Thái Dương Rực Rỡ

Chương 16: Phần hai



Sáng sớm hôm sau, sắc trời vừa mới lờ mờ sáng thì Phương Chước đã dậy. Kéo rèm cửa sổ mỏng manh che mất một nửa ánh sáng ra, cô ló đầu ra nhìn, phát hiện trưởng phòng ngủ đã dậy, đang buộc tóc bên cạnh bàn.

Cô gái dùng tay ra hiệu với cô, ý nói bây giờ mới 7 giờ. Sau đó xách vali lên, nói lời tạm biệt với Phương Chước còn đang ngẩn người ngồi trên giường, vui vẻ đi ra ngoài.

Phương Chước cũng đứng lên sửa soạn đồ, xác nhận đầy đủ đồ vật mới rón ra rón rén đẩy cửa ra.

Bên ngoài đang mưa, trải qua một đêm, mặt đất trở nên lầy lội không chịu nổi, trong không khí ẩm ướt lại mang theo hương vị tươi mát.

Phương Chước mở dù đến dưới lầu ký túc xá nam, đứng ở bên bồn hoa, chọn một vị trí không dễ thấy.

Lúc cô đi ra cố ý mang theo một đôi giày bẩn cần giặt sạch, nhìn thấy người khác cà nhắc cẩn thận bước đi thì có hơi sợ hãi lại vui vẻ bèn giẫm một bước lên vũng nước.

Bọt nước vẩy lên một độ cung rất cao rồi bắn lên trên đôi giày màu trắng xuất hiện đột ngột.

Phương Chước sửng sốt một lúc, tầm mắt từ mặt giày từ từ hướng lên trên, chạm phải gương mặt không cảm xúc của Nghiêm Liệt.

Cậu nhấc chân lên vẩy vẩy nhưng không thể tống vết bẩn đi được, ngược lại càng bị nước mưa làm cho ướt giày. Câu nói "Cậu làm gì đấy" còn chưa thoát ra khỏi miệng thì Phương Chước đã lấy lại tinh thần rồi bỏ chạy.

"Phương Chước!" Cô nghe thấy Nghiêm Liệt ở phía sau hô tên cô. Cơn mưa lạnh như băng theo gió thổi lên làn da, cây dù trong tay không thể kiểm soát được mà lật ra sau.

Cánh tay đỡ từ phía sau, đẩy cái dù nghiêng ngả về lại, che trên đỉnh đầu cô, giọng nói bất đắc dĩ: "Đừng chạy loạn, tớ không mắng cậu, thật là."

Phương Chước chột dạ dừng lại, đoan đoan chính chính cầm dù rồi đi về phía căn tin, giả vờ như muốn ăn cơm.

Cô không áy náy được bao lâu thì đằng trước lại xuất hiện một vũng nước. Người nào đó nhỏ mọn lại mang thù lập tức xông lên rồi giẫm mạnh lên đó làm bọt nước bắn lên giày Phương Chước.

Có hơi lạnh lẽo.

Phương Chước ngẩng đầu, lạnh lùng nói một câu: "Ấu trĩ."

Nghiêm Liệt ở bên cạnh càn rỡ cười to giống như đã làm một chuyện thú vị gì đó.

Hôm nay trời mưa nên không thể chạy xe đạp được, bọn họ phải đi bộ đến trạm xe.

Ra khỏi căn tin, Phương Chước đeo ba lô lên rồi muốn bung dù ra. Nghiêm Liệt thấy ba lô của cô nặng trĩu, động tác cũng không có nhanh nhẹn lắm, chủ động nói: "Tớ lấy giúp cậu."

Cánh tay nhấc lên còn nặng hơn cậu tưởng tượng, Nghiêm Liệt ngạc nhiên nói: "Trong đây cậu mang cái gì vậy?"

Phương Chước nói: "Sách."

Nghiêm Liệt lại nhìn lên tay cô, một cái túi giấy to màu trắng.

"Cũng là sách." Phương Chước nói, "Tôi thích đọc sách, sao vậy?"

Nghiêm Liệt tế nhị nói: "Cậu đây rõ ràng là thích làm bài tập chứ?"

Người khác mang bài tập về nhà là để cho ba mẹ nhìn xem, tiện thể khiến bản thân an tâm còn Phương Chước là thật sự làm.

