Tết Nay Không Có Cậu

Chương 26: Bể khổ trên thiên đường



Tiếng nồi cháo sôi lụp bụp vang lên, hương thơm ngây ngất xộc vào mũi tôi. Chính nó đã làm cho tôi tỉnh giấc, lúng liếng đôi mắt xung quanh căn phòng ngủ một hồi rồi đứng dậy mở rèm cửa ra. Ánh nắng mặt trời chói chang chiếu xuyên tấm kính cửa sổ vào đến tận nhà, những chú chim đậu trên cành cây bên vườn hót ríu rít đến vang đầu nhưng có vẻ đối với tôi đó là một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp của buổi sáng sớm.

Tôi sực nhớ đến vợ của mình. Hôm nay cô ấy dậy sớm thế nhỉ?

Mở cửa ra, tôi đi đến bên bàn gỗ tròn rồi ngồi xuống. Trên bàn bày hai tô cháo vịt thơm phức, khói vẫn đang uốn lượn nghi ngút cho thấy bát cháo vừa mới được bưng ra.

Từ khi tôi và Chi thành vợ chồng, chúng tôi ra ở nhà riêng và đó cũng là nơi làm việc của chúng tôi. Số lượng khách ra vào cũng khá đông đúc, thỉnh thoảng chúng tôi cũng gặp những tình huống bị trộm cắp những món hàng nhưng tôi cũng đã khắc phục được tình trạng đó bằng cách lắp camera.

"Sột soạt"

Có tiếng động phát ra ở phía đường luồng nơi ngăn cách giữa cửa hàng và nhà trong. Bỗng Chi xuất hiện trước mắt tôi, hình như có một nỗi niềm nào đó đã làm cho nét mặt của cô ấy thẫn thờ. Đã mấy ngày trôi qua, tôi và Chi cũng sống rất vui vẻ, có rất nhiều hoài bão vẫn kể nhau nghe hằng đêm, cả hai đều rất hạnh phúc nhưng hôm nay trông cô ấy như một người khác vậy.

Chi lảo đảo bước tới bàn rồi ngồi cạnh tôi không nói cũng không rằng. Cô ấy bắt đầu cầm hờ hững chiếc thìa trong tay múc vài miếng cháo ăn như một người vô hồn khiến tôi lo lắng.

Tôi cầm lấy bàn tay Chi rồi nói:

- Em sao thế?

Chi vẫn không nói mà cứ múc cháo ăn liên hồi, cô ấy càng như thế càng khiến tôi cảm thấy sốt sắng hơn. Tôi lay lay tay Chi rồi nói:

- Em có chuyện gì sao? Nói anh nghe.

Chi bắt đầu khóc rưng rức rồi ôm choàng lấy cổ tôi, nước mắt cô ấy rơi lả tả thấm đẫm chiếc áo của tôi. Một giọng nói yếu ớt vang lên:

- Em xin lỗi! Em không đáng làm vợ anh.

Tôi chau mày tỏ vẻ khó hiểu liền nói:

- Em làm sao vậy?

Chi càng xiết chặt cổ tôi hơn rồi nói:

- Giá như không có lỗi lầm như trước, em cũng không đến nông nổi như thế này.

Tôi đưa tay vỗ vai Chi:

- Có chuyện gì em cứ nói anh nghe.

Lúc này, có vẻ giọng của Chi đã trở nên khản đặc nói ngắc ngứ:

- Bác sĩ bảo.. bác sĩ bảo em.. không có khả năng sinh con.

Tôi trợn tròn đôi mắt của mình. Sau khi đám cưới xong, chúng tôi đã chuẩn bị một số kế hoạch cho tương lai, cả hai sẽ xây dựng một gia đình hạnh phúc và bình dị như bao người khác, sẽ nhìn những đứa con của mình lớn khôn qua từng ngày nhưng giờ đây khi vợ tôi nói với tôi như thế càng khiến tôi có phần tiếc nuối. Sự việc đã như thế này rồi thì thôi, hãy bỏ qua chuyện đó mà vợ chồng sẽ sống với nhau đến cuối cuộc đời này một cách bình dị và đơn giản.

