Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 43: Tiên Phật Ở Bên



Sáng sớm tinh mơ, chùa Phổ Pháp tắm ánh nắng ban mai rực rỡ, nhìn từ xa quả thực rất hùng vĩ tráng lệ, khiến người ta phải cung kính bái phục.

Mặt trời chầm chậm bò lên đỉnh đầu, tôn lên cảnh chùa như đang chảy ra kim quang, ánh sáng mềm mại bao phủ, thần thánh mà trang nghiêm, người đi lễ càng thêm kính ngưỡng.

Vương Huyên cũng trở nên trịnh trọng, dẫu có tin tưởng hay không, y cũng không muốn tại loại địa phương này quá tùy tiện, nhất là hôm nay tới đây để cầu loại kỳ vật như vũ hóa thạch.

Lúc này còn rất sớm, nhưng đã có một số người vào dâng hương, nơi này quanh năm hương khói nghi ngút, là một trong những trọng địa của phật giáo.

Đương!

Chùa Phổ Pháp trong vang lên tiếng chuông sáng, hùng hồn mà ngân nga kéo dài, âm thanh truyền xa tận mười dặm, dù cho ở trong An Thành mơ mơ hồ hồ cũng có thể nghe được.

Sáng sớm hôm nay, kèm theo mặt trời vừa lên, tiếng chuông vang xa, khắp nơi đều mang ý cảnh, phảng phất có thể tịnh hóa tất cả phiền muộn trên thế gian, tâm cảnh người người bình tĩnh, thoát ly trần gian.

Vương Huyên đứng ở nơi xa, nhìn cảnh chùa trong ánh bình minh, y không kìm được nghiêm trang cúi đầu, phật môn nhiều lần trải qua các triều đại vẫn kéo dài mà không tàn lụi, quả nhiên có đạo lý của nó.

Tiếng chuông, hương khói lượn lờ, trong ánh ban mai các viên ngói phát sáng, chỉ loại trang trọng, thần thánh, khí tượng trang nghiêm, cũng đủ khiến người ta an tĩnh trở lại.

“Chùa miếu ngàn năm, danh bất hư truyền!” Y rất nghiêm túc, hôm nay vốn là tới để tìm kiếm di trạch tiên hiền, trong lòng cực kỳ thành kính, hi vọng có thể tìm được di vật mà những đại đức cao tăng để lại.

Hiện tại còn sớm, Vương Huyên không vội vàng đi vào, mà đi vòng quanh tham quan khuôn viên bên ngoài chùa, nó chiếm diện tích không hề nhỏ, thể hiện sự hùng vĩ của ngôi chùa.

Ở ngoài chùa, còn có rất nhiều cổ thụ, từ cổ tùng hơn nghìn năm đến cây bạch quả trăm năm nên có đều có cả; sáng sớm còn có vài sợi sương trắng lượn lờ, bị mặt trời chiếu sáng, xuất hiện hào quang nhàn nhạt rực rỡ, càng toát lên vẻ không tầm thường.

“Có hạt thần bí!” Vương Huyên đi dạo bên ngoài, lúc đi qua cổ thụ ngàn năm, lập tức cảm nhận được khí tức không bình thường.

Tức khắc cõi lòng y dậy sóng, rất mong chờ, ngôi chùa cổ này mang đậm tính lịch sử, có không ít truyền thuyết liên quan đến các vị cao tăng.

Nghìn năm trở lại đây, nghe nói từng xuất hiện hai bộ thi thể bồ tát, đều được bảo quản cẩn thận, cực kỳ hiếm thấy.

Cái gọi là thi thể bồ tát, chính là đại đức cao tăng tu luyện nghiêm ngặt, nội tâm thanh tĩnh, bộc lộ tiềm năng, vì thế để lại cơ thể không mục nát; có cao tăng hoặc diện bích mà chết, hoặc ngồi trong ang, hậu thế thấy vậy bèn gọi là pháp tướng nhục thân bất hoại.

Vương Huyên từng tiến vào nội cảnh địa, từng sinh ra suy nghĩ tìm hiểu di thể cao tăng, rất muốn tận mắt nhìn thấy, hoặc tiếp xúc ở khoảng cách gần, để-------nghiệm chứng.