Phương Chước hỏi: "Vậy trong tủ quần áo của cậu có bao nhiêu quần áo?"

Nghiêm Liệt ngẩn người, thiếu chút nữa là tưởng câu này của cô là mắng người, nhưng nhìn biểu cảm của cô lại không giống như là người phát ngôn cho tủ quần áo.

Quả nhiên, cô rất nghiêm túc hỏi lại: "Cậu mua nhiều quần áo như vậy, là vì thích thay quần áo sao?"

Vấn đề tâm linh này đẩy Nghiêm Liệt vào thế khó.

Phương Chước thấy cậu đờ người ra thì cảm thấy có hơi thất vọng với IQ của cậu, đành tự hỏi tự trả lời: "Là để có một chút tự do lựa chọn khi phải mặc quần áo."

Mỗi một điểm của Phương Chước đều rơi thẳng vào nơi mà Nghiêm Liệt không ngờ tới, khiến cho khuôn mặt cậu lộ ra vẻ mâu thuẫn lại nghi ngờ bản thân. Đến nỗi sau khi Phương Chước đi xa, cậu vẫn còn đang yên lặng lĩnh hội đạo lý thâm thuý này.

Logic vô cùng tốt.

Đi được nửa đoạn đường đến nhà Phương Chước, Nghiêm Liệt thành thạo cùng cô bắt xe bus Thành Hương đến cầu, đợi xe tải chạy đến thôn.

Cả ngày nay tâm trạng của cậu rất tốt, vừa đeo ba lô vừa che dù, cho dù đến nơi này đã tốn hơn một tiếng đồng hồ nhưng bước chân của cậu vẫn nhẹ nhàng như cũ, vẻ mặt phấn chấn, miệng hát bài hát mà Phương Chước chưa từng nghe qua.

Hai người đợi ở chân cầu không bao lâu thì mưa tạnh. Sau khi mây đen tản đi lộ ra góc trời màu xanh nhạt, ánh nắng dịu nhẹ chiếu xuống những ngọn đồi xanh mướt của vùng quê.

Cỏ cây phủ kín hơi nước, hít thở một hơi thật khoan khoái nhẹ nhàng.

Nghiêm Liệt nhìn thấy cỏ cây trên vách núi đá, còn có những bông hoa trắng không biết tên thỉnh thoảng nở ra liền hứng thú hỏi Phương Chước nó là cái gì.

Phương Chước bất đắc dĩ nói: "Sao tôi biết được? Là hoa dại đấy."

Nghiêm Liệt nói: "Hoa cố gắng nở như vậy, sao có thể tuỳ tiện gọi chúng là hoa dại chứ? Chúng nó có tên của mình đấy."

Cậu dường như luôn có một số suy nghĩ kỳ quặc lại rất có sức sống của thiếu niên, nghe có vẻ rất ngây thơ nhưng không khiến người ta ghét một chút nào.

Nghiêm Liệt lấy điện thoại ra dùng cameras để nhận dạng.

Phương Chước cũng rất tò mò về chức năng này nên nhìn qua để xem.

Tiếc là cái vòng tròn trong ảnh vẫn cứ quay mãi, cuối cùng hiện ra là một bông hoa thông thường khác.

"Xem ra còn phải học nhiều hơn." Nghiêm Liệt quay người lại nói, "Tớ thấy những người trong tạp chí bác học dường như biết tất cả mọi thứ, lợi hại thật."

(Bác học: tên gọi chung các môn khoa học về động vật, thực vật, khoáng vật.)

Phương Chước gật đầu "ừm" một tiếng.

Nghiêm Liệt than thở với điện thoại: "Baidu, mày như vậy là không được nhé, thất vọng quá."

Phương Chước: "........"

Nghiêm Liệt nở nụ cười rồi cất điện thoại đi, nhìn về phía cuối con đường, hỏi: "Còn bao lâu nữa?"

"Chắc sắp rồi." Phương Chước cũng không biết thời gian cụ thể, nhưng mấy lần trước vận may đều rất tốt, nhiều nhất nửa tiếng là xe đến.

Nghiêm Liệt nói: "Vậy lúc có mình cậu chẳng phải rất chán sao?"

Phương Chước hỏi: "Chẳng phải cậu ở nhà một mình cũng rất chán sao?"

