cảnh biết người ngồi đối diện mình chính là kẻ mưu mô xảo quyệt cả về miệng lưỡi lẫn trí tuệ, nên anh đã sớm bỏ ngoài tai những lời nói ngon ngọt của hắn.

Nhắm mắt suy nghĩ một chút, anh Cảnh bắt đầu mở mắt ra nói:

- Tôi có món quà muốn cho anh. – Anh lấy ra một chiếc hộp hình chữ nhật bằng sắt đưa cho Lão Đại.

Lão Đại đẩy người về phía trước trông bộ dạng tò mò rồi cầm chiếc hộp đó lên ngắm nghía đầy cảm kích. Không vội mở chiếc hộp đó ra, hắn mỉm cười:

- Ôi! Anh Cảnh vẫn đối xử tốt với tôi như thế ư?

Giật lấy chiếc hộp từ tay Lão Đại đầy ngoạn mục rồi anh Cảnh lấy chiếc bút trông giống bút máy kẹp trên túi áo của mình ra bỏ vào chiếc hộp đó. Lấy đà, anh Cảnh phóng cái hộp ra ngoài cửa sổ khiến vẻ mặt của Lão Đại lúc này trở nên sững sờ.

Xong, anh Cảnh ngồi xuống lại ghế:

- Tôi đối xử với anh như thế nhưng anh lại đối xử tệ với tôi.

Lão Đại lắc đầu, nói trông như là người vô tội:

- Anh đang làm gì vậy? Không phải anh luôn theo tôi làm nhiệm vụ biết bao năm qua sao?

Có vẻ lời nói chiêu trò của Lão Đại không làm lay động được ý chí ăn tươi nuốt sống của anh Cảnh:

- Kẻ như ngươi tự làm gì thì tự mình biết. – Anh Cảnh đột ngột nói nhỏ - Ở trên trần nhà có hai người, ở bên căn nhà ba tầng đối diện có bốn người, và có kẻ đang quan sát camera đang đợi chỉ thị tắt camera khi giết chêt tao và phái một đóng người đến đây.

Lão Đại tắt ngấm nụ cười xảo quyệt của hắn rồi nói:

- Mày biết hết rồi còn giả vờ tặng tao món quà điên khùng đó ư?

- Phải, vì mày cũng giả tạo nên tao cũng vậy. – Dứt câu anh Cảnh lấy khẩu súng trong túi áo ra chĩa thẳng vào giữa hai hàng lông mày của Lão Đại.

Tình thế khá nguy cấp, Lão Đại bắt đầu dơ hai tay lên tỏ vẻ đầu hàng nói "Tôi sẽ cho anh tất cả những gì tôi có."

Anh Cảnh nghiến chặt răng:

- Mày hại chết biết bao nhiêu người rồi còn dám rót tai tao à.

Lão Đại đứng phắt dậy. Tay cầm khẩu súng của anh Cảnh chưa kịp chuyển động lên đầu của hắn thì đã bị hắn ta cầm lấy cổ tay anh Cảnh.

"Đoàng.."

Một phát đạn bắn vào bụng của Lão Đại nhưng có vẻ vẫn không hề hấn gì, hắn liền đá một phát vào bụng anh Cảnh rồi mở cửa căn phòng chạy ra ngoài.

Một loạt tiếng nổ súng vang lên đến chói tai, tiếng cửa kính vỡ loảng xoảng, tiếng va đập của những viên đạn bắn vào vật liệu cứng.

Khắp căn phòng từng đốt sáng phát ra như thể một vời đom đóm đang bay khắp căn phòng này.

Cuộc hỗn chiến gây ra hơn hai mươi người bị thương nhưng có một người chết thê thảm.

Lão Đại mở cánh cửa đã thủng nhiều lỗ ra và sai nhiều người đi tới khiên những người đang nằm lăn lóc kêu í ới. Còn một người chết đó chính là anh Cảnh, máu úa trào ra như suối đang chảy một cách mạnh mẽ. Lão Đại liền phái người ném anh Cảnh ra ngoài đường cái lớn nơi ít người qua lại.