Thạch Lựu

Chương 1



Ngoài cửa, một đôi mắt to tròn ngấn nước đang rụt rè nhìn trộm vị quý phụ (người phụ nữ phú quý lớn tuổi) quần áo hoa lệ ngồi bên trong phòng.

Hai vị phu nhân ngồi trên ghế cao đường dường như đã phát hiện ra tiểu cô nương kia. Vị phu nhân ngồi phía bên phải như vô tình cố ý liếc nhìn vài lần.

Vị phu nhân ngồi bên trái, tuổi tác cao hơn một chút thấy sắc mặt bình thản của vị bên phải thì cũng lớn gan thêm hai phần, nhẹ giọng gọi: “Song Cát, vào đây.”

Tiểu cô nương đang rình coi bỗng giật mình một cái, thân mình mảnh khảnh rụt rè nhu thuận bước từng bước nhỏ tiến vào.

Rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía tiểu cô nương, tiểu cô nương kia lại càng cẩn thận dè dặt.

Vị phu nhân bên phải lại càng quan sát tiểu cô nương kia thêm lộ liễu, kèm theo đó là cái gật đầu tán thưởng, “Nha đầu này không giống như mới mười ba tuổi.”

Vị phu nhân bên trái cao giọng cười nói: “Đúng là có chút gầy. Thân thể nha đầu này giống nương con bé nhiều hơn, có dưỡng mấy cũng không mập ra được.”

“Nữ tử quý tộc vẫn nên đẫy đà một chút mới dễ sinh con nối dòng.”

“Lão phu nhân nói đúng. Chốc lẽ lão phụ sẽ căn dặn phòng bếp nấu thêm dược thiện bổ dưỡng cho nàng.”

“Vậy chuyện này cứ quyết thế đi. Chọn ngày lành sẽ qua phủ hạ sính lễ, sau khi cập kê sẽ nhập phủ.”

“Mọi chuyện xin nghe lão phu nhân.”

Song Cát đứng ngay ngắn trước sảnh, hai vị phu nhân đều không có ý cho nàng ngồi, nàng chỉ có thể đứng ở đó gần nửa canh giờ. Cùng với việc vị phu nhân kia đứng lên, Song Cát mới lặng lẽ thở ra trong lòng.

“Song Cát cùng tổ mẫu tiễn Thượng lão phu nhân.” Vị phu nhân kia nói với nàng.

“Dạ.” Tiểu cô nương cúi đầu khẽ lên tiếng rồi dịu dàng đi theo vị phu nhân đó.

Tiễn Thượng lão phu nhân lên xe ngựa, bọn họ nhìn theo cỗ xe ngựa đơn giản nhưng không thiếu phần đẹp đẽ quý giá của Thượng phủ rời đi. Tiểu cô nương đứng bên cạnh lão phu nhân nghe thấy tổ mẫu nói: “Hôm nay Thượng lão phu nhân đến phủ là để gặp con. Quả nhiên bà ấy đã nhìn trúng con, sau này con sẽ gả cho nhị công tử của Thượng gia. Con phải nhớ kỹ, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu.”

“Song Cát ghi nhớ……” Tiểu cô nương ngập ngừng đáp lại.

**

Mã gia có một nữ nhi thứ xuất gọi là Song Cát, sau khi được hứa gả cho nhà quyền quý được nhà chồng ban tặng cho chữ “Linh” làm đại danh. Từ đó về sau đại danh của Song Cát chính là Mã Linh Linh.

Chỉ là trước khi xuất giá, người nhà mẹ đẻ vẫn gọi nàng là Song Cát.

Song Cát Song Cát, cả đời phúc lộc, tử nữ đầy nhà.

Đây cũng là lý do lớn nhất để Thượng gia nguyện ý chấp nhận một thứ nữ như nàng nhập phủ.

**

Thượng gia làm quan nhiều thế hệ, đến nay là thế hệ thứ bốn có đủ cả văn lẫn võ.

Đại công tử Thượng gia – 17 tuổi con chính thất, vừa thi xong kỳ thi hương, mặc dù còn chưa yết bảng nhưng việc này đã là trong định liệu.

Nhị công tử Thượng gia – 15 tuổi con thiếp thất, khí chất văn nhã nhu nhược được di truyền từ trong bụng mẹ ngay cả đồng sinh (học trò nhỏ) cũng không phải.

Tam công tử Thượng gia – 13 tuổi con chính thất, không thích văn mà thích võ, từ nhỏ đã có thiên phú thiện chiến, năm trước đã theo cữu cữu tòng quân ngoài biên ải.

Hai vị công tử dòng chính của Thượng gia tài hoa trác tuyệt, nhị công tử bị kẹp ở giữa lại lộ ra chút yếu kém. May mà Thượng gia gia phong nghiêm chính, giáo dưỡng huynh đệ hữu cung.

Trừ ba vị công tử, Thượng gia còn có bốn vị tiểu thư đều là thứ xuất, cả bốn vị tiểu thư đều đã xuất giá hoặc có hôn phối trong người.

Qua nhiều thế hệ kết giao thông gia Thượng gia đã có những mối quan hệ liên minh quyền lực đan xen chằng chịt ở đất Hồ Kinh.

Vì thế, mặc dù chỉ là con của thiếp thất sở sinh nhưng có thể leo lên Thượng gia, đối với tiểu hộ chỉ có hai đời làm quan lại còn là chức quan nhỏ như Mã gia cũng đã là phú quý vô cùng rồi.

**

Song Cát vừa tròn mười ba tuổi, quỳ thủy cũng vừa đến, thân mình mảnh khảnh chỉ được hai lượng thịt. Mã lão phu nhân không hài lòng, buồn bực nói: “Năm ngoái mới dưỡng béo được ba lượng thịt, lớn được một chút lại gầy thành như thế. Nha đầu Song Cát, con cố ý đối nghịch với tổ mẫu phải không?”

Hai mắt Song Cát ầng ậc nước vô cùng ủy khuất, nhỏ giọng trả lời: “Tổ mẫu, Song Cát bị oan…”