Thái Hoang Thôn Thiên Quyết

Chương 72: Hồn lực công kích!



Hắn thôi không giết đám hắc y nhân kia nữa, hóa thành một tàn ảnh, đánh về phía tên thống lĩnh.

Đoản đao chém từ trên không xuống, không có bất kì chiêu thức nào, đơn giản trực tiếp. Loại khí tức có thể so với trời cao đó khiến mặt tên thống lĩnh biến sắc.

Bàn tay càng ngày càng gần, hai người cách nhau chưa đến mười thước, chớp mắt đã đến rồi.

“Keng!”

Đoản đao của Liễu Thanh Dương bị tên thống lĩnh đánh một chưởng đẩy lùi, tạo thành rung động ngút trời, xông ra bốn xung quanh, mấy chiếc xe ngựa chở hàng hai bên suýt chút nữa lật úp.

Hai chân hắn ta ma sát với mặt đất, lùi lại chừng mười thước mới khó khăn đứng vững được.

Mắt tên thống lĩnh co rút. Chưởng vừa rồi, dù chưa dùng hết toàn lực, chỉ khoảng bảy phần sức mạnh, nhưng cũng đủ để tiêu diệt Tiên Thiên đỉnh phong rồi.

Vẫy tay, khóe miệng Liễu Thanh Dương lộ ra nụ cười tà, đúng là hắn không coi cảnh giới Tẩy Linh tầng thứ ba vào đâu cả.

Hai người đứng ngạo nghễ ở đó, bốn mắt nhìn nhau, có thể thấy chiến ý trong mắt nhau.

“Ngươi đã khiến ta phải nhìn ngươi bằng ánh mắt khác, một tên Thiên Thiên tầng thứ hai nho nhỏ mà sức mạnh lại có thể so với Tẩy Linh, sao ngươi làm được như thế?”

Tên thống lĩnh hít sâu một hơi, kiềm chế sát ý trong lòng. Chuyện đã đến nước này, không chết không thôi.

Chuyện khiêu chiến vượt cấp không còn hiếm lạ gì nữa, tu luyện được công pháp cực mạnh, có võ công cao thâm, cũng có thể làm được điều này.

Vượt qua đại cảnh giới thì có chút không tâm thường, nhưng một hai tiểu cảnh giới thì cũng đủ nghịch thiên rồi.

Sao Liễu Thanh Dương làm được chứ?

Không ai biết cả, bao gồm thị vệ Từ gia. Trong trí nhớ của họ, Liễu Thanh Dương là một tên phế vật, quần là áo lụa, là tên phá của.

Nhưng giờ người này mà là phế vật thì bọn họ còn không bằng cả phế vật.

“Ếch ngồi đáy giếng đâu biết được trăng sáng trên trờiỊ”

Liễu Thanh Dương nở nụ cười khinh miệt, lòng bàn chân bộc phát ra một luồng sức mạnh xung kích, cơ thể bắn lên, ma sát với mặt đất, tạo thành một cơn lốc. Đoản đao trong tay hắn phát ra tiếng xé gió, hắn xuất hiện gần tên thống lĩnh kia không tới ba thước.

“Bắt sống ngươi, ta sẽ lấy được câu trả lời mong muốn từ ngươi.”

Tên thống lĩnh xòe năm ngón tay ra, tỏa ra một luồng khí lạnh lão, hắn ta tu luyện một chưởng pháp cực mạnh.

Hai người lập tức lao vào nhau, ta tới ngươi đi, mỗi lần va chạm đều phát ra tiếng vang nặng nề.

“Keng!” “Bùm!”

Hai người lần nữa tách nhau ra, đá vụn trên đất biến mất, dành ra một khoảng đất trống. Từng giọt máu nhỏ xuống theo tay phải của tên thống lĩnh, rơi đầy trên đất.

“Đao thật nhanhl”

Cảnh giới Tẩy Linh có chân khí hộ thể, cảnh giới Tiên Thiên không thể nào phá vỡ lớp phòng ngự của hắn ta, nhưng Liễu Thanh Dương lại có thể dễ dàng xé bỏ lồng bảo hộ của hắn ta, đâm thủng cánh tay hắn ta.

Không chỉ đao nhanh, mà đao pháp của hắn còn quỷ dị hơn, sức mạnh khiến người khác không đoán ra được.

Một giọt máu tràn ra khỏi khóe miệng Liễu Thanh Dương. Hắn đâm trúng cánh tay tên thống lĩnh, bản thân cũng không chịu nổi, bị một chưởng đánh trúng ngực, dẫn tới hít thở không thông.