"Đúng vậy." Nghiêm Liệt thẳng thắn nói, "Cho nên tớ sẽ đi tìm việc làm."

Phương Chước nhìn về phía trước lại quay đầu nhìn cậu, đắn đo hỏi: "Sao nhà cậu lại không có ai?"

Nghiêm Liệt nhướng mày, trả lời không chắc chắn: "Bởi vì bọn họ không về nhà?"

Phương Chước nhỏ giọng hỏi, cẩn thận như gió mát lướt qua khóm hoa, hỏi: "Bao lâu rồi?"

Nghiêm Liệt rất muốn cười, cố gắng kéo căng mặt, nghiêm túc nói: "Anh này, chuyện này rất nghiêm trọng sao? Còn có thể điều trị sao?"

Phương Chước mở miệng muốn nói lại thôi. Nghiêm Liệt thấy cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào vũng nước trước mặt, trên gương mặt bình thường dần hiện lên vẻ khác lạ, giống như đang tức giận.

Núi rừng yên lặng, người đi đường lặng im.

Khói sóng mênh mông, gió phương xa bao la.

Màu xanh biếc nổi bật trên nền trời xanh xám.

Nghiêm Liệt rất thích cảm giác như này, có yên lặng cũng không cảm thấy quạnh quẽ.

Cũng rất thích nghe Phương Chước nói chuyện, trong trẻo vụn vặt, sạch sẽ giống như thực vật tươi mát trên ngọn núi này.

Cậu đợi nhưng không thấy cô trả lời, lại hỏi: "Sao vậy?"

"Không biết trả lời thế nào." Phương Chước đáng giận sâu sắc, "Phiền."

Đây chính là nguyên nhân cô không thích nói chuyện với người khác cho lắm, giống như tất cả mọi người đều không phải là người cùng bước ra khỏi chương trình giáo dục bắt buộc chín năm vậy.

Đương nhiên cũng thực sự không phải.

Nghiêm Liệt ngẩn người, giây tiếp theo cất tiếng cười to.

Tiếng cười trong sáng của cậu bay khắp trong không khí, Phương Chước nhẫn nhịn nhưng đối phương không hề thu lại chút nào.

Cô cảm thấy bản thân bị cười nhạo trắng trợn, vẻ mặt u ám, cả giận: "Có gì buồn cười chứ?"

Đúng lúc có đèn xe màu da cam loé qua từ chân cầu, Phương Chước thẹn quá thành giận: "Tôi đi đây, cậu ở đây tiếp đi."

Nghiêm Liệt vội vàng đi theo cô lên xe, trong xe không có ai, hơn phân nữa chỗ đều trống không.

Phương Chước chọn chỗ sát cửa sổ, Nghiêm Liệt ngồi bên cạnh cô, tốt xấu gì cũng bình thường lại một chút.

Cậu lại gần Phương Chước, ánh mắt phát sáng, tinh thần sáng láng hỏi: "Sao cậu không trả lời tin nhắn của tớ? Cũng là vì chưa nghĩ ra được phải trả lời như nào sao?"

"Không phải." Phương Chước chẳng hiểu ra sao nói, "Có cái gì chưa nghĩ ra?"

Nghiêm Liệt theo đuổi đến tận cùng hỏi: "Vậy tại sao?"

Phương Chước ậm ờ nói: "Cậu gửi chút chuyện quan trọng thì tôi trả lời cậu."

Nghiêm Liệt: "Tại sao?"

Phương Chước phiền luôn, đành phải nói toạc ra: "Nhắn tin rất mắc."

Nghiêm Liệt đờ ra, hiển nhiên không ngờ được là nguyên nhân này.

Là Phương Chước vắt chày ra nước hay là tình bạn của bọn họ không đáng một xu chứ.

Cậu rất oan ức nói: "Có thể dùng QQ mà."

Phương Chước nói: "Không được, đó là điện thoại của cậu tôi."

"Vậy cậu tìm một cái điện thoại cho mình?" Nghiêm Liệt nói, "Điện thoại lần trước tớ thay vẫn còn dùng được, không dùng lâu dần dần pin sẽ bị hư, nếu không thì cho cậu mượn dùng trước nhé?"