Tôi cố gắng an ủi Chi:

- Không sao đâu, chúng mình sẽ ở bên nhau đến cuối cuộc đời. Vì thế, cứ sống thoải mái và vui tươi thôi.

Vợ tôi bắt đầu khóc òa lên khiến tôi cũng rưng rưng nước mắt, nhưng tôi cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể của vợ mình cứ như một tiếng đàn du dương trong gió chiều yên bình và ánh nắng dịu dàng chiếu xuống tạo một khung cảnh giản dị và mộc mạc.

Tối đến, tôi hí hoáy sửa chiếc đồng hồ treo tường đến mười lăm phút sau mới sửa xong. Vợ tôi ở trên quầy đang bán hàng trông bộ dạng của cô ấy đã đỡ hơn phần nào. Có vẻ như công việc có một thứ phép màu nào đó thật đặc biệt, khi con người ta quá đau khổ, chịu đựng những thứ phiền não cho đến khi họ chú tâm vào công việc của mình thì những thứ ấy đều nhanh chóng tan biến và phai nhòa đi, thay vào đó chính là niềm vui mãnh liệt đang cố gắng vật lộn với những nỗi niềm phiền não để chiếm thế thượng phong.

Ngồi trên cái chõng tre, tôi hướng mắt về phía ti vi, có vẻ như lúc này tâm trí tôi hầu như không tập trung vào màn hình mà bấy giờ tôi đang suy nghĩ về cuộc đời. Tôi sực nhớ đến năm lớp mười một, khi học đến đoạn trích "Vội Vàng" của Xuân Diệu thì tôi mới biết thiên đường không cần tìm đâu xa mà nó ở ngay trên mặt đất nơi mà chúng ta đang sống, đôi khi cũng có những bể khổ chen chúc nhưng nó chính là thứ sắc màu của cuộc sống này, nó còn là thử thách dạy ta kinh nghiệm sống rất ý nghĩa. Không phải chúng ta sinh ra là để tìm hiểu cuộc đời của chúng ta hay sao?

Cuộc sống vẫn thế, cũng giống như một câu nói mà tôi rất tâm đắc "Đôi khi sự đấu tranh luôn cần phải có trong cuộc sống. Nếu cuộc sống trôi qua thật suôn sẻ, chúng ta sẽ không hiểu được cuộc sống, không có được bản lĩnh, nghị lực như chúng ta cần phải có, cuộc sống thật công bằng, không phải vô cớ mà mọi điều xảy đến với ta." Phải, có gì mà buồn kia chứ? Tôi cần phải sống lạc quan và vui tươi hơn để thời gian không trôi một cách uổng phí mà lúc ấy ta chẳng học được điều gì trong cuộc sống này cả.

Mặc dù thời gian cứ thế trôi qua một cách vội vàng và gấp gáp nhưng tôi lại sống một cách êm đềm như thể thời gian đối với tôi trôi qua một cách chậm chạp. Nó vẫn đang dành cho ta cơ hội, dành cho ta những kỷ niệm tuyệt đẹp của thời thanh xuân này, không cần một cuộc sống giàu sang sung túc như bao nhà tỷ phú khác mà chỉ cần hai chữ "giản dị" thôi là đủ rồi.

Tôi tắt ti vi rồi nhảy xuống chõng tre đi lên nhà trước phụ vợ tôi.

Công việc của vợ tôi là thanh toán tiền với khách hàng, còn tôi thì sắp xếp đồ đạc cho ngăn nắp và bưng những hàng hóa nặng nhọc đem ra cho khách.

5 giờ 35 phút chiều.

Bầu trời lúc này đã nhá nhem tối, lúc này ở ngoài đường người đông như tổ kiến, khách càng ngày càng đến nhiều hơn khiến tôi vất vả hơn nhưng dù sao đó cũng là công việc kiếm sống của tôi hằng ngày.

