Tết Nay Không Có Cậu

Chương 29: Trống vắng



Phong Duy là cái thằng quậy không kém gì thằng Hải. Hằng ngày tới trường đối với nó là một niềm vui dù cho có bị điểm thấp hay bị thầy cô chửi hoặc thậm chí trong lớp, ai có chuyện buồn thì nó cũng vui như thường. Mặc dù thằng này hay cười và đùa giỡn trong lớp nhưng về học tập thì nó rất giỏi, chỉ riêng môn tiếng Anh là nó không biết tẹo gì.

Giờ ra chơi, thằng Duy rủ thêm mấy đứa bạn thân của nó trong lớp tới ngồi cạnh tôi. Nó khoát vai tôi rồi cười hì hì:

- Thà để giọt mồ hôi rơi trên trang sách. Còn hơn giọt nước mắt rơi trên người yêu.

Tôi hậm hực đẩy vai nó ra rồi nhìn quăm quắm vào mắt nó:

- Đi ra chỗ khác mà chơi.

Thằng Duy vẫn chưa chịu buông tha cho tôi, nó cười khúc khích:

- Thôi nào, chúng ta là anh em mà, cần gì mà phải hung hăng đến thế.

Đầu của tôi lúc này chỉ muốn được yên tĩnh nhưng ai ngờ cái thằng Duy như một cái phòng nhạc ầm ĩ khiến đầu tôi giật bưng bưng. Tôi hầm hầm nói:

- Có đi ra chỗ khác không?

Nó ôm mặt giả vờ khóc thút thít:

- Úi, anh Tèo bắt nạt em. Bà con cô bác lại đây xem, nam nhi bắt nạt nữ nhi nè.

Tôi bấy giờ như một ngọn núi lửa sắp sửa phun trào, đầu nóng hôi hổi như muốn nổ tung. Tôi liền quát:

- Mày ra chỗ khác mà chơi, nói nghe không hả?

Thằng Duy đứng phắt dậy vừa chạy ôm mặt vừa lúc lắc cái mông điệu đà như con gái:

- Hu hu, anh Tèo đá em bà con ơi, em bị cắm sừng rồi.

Cả đám đều phá lên cười nhưng chỉ tôi là cảm thấy không có gì đáng cười cả. Tôi úp mặt xuống mặt bàn cố gắng nhắm mắt ngủ một giấc.

Thằng Duy tiếp tục chạy lên nói thì thầm vào tai tôi:

- Anh Tèo ơi! Tối nay đi chơi với em nhé!

Tôi đứng phắt dậy rồi rượt nó vòng vòng trong lớp. Thằng Duy rất thích thể thao và đặc biệt là bóng đá và võ thuật, nói về chạy thì trong lớp hầu như không có ai chạy bằng, nói về sức bền thì nó cũng thuộc hạng bậc nhất. Mặc dù rượt đuổi nó, biết là không thu được kết quả gì nhưng lúc này có vẻ tôi bị căng thẳng nên sức cũng sung không kém gì nó.

Nhờ thằng Duy, mà tôi mới phần nào giải tỏa được căng thẳng biết bao ngày qua. Một cuộc đuổi bắt cứ như là một buổi tập thể dục khiến tôi cảm thấy nhẹ nhàng như vừa mới vứt bỏ một gánh nặng trên vai xuống.

Trong giờ học thứ hai là môn Sử, tôi cảm thấy lớp của mình hôm nay thật trống vắng. Ngoài thằng Tùng đã nghỉ học, Tú.. thì đã mất và thằng Hải không biết mấy ngày nay sao nó lại không đến lớp nhỉ? Vì không giống nó như ngày thường chút nào, kể từ năm lớp mười đến năm lớp mười hai, hầu như chưa có ngày nào nó vắng mặt trên lớp cả.

Thằng Hải cứ vắng mặt không phép như thế khiến lớp chúng tôi bị trừ điểm rất nhiều.

Bỗng cô giáo chủ nhiệm lớp tôi bước vào lớp xin ít phút rồi thông báo một tin xấu:

- Tạm thời xóa sỉ số bạn Hải đi nhé! Bên công an đang ráo riết tìm Hải mấy ngày qua mà không biết đi đâu.