"Không cần!" Phương Chước kiên quyết nói, "Sẽ ảnh hưởng đến tốc độ học tập của tôi."

Nghiêm Liệt thất vọng nói: "Vậy được rồi."

Chiếc xe đi qua một cánh ruộng, rốt cuộc cậu chàng cũng yên lặng lại, nhìn phong cảnh bên ngoài qua lớp cửa kính.

Cậu đề nghị Phương Chước đổi chỗ cho mình, ngồi vào chỗ sát cửa sổ, không khỏi thích thú chiêm ngưỡng những cánh đồng xanh mướt.

Phương Chước nhìn sườn mặt cậu, nhớ đến một chuyện đã rất lâu về trước.

Lúc đó chắc cô vẫn còn đang học tiểu học, trường học đề nghị đi hỏi thăm các gia đình, giáo viên dựa theo địa chỉ được viết trên hồ sơ của cô mà tìm đến.

Đúng lúc hai hôm đó trời cũng mưa như bây giờ, chỉ là mưa thật sự rất to, đất ruộng trũng bị nhấn chìm, ven đường đầy bùn lầy, một số con đường không được bằng phẳng cũng không phân biệt rõ, người không quen thuộc đường có thể rơi vào hố cây.

Giáo viên lạc đường ở trong thôn rất chật vật, không tìm được nhà của Phương Chước nên quay về cùng các bạn học trong lớp bình luận: "Đó là cái nơi quỷ gì vậy?"

Lúc đó Phương Chước rất sợ ông ta, cho nên không lên tiếng trả lời. Bởi vì ông ta có hơi khắt khe, đối xử với cô cũng không tốt lắm.

Cô không biết là lỗi của ai, cảm thấy chỗ mình ở không đúng. Cũng chưa hiểu rõ hết sự cười nhạo của người khác, chỉ biết đó là chuyện không tốt.

Sau đó một cô giáo trẻ lại tìm đến nhà cô, đứng trên sườn núi cao nhìn những bông hoa cải vàng tươi sum suê, cô ấy nói "Rất đẹp",  sau đó nắm tay cô về nhà, khiến cô nhớ rất lâu. Thậm chí ánh hoàng hôn ngày đó và cảnh vật ven đường đều để lại cho cô ấn tượng sâu sắc.

Qua mấy năm, cô mới hiểu được, không phải là chuyện không tốt mà là người không tốt.

Giọng nói của Nghiêm Liệt kéo cô về thực tại, cậu dùng ngón tay so sánh một hình vuông, cười nói: "Ở đây rất sinh thái, giống như trong anime vậy, chỉ cần tuỳ tiện chụp một tấm ảnh đăng lên mạng thôi cũng đều rực rỡ."

Phương Chước nhẹ giọng nói: "Vậy à?"

Tại sao dáng vẻ cô thích thì đều có trên người Nghiêm Liệt vậy?

Nghiêm Liệt tự mình vui vẻ một lát, cuối cùng cũng tiến vào trạng thái chờ đợi, sau khi pin cạn kiệt thì mí mắt hơi rủ xuống rồi dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi.

Chưa ngủ bao lâu, Phương Chước đẩy vai cậu để đánh thức cậu dậy, người xuống xe vẫn còn đang mơ mơ màng màng.

Lần này Diệp Vân Trình cứ luôn đợi ở cổng thôn, ngồi ở trên cái ghế nhỏ. Hôm nay Phương Chước trở về còn dẫn theo một người, kinh ngạc một lúc mới chống nạng đi qua, không biết gọi làm sao.

Nghiêm Liệt nghe thấy Phương Chước hô một tiếng "Cậu", nháy mắt liền tỉnh táo, miệng cong lên nụ cười tiêu chuẩn, nhanh chóng nói: "Chào cậu ạ, cháu tên Nghiêm Liệt, bạn học của Phương Chước. Tháng trước thi cháu đứng thứ nhất trong lớp, top ba toàn trường. Mục tiêu của bọn cháu là cùng nhau tiến bộ!"

Phương Chước: "......?" Còn có kiểu tự giới thiệu như này luôn hả?

Không ngờ Diệp Vân Trình sau khi nghe xong thái độ bỗng chốc thân thiện hẳn lên, nắm tay Nghiêm Liệt kích động nói: "Xin chào bạn học!"

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!