Tôi chợt nhớ mình sắp chuẩn bị đi làm tại một công ty ở Phan Rang. Lúc trước, thằng Tèo giới thiệu với tôi là bác Hùng của nó là sếp ở công ty đó, vì là người quen nên tôi có thể xin vào dễ dàng và chỉ còn cách vài ngày nữa thôi tôi sẽ đến đó làm việc. Thế nhưng nếu tôi đi rồi thì ai sẽ phụ vợ tôi đây? Tối hôm mấy ngày trước tôi cũng nghĩ ra là nên thuê người giúp việc để phụ vợ tôi, cô ấy cũng đồng ý với kế hoạch đó khiến tôi yên tâm hơn phần nào.

"Cạch Cạch.."

Thằng Hải đến chơi nhà tôi một cách đột ngột, cứ như nó có thể lướt đi nhẹ nhàng trong gió mà không gây tiếng động vậy. Trông bộ dạng loay hoay của nó đứng tại một góc khuất bên nhà tôi khiến tôi cảm thấy hơi buồn cười.

Thằng Hải của hôm nay thật khác lạ so với lúc trước, nó mặc bộ vest màu đen, tay xách một cái cặp xách tay màu nâu như da bò trông rất lịch thiệp.

Tôi ngẩn người nhìn thằng Hải giây lát rồi mới định thần lại mời nó vào nhà nhưng nó lại từ chối.

Thằng Hải đột nhiên túm lấy cổ áo tôi:

- Tao đã từng cảnh báo với mày nếu đi biển sẽ gặp nguy hiểm thế mà mày vẫn đi, thằng khốn nạn.

Tôi sững sờ trước câu nói của thằng Hải. Mấy tuần trước nó cũng từng kể với tôi về một câu chuyện của hai người Thúy và Kiều, tưởng chừng như cái thằng này đang nói đùa ai ngờ hôm nay tôi mới biết đó là lời cảnh báo nguy hiểm.

Thằng Hải rút con dao găm từ trong túi áo ra rồi hét lên:

- Mày có biết mày đã hại chết người tao yêu rồi không?

Lòng tôi như co thắt lại trước câu nói của nó. Phải, nếu lúc đó tôi biết thằng Hải đang cảnh báo tôi thì sự việc có ra nông nỗi thế này không chứ?

Vợ tôi chạy ra túm lấy cổ tay của thằng Hải:

- Đừng làm hại chồng tôi mà.

Tôi ươn ướt nước mắt rồi nói:

- Tôi xin lỗi.

Có vẻ lời nói của tôi như một liều thuốc kích động đâm xoáy vào tim của thằng Hải khiến các tia máu trong mắt nó đỏ lên. Thằng Hải hét lớn:

- Mày hại người khác chết rồi còn nói xin lỗi là xong à.

Ngay lúc này, dòng người đi lại tấp nập cũng bắt đầu dừng lại bên cạnh nhà tôi nhìn cảnh tượng trước mắt. Có người quay phim đăng lên mạng, có nhiều người xôn xao bàn tán với nhau về sự việc nhưng nó không làm tôi cảm thấy ngượng ngùng và sợ hãi, bởi vì tôi đang đối mặt với nỗi đau đớn trong lòng của thằng Hải. Thì ra nó cũng yêu Tú.

Vợ tôi lay lay cổ tay thằng Hải:

- Làm ơn, đừng làm hại chồng tôi.

Tôi đẩy tay của Chi ra rồi nói:

- Mau vào nhà đi, chuyện của tụi anh em không tài nào hiểu hết đâu.

Chi vùng vằn:

- Không được, em không thể vào.

Thằng Hải mất hết kiên nhẫn, nó bắt đầu lấy đà rồi thọc con dao vào người tôi. Sự việc đã như thế này, lỗi lớn cũng do tôi gây ra đành bất lực nhắm nghiền mắt để cho nó kết liễu đời tôi.

"Phụp.."