Câu nói của cô đã làm cho cả lớp tôi ồn ào bàn tán xôn xao cả lên, ai nấy đều trông bộ mặt hoang mang nhưng đâu đó cũng có những mặt tươi cười hơn hớn như trút được gánh nặng trong lòng. Tôi thì cảm thấy có một thứ gì đó trong lòng tôi đang mất mát một sự sống và cảm thấy trống vắng trong trốn cô độc.

Đúng vậy, trong lớp khi xưa, ngoài thằng Tùng ra thì tôi hầu như không nói chuyện và chơi đùa với ai cho đến khi Tú trở thành bạn gái của tôi. Thằng Tùng ngày hôm qua có kể với tôi sự việc thằng Hải tới nhà nó đe dọa. Lúc ấy, tim tôi như muốn nổ tung vì đã chứa biết bao phiền muộn cùng với nỗi đau thương sâu kín, nó nhức nhối, hối hả và dồn dập tôi hay nói một cách khác thì đó chính là sự tra tấn tàn nhẫn đối với tôi. Thì ra, thằng Hải là người thứ ba yêu Tú, có lẽ nó đã yêu cô ấy trước tôi nhưng không dám bộc lộ tình cảm ra ngoài. Vậy mà, tôi và Tú đã trở thành cặp đôi hạnh phúc, trong khi đó còn có một người đau đớn hơn mình đang lặng lẽ đứng nhìn cuộc tình ấy.

Tôi thẫn thờ đứng dậy rồi đi ra ngoài mặc cho cô giáo có nhắc nhở. Bây giờ, tôi chỉ muốn yên tĩnh, không muốn ai quấy rầy mình nữa vì điều đó sẽ làm cho tôi nổ não mất.

Đi thủng thẳng vào nhà vệ sinh, tôi ngơ ngác nhìn xung quanh một hồi rồi đi đến bệ rửa mặt. Vặn khóa cho nước chảy ra, đột nhiên tôi thấy một khối máu chảy ào ào xuống như một dòng suối đỏ tươi chảy mạnh mẽ xuống bệ rửa. Tôi run lên bần bật, chân của tôi bấy giờ đang kéo tôi đi lùi về phía sau nhưng khi lùi ra xa một đoạn tôi thấy trong gương một khuôn mặt đầy xẹo đang nhìn tôi chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

Không, đó không phải là ảo giác vì người đàn ông trong gương đó đang xuất hiện phía sau lưng tôi. Một cảm giác sợ hãi bắt đầu ập đến, nó đang cố bảo vệ tôi bằng cách cố đẩy người tôi quay phắt lại nhìn người đàn ông đó.

Ông ta mỉm cười đầy vẻ tự trào nói với giọng khàn khàn:

- Ồ, sợ sệt quá nhỉ? Đừng sợ, tao chỉ muốn hỏi mày một câu thôi.

Tôi nuốt nước bọt rồi nói:

- Ông muốn gì ở tôi?

Ông ta lấy trong túi ra một tấm ảnh rồi đưa cho tôi xem:

- Chú mày có biết tên này không?

Tấm ảnh đó tuy hơi mờ nhưng vẫn có thể thấy rõ một người đàn ông mình trần, thân hình vạm vỡ thoắt ẩn thoắt hiện những vết xẹo trên người. Tuy nhiên, tôi thật sự không biết người đàn ông này là ai liền trả lại tấm ảnh đó cho người đàn ông rồi nói:

- Tôi không biết người này.

Ông ta lắc đầu quầy quậy:

- Không phải thằng nhóc đó.

Tôi trợn tròn mắt đầy cảnh giác khi thấy người đàn ông đứng trước mặt tôi rút ra một thanh đoản kiếm sắc bén. Thanh kiếm đó phản chiếu một ánh sáng trắng rạng rỡ đến chói mắt rọi thẳng vào mặt tôi.

Người đàn ông đó nở một nụ cười nham hiểm:

- Mày đã thấy mặt tao rồi, giờ đành tiễn mày về cõi bồng lai thôi.