Ỷ vào thân xác mạnh mẽ, hắn miễng cưỡng chặn được một chiêu, nếu là người khác thì đã chết rồi.

Hắn vận chuyển Thái Hoang Thôn Thiên quyết, linh khí cuồn cuồn tràn vào cơ thể hắn. Đám thi thể hắc y nhân nằm trên đất dần biến đổi, hóa thành những tấm da người khô quất, tinh hoa trong cơ thể đều hóa thành chất lỏng, bổ sung cho đan điền của hắn.

Chất lỏng đó chảy khắp tứ chỉ bách hài, cảm giác khó thở biến mất, khí tức của Liễu Thanh Dương mạnh mẽ hơn.

Sắc mặt tên thống lĩnh thay đổi. Đây là công pháp bá đạo gì thế? Tốc độ cắn nuốt linh khí vô cùng kinh khủng.

“Ngươi là yêu ma!”

Hắn ta kêu lên một tiếng sợ hãi, hai tay như giao long, xông về phía Liễu Thanh Dương, không cho hắn cơ hội tiếp tục cắn nuốt linh khí nữa. Nếu hắn còn tiếp tục cắn nuốt, người chết nhất định sẽ là mình.

Bị một tên Tiên Thiên nho nhỏ đàn áp đến mức này, bị truyền ra ngoài nhất định sẽ kinh động cả hoàng triều Đại Yến.

Năm tên hắc y nhân còn lại đều đứng bên vách đá.

Những năm qua, ở trên chiến trường, có chuyện tàn khốc gì mà họ chưa trải qua đâu, nhưng cảnh trước mắt đã lật đổ sự hiểu biết của họ.

Liễu Thanh Dương hít sâu một hơi, đột nhiên mắt phải hơi biến đổi, trông sâu hơn. Sâu bên trong con mắt, có chút ánh sáng yêu dị tản ra, không nhìn kĩ thì không biết được, chỉ có ở gần hắn mới phát hiện con ngươi của hắn đang tỏa ra một màn sáng kì dị.

Hắn thi triển Quỷ Đồng thuật, nhanh chóng kết thúc trận đấu. Hắn không muốn kéo dài thêm nữa, tránh gây thêm rắc rối.

Tên thống lĩnh đám hắc y nhân đột nhiên run lên, như thể bị một luồng sức mạnh thần bí nào đó khóa lại, không thể nào nhúc nhích, ánh mắt không khỏi nhìn qua Liễu Thanh Dương.

Sức mạnh đó quá quỷ dị, không thấy được, không sờ được, hắn ta cũng không biết nó có tồn tại hay không.

Hồn hải của Liễu Thanh Dương tỏa ra một luồng hồn lực mạnh mẽ, theo gân mạch, rót vào con ngươi, đâm thủng không gian.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, tên thống lĩnh biết mình đã sai rồi, sai hoàn toàn, rốt cuộc hắn ta cũng biết luồng sức mạnh đó đến từ đâu.

Thấy tình hình không đúng, hắn ta lập tức nhắm mắt lại, lui ra sau, nhưng vẫn chậm một bước.

“A!”

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết phát ra khỏi miệng hắn ta. Mắt hắn ta đã mùi, còn chảy ra huyết lệ. Hắn ta ôm đầu kêu rên, hai tay đột nhiên đánh ra, một tên hắc y nhân đứng cách đó không xa bị trúng chiêu, cơ thể chia năm xẻ bảy, không còn cả hài cốt.

Cảnh bất ngờ này khiến tất cả mọi người không kịp trở tay, kể cả thị vệ Từ gia.

Bọn họ không hề tiếp xúc mà, vì sao tên thống lĩnh lại kêu thảm thế chứ?

Còn mắt hắn ta nữa, như bị kim đâm thủng vậy, biến thành hai lỗ thủng màu đen, vô cùng kinh khủng!

Hồn lực công kích!

Chỉ có Liễu Thanh Dương hiểu rõ, hồn lực của hắn đã tùy tiện đâm thủng hồn hải của tên thống lĩnh kia, khiến hồn hải hư hại, nhất thời không thể nào khôi phục được, đang vô cùng hỗn loạn.

Nhân cơ hội đó, hắn biến mất, giơ đoản đao lên, đâm vào đan điền của tên thống lĩnh. Hắn còn muốn biết rất nhiều tin tức từ hắn ta, nên tạm thời không thể giết hắn ta.