Khi tôi mở mắt ra thì tay của thằng Hải đang bị chặn lại bởi một bàn tay rắn chắc. Tôi hất hàm qua phía phải thì thấy thằng Trung đang đứng trước mắt tôi.

"Bộp.."

Một cú đá thọc mạnh vào bụng của thằng Hải, âm thanh vang lên rõ rệt cho thấy một cú đá rất nặng kí khiến nó té xuống đất.

Tôi lập tức ngăn cản thằng Trung:

- Nó không làm gì tao cả. Đừng làm hại nó.

Thằng Hải đứng phắt dậy, một tay xoa xoa bụng, một tay cầm con dao chĩa thẳng về phía trước nói:

- Tao cũng xin giới thiệu với tụi mày, tao chính là người của tập đoàn Hữu Đại. Vì một phi vụ mật mà tao phải giả dạng học sinh nhưng trong thời gian ở lớp tao đã phải lòng Tú. Tao biết thằng Tèo nó đã yêu Tú và một người như nó so với tao thì lại rất khác, vì biết không có kết quả gì nên tao đã bỏ cuộc nhưng tình yêu tao dành cho Tú mày không thể nào đếm xuể đâu. Ừ, hôm nay tao không thể đánh bại tụi mày, cứ chờ đó. Tao sẽ trả thù cho Tú, tao sẽ giết hết lũ chúng mày đem đi tế trời đất.

Thằng Hải nước mắt dầm dề, có vẻ trong lòng của nó lúc này rất đau như thể một khối đinh nhọn và dài từng cái một đâm cắm sâu vào tim của nó, không phải là cú đá nặng kí của thằng Trung làm cho nó đau mà là nỗi đau khi biết người mình yêu đã không còn nữa. Cũng giống như thằng Tèo vật vã và tiều tụy qua từng ngày chỉ vì nỗi dày vò không ai muốn cứ bủa vây nó như thể một cuộc tra tấn tinh thần khốc liệt.

Tiếng hú còi của cảnh sát vang lên, mấy chốc đã không thấy bóng dáng của thằng Hải đâu nữa. Nếu nói cuộc sống này là thiên đường tuyệt đẹp thì chúng luôn tồn tại một góc khuất nào đó khó thấy những nỗi thống khổ đầy rẫy đau thương của kiếp người hay thậm chí là cả động vật, chúng nó cũng biết khóc, cũng biết thương, biết hờn giống như con người vậy.

Tôi thở dốc rồi khụy gối xuống bắt đầu khóc thật to, nước mắt rơi xối xả như mưa lã chã xuống đất. Nếu như ngày đó tôi quyết định không đi thì hay biết mấy, tôi thoạt nghĩ người hại chết Tú không phải là do người của tập đoàn Hữu Đại gây ra mà người thật sự đó chính là tôi. Chính tôi gieo rắc biết bao nỗi đau khổ cho hai đứa bạn thân của tôi và cả người ngoài cuộc. Tại sao người chết lúc đó không phải là tôi chứ?

Thằng Trung lay lay vai tôi nói như thể nó là bậc thầy đọc vị người khác:

- Lỗi không phải do mày đâu. Mày biết không, ánh mặt trời trên cao chỉ có thể chiếu sáng được một vùng, còn vùng còn lại đã chìm vào tối tăm. Cũng có nghĩa là có những người ngoài mặt luôn vui tươi nhưng thực chất sâu thẳm trong lòng họ là cả một trời nước mắt. Mọi thứ đều có quy luật và nguyên nhân của nó, mày cũng không nên ôm hết vào lòng được.

Tôi nói với giọng khản đặc:

- Giá như cuộc sống này chỉ là một giấc mơ thì tốt biết mấy.

Thằng Trung ngồi xổm xuống rồi nói:

- Đàn ông đừng khóc, cũng đừng than phiền, hãy thay đổi tất cả nào.

Tôi cười đau khổ:

- Mày biết không? Nỗi đau của tinh thần còn tồi tệ hơn nỗi đau của thể xác.