Tim tôi đập thình thịch như muốn rớt ra ngoài, tôi bắt đầu đắm chìm trong sợ hãi tột độ, hình như ông ta có một thứ sát khí ác liệt đang gầm gừ như một con sói khát máu định vồ lấy tôi.

"Bộp.."

- Ông này là ai vậy? – Một giọng nói quen quen vang lên.

Người đàn ông hạ cánh tay trái đang đở phần đầu của mình xuống rồi đưa mắt lúng liếng nhìn về phía trái của mình. Thì ra, người vừa mới đá ông ấy một phát đó là Phong Duy.

Tôi quên mất thằng Duy là võ sinh của câu lạc bộ Taekwondo, hiện tại đang giữ đai đen nhị đẳng. Mặc dù trong lớp không dám đánh ai nhưng có một lần tôi đã từng thấy nó đánh ác liệt như thế nào khi lên sàn đấu, những đối thủ mà nó hạ có người bị bất tỉnh hoặc có người bị nó hạ trong vài giây và mới vừa rồi nó đạt được huy chương vàng quốc gia khiến ai trong lớp tôi cũng xem nó bằng một ánh mắt kính phục.

Ông ta phấn chấn:

- Ôi! Thú vị quá, nào lại đây chơi đùa với tao một chút.

Phong Duy mỉm cười, nó lùi về phía tôi nói thầm thì:

- Mau ra chỗ bể dội nước đi.

Tôi liền nghe theo lời nó đi từ từ về phía bể, ánh mắt tôi vẫn nhìn quăm quắm người đàn ông đó như thể chỉ cần rời một giây thôi thì tôi sẽ chết. Thoáng chốc đã đến được nơi an toàn, tôi đưa mắt nhìn về phía trước thì thấy thằng Duy đang thủ thế, vẻ mặt đầy tự tin.

Người đàn ông đút thanh đoản kiếm vào vỏ kiếm rồi lùi chân trái ra phía sau tạo ra một tư thế như đang ép dọc. Ông ta nói với kiêu ngạo:

- Đối với thằng nhóc như mày tao chỉ cần vài giây thôi.

Thằng Duy liếm đôi môi khô của mình:

- Vậy sao, chắc ông bác đây cũng là người đấu võ mồm ghê lắm nhỉ, thôi được chơi đùa một tí với ông cho vui nào.

"Sẹt.."

Vừa mới chớp mắt đã không thấy người đàn ông đó đâu, tôi liền đảo mắt về phía bên phải thì thấy một thứ dung dịch đỏ thẳm bắn phụt ra. Có vẻ như tôi sợ máu, tôi thật sự sợ hãi trước cái màu đỏ luôn ám ảnh tôi từng ngày ấy.

Khắp cơ thể tôi bấy giờ run lên lập cập, hình như mọi thứ tôi thấy trước mắt mình đều là màu đỏ chói.

Người đàn ông đó thu cây kiếm dính đầy máu tanh lại vào trong vỏ rồi phóng nhanh ra khỏi nhà vệ sinh, dù đã đi khuất nhưng giọng nói khàn khàn vẫn còn vang vọng:

- Thật yếu đuối!

Tôi hốt hoảng chạy tới chỗ thằng Duy đang hấp hối thở thoi thóp, đầu óc tôi hỗn loạn lên một cách rối bời. Hết cách tôi đành hét lên:

- Có ai không? Cứu với..

Buổi chiều tà vắng lặng, trước cửa gian phòng số 7 tại bệnh viện, tôi đang đi qua đi lại, trong lòng tôi cứ xôn xao lên như muốn ra ngoài để đi xem thử thằng Duy đã qua cơn nguy kịch chưa. Tôi không muốn một người nào chết vì tôi nữa, tôi chỉ muốn họ sống hạnh phúc thôi là đủ rồi, còn nếu bắt buộc phải chết thì xin hãy cho tôi được toại nguyện.

Trái tim tôi đập gấp gáp, trong vẻ bồi hồi đứng ngồi cũng không yên, việc đi lại cũng không giúp tôi đở hơn phần nào mà ngược lại nó còn làm cho tôi hồi hộp không biết thằng Duy bây giờ ra sao rồi.

