Thái Hoang Thôn Thiên Quyết

Chương 73: Chạy đi đâu!



Bị một đao đánh trúng đan điền, tên thống lĩnh áo đen mất sức ngã ngồi xuống đất.

Cơn choáng váng mãnh liệt tấn công Liễu Thanh Dương. Thi triển Quỷ Đồng thuật khiến hồn hải của hắn khô kiệt, mắt nổ đom đóm, cơ thể lảo đảo sắp ngã.

“Thích chấp sự, mau giết chúng đi.”

Chém tên thủ lĩnh áo đen đã là quá giới hạn rồi, Liễu Thanh Dương miễn cưỡng mới đứng thẳng được. Ánh sáng trong mắt phải rút đi, hắn nhắm mắt lại, tranh thủ thời gian phục hồi.

Bốn tên áo đen còn lại đều run sợ, quên cả chạy trốn. Thống lĩnh của họ đã bị đánh bại, còn bại bởi một kẻ cảnh giới Tiên Thiên nữa chứ.

Thích chấp sợ thoát khỏi cơn hoảng hốt, cầm trường đao xông lên, đánh cho bốn tên áo đen còn lại trở tay không kịp. Ông ấy chém chết ba người, còn một người bỏ chạy ra xa.

“Chạy đi đâu!”

Một người chạy trốn được sẽ thành ác mộng với Từ gia, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, đã làm phải làm đến mức thần không biết quỷ không hay. Thạch Phá quân là quân đội kim bài của hoàng triều Đại Yến, tổn thất một người, triều đình cũng sẽ truy cứu, nên không thể nào tiết lộ tin tức này ra được.

Trường đao của Thích chấp sự bay khỏi tay, tên áo đen kia mới chạy được mười bước đã đứng lại. Trường đao đâm xuyên qua cơ thể hắn ta, máu tươi cũng theo đó chảy ra, nhuộm đỏ cả quặng tử kim trên xe ngựa.

Chém chết hết tất cả, Thích chấp sự vẫn còn sợ hãi, rút trường đao ra rồi đi về phía Liễu Thanh Dương.

“Cô gia, người không sao chứ?”

Ông ấy tràn đầy cung kính, thái độ dành cho Liễu Thanh Dương đã thay đổi hoàn toàn, trong mắt chỉ còn lại kính sợ.

“Ta không sao, nghỉ ngơi một lát là được, mau dọn dọn hiện trường, xóa bỏ tất cả đầu mối đi.”

Mười lăm thị vệ cùng nhau làm việc, xách nước tới, nhanh chóng lau rửa vết máu trên vách đá. Tốn mất một canh giờ, hẻm núi Tê Phượng quay lại nguyên trạng, không còn chút đấu mối nào.

Mấy thị vệ chạy tới cửa hẻm núi, hai con ngựa chạy trốn cũng được dắt về, được buộc vào xe ngựa.

Thi thể của đám Thạch Phá quân bị giết chết đều bị đốt hết, chỉ còn lại tên thống linh áo đen đang quỳ ở đó, trong mắt là vẻ độc ác.

“Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi. Giết chết Thạch Phá quân, dù ngươi có chạy tới chân trời góc biển cũng không có chỗ trốn đâu. Cứ chịu chết đi”

Tên thống lĩnh áo đen phát ra tiếng cười chói tai.

Qua một giờ khôi phục, hồn hải đã trở nên đồi dào. Liễu Thanh Dương mở mắt ra, nhìn qua tên thống lĩnh áo đen, trong mắt không có chút cảm xúc nào.

“Không giết các ngươi, các ngươi sẽ bỏ qua cho Từ gia ta à?”

Liễu Thanh Dương khịt mũi coi thường. Bọn chúng xuất hiện ở đây vốn đã không thích hợp rồi, nhất định phải giết người diệt khẩu, không thể để lộ chứng cứ Thạch Phá quân từng tiếng vào thành Thương Lan được.

Cách duy nhất chính là giết hết chúng, làm một mẻ khỏe một đời.

Liễu Thanh Dương rút đao ra, bước từng bước về phía tên thủ lĩnh áo đen, gác đao lên cổ hắn ta. Giờ đây đan điền của hắn ta đã vỡ vụn rồi, không khác gì người bình thường cả.

“Ngươi nói đúng, Từ gia các ngươi chết chắc rồi. Đắc tội với Thạch phá quân, dù có là đương kim Nhân hoàng thì cũng khá đảm bảo được tính mạng của các ngươi." Tên thủ lĩnh áo đen cười gắn.

Đúng là như vậy. Mục đích của bọn chúng khi tới đây là chiếm mỏ quặng tử kim của Từ gia trước, sau đó diệt Từ gia, tất cả đều làm trong âm thầm.

Tùng Thiên Hào cũng không nói thật. Chắc chắn ông ta biết lai lịch của đám người này, nhưng sợ liên lụy đến bản thân nên đã không nói thật ra chúng ta Thạch Phá quân, chỉ nói cho Liễu Thanh Dương biết rằng đã có cường giả tới thành Thương Lan.

“Nói đi, ngươi tên gì, ai phái các ngươi tới?” Liễu Thanh Dương lạnh lùng hỏi.

Thạch Phá quân không can thiệp vào chuyện phân tranh của các gia tộc, nhưng nay chúng lại mạo hiểm bị trừng phạt, tới phục kích Từ gia, nhất định có kẻ châm ngòi sau bóng tối.