Bỗng một vị bác sĩ bước ra, thừa thời cơ tôi xông đến hỏi ngay:

- Bác sĩ, bạn ấy sao rồi ạ?

Vị bác sĩ ấy vỗ vỗ vai tôi:

- Chúng tôi đang cố gắng hết sức, không sao đâu cậu ấy sẽ ổn thôi!

Câu nói của bác sĩ khiến tôi bớt lo âu đi phần nào.

"Lạch bạch, lạch bạch.."

Lớp tôi cũng đã tới trong vẻ mặt ai nấy đều ngờ ngợ không biết chuyện gì đã xảy ra với chúng tôi. Thằng Huy chụp lấy cổ áo tôi lại rồi hỏi:

- Mày làm gì nó mà ra nông nổi thế này hả?

Tâm trí tôi không còn tâm trạng để trả lời câu hỏi của thằng Huy nữa. Tôi chợt nhớ đến lời nói của người đàn ông đó "Không phải thằng nhóc đó." Bỗng tôi sững sờ khi nghĩ ngay đến thằng Trung và thằng Tùng đang gặp nguy hiểm.

Tôi hất tay thằng Huy ra rồi chạy đi ra khỏi phía đường luồng, quẹo trái xuống cầu thang rồi quẹo phải, cuối cùng cũng ra khỏi cửa cổng bệnh viện.

Vài phút sau, tôi đang có mặt tại nhà thằng Tùng. Từ khi cưới Chi làm vợ xong, nó đã có một căn nhà riêng nên đường tới đó cũng khá xa, tôi phải chạy bằng xe máy mới tới kịp.

Cũng may thằng Tùng không sao cả, trông bộ mặt ngô nghê như người từ trên trời rơi xuống của nó khiến tôi cũng cảm thấy yên tâm kể lại từ đầu đến cuối sự việc ở trường cho nó nghe.

Thằng Tùng nghe xong, nó nhắm mắt giây lát rồi vội nói:

- Thằng Trung, mau đi đến sở, à không, đến bãi đất trống ấy.

Tôi xém chút nữa là quên mất thằng Trung đang gặp nguy hiểm, cũng may có thằng Tùng nhắc nếu không tôi sẽ tự trách mình ngu ngốc mất.

Nhanh như một con sóc, tôi và thằng Tùng cùng nhảy lên chiếc xe cub, rịn ga rồi phóng đi với tốc độ cao, men theo con đường đông đúc người qua lại.

Mấy chốc đã tới bãi đất trống, xuất hiện trước mắt chúng tôi là thằng Trung đang ngồi trên thành ống cống ăn cơm hộp. Có vẻ cũng đã trưa và cũng là giờ nghỉ của thằng Trung nên nó tạm dừng công việc để đến đây ăn cơm.

Chúng tôi thở phào một cách nhẹ nhõm rồi xuống xe, cởi mũ bảo hiểm treo lên. Thằng Trung ngơ ngác nhìn chúng tôi đầy vẻ bất ngờ, dường như nó đang nghĩ tại sao hôm nay chúng tôi lại tới thăm nó đột ngột như vậy.

Ánh nắng mặt trời chói chang đang thả một lượng nhiệt xuống dù ở đây nhiệt độ đã giảm đi nhiều nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi nóng hầm hập toát ra. Tôi đổ mồ hôi hột từng giọt lấm tấm trên trán rồi chảy xuống tận cằm, có vẻ là do trời nắng nóng hoặc là do tôi quá lo lắng.

Đi tới chỗ thằng Trung đang ngồi, tôi thỏ thẻ nói:

- Mày đã gặp ông ấy chưa?

Thằng Trung nháy nháy đôi mắt:

- Ông nào?

Thằng Tùng vội bổ sung:

- Mày đang gặp nguy hiểm đó, có người muốn giết mày.

Thằng Trung dừng ăn, nó nhíu đôi mày lại rồi nói:

- Kẻ đó là ai vậy?

Tôi ngồi xổm xuống rồi thuật lại toàn bộ sự việc ở trường cho nó nghe.

Đột nhiên người đàn ông có khuôn mặt đầy sẹo đó lại xuất hiện ở bãi đất trống này..