Ngoài ra, trong chùa Phổ Pháp còn lựu lại xá lợi cao tăng, số lượng cũng không ít, bất kể có đúng là xá lợi hay hóa thạch theo nghiên cứu khoa học, đều đáng để tiếp cận, nghiên cứu.

Theo quan điểm của Vương Huyên, nếu thực là xá lợi, đó nhất định giống như vũ hóa thạch, trong đó ngưng kết vật chất thần bí mà đại đức mang từ trong nội cảnh địa ra.

Vương Huyên đi dạo một vòng, cảm thấy chuyến đi này nhất định sẽ rất đáng giá, cánh rừng cổ thụ bên ngoài đã sinh ra cảm ứng kỳ lạ, bên trong liệu sẽ có gì? Y rất mong chờ.

Theo mặt trời lên cao, người vào chùa ngày càng nhiều, nhưng không có sự chen lấn; Vương Huyên thong thả đi vào, nhìn thấy trước mắt một lư hương cực lớn, hương hỏa bên trong dường như chưa từng tắt, tro hương rất dày, sắp nhét đầy cả lư hương.

Y bĩu môi, có lẽ lần trước tro nhang mà hai vị cao tăng được lão Trần vời tới lấy từ trong lư hương này, hòa vào nước, sau đó vẩy lên người mình.

Y đi tới, cũng dâng một nén nhang, bày tỏ tâm ý.

Bình thường mà nói thì kiến trúc trong chùa khắp nơi đều giống nhau, đều bắt đầu từ sơn môn điện, sau đó là thiên vương điện, tiếp tới là đại hùng bảo điện, lại đến bồ tát điện, và cuối cùng còn có pháp đường và tàng kinh các.

“Không đơn giản à, đây là điệu thấp và nội liễm sao?” Vương Huyên cau mày, bởi vì sau khi bản thân đi vào, lại rất khó cảm ứng được khí tức của hạt thần bí.

Y ngước lên trên, đoạn nhìn đại hùng bảo điện to lớn, bên trong rường cột chạm trổ, vàng son lộng lẫy, thực khí phái, bên trong thờ cúng tam thế phật kim quang lấp lánh.

Chỉ khá kỳ quái là ở trong trọng địa phật môn, y vẫn không cảm ứng được hạt thần bí, hai hàng lông mày nhíu chặt, cực kỳ khó hiểu.

Vương Huyên chỉ có thể cảm thán, cao thủ phật môn cao siêu, những điều thần bí hơn phân nửa không để một người ngoài như y có thể hiểu rõ, chỉ có thể tìm kiếm từng bước một, dẫu sao y lại không gấp, tìm kiếm kỹ càng chùa Phổ Pháp.

Song, y đi qua tất cả phật điện, tìm kiếm khắp nơi, vậy mà đến một hạt thần bí cũng không cảm ứng được, xảy ra chuyện gì?

Vương Huyên hơi nghi ngờ, chẳng lẽ chỗ này thực có động thiên khác sao? Có thể ngăn cản vật chất thần bí tràn ra, nếu như đúng thế, thủ đoạn của phật môn thực kinh người.

Dẫu sao, hiện tại không phải thời cổ đại, mà là thời đại mới với văn minh khoa học kỹ thuật xán lạn, những chùa chiền còn truyền thừa loại bí pháp này chưa chắc kém tổ đình phật giáo.

“Ta không tin chuyện tà ma này đâu, không tin không tìm được một chút manh mối nào!”

Vương Huyên kiên nhẫn, cảnh chùa chỗ nào cho phép đi vào y đều lượn một vòng, song sững sờ khi không phát hiện ra gì cả, không tìm thấy bất cứ dấu vết nào.

Y ngẩn người ngây ngốc, chẳng lẽ cảm ứng của bản thân xảy ra vấn đề, có một loại lực lượng thần bí áp chế ngôi chùa ngàn năm này sao?

Song không phải như vậy, y cảm nhận cẩn thận, tinh thần của bản thân vô cùng dồi dào, có thể nghe được tiếng chim hót ở khoảng cách rất xa trong cách rừng rậm rạp ngoài chùa.

Vì vậy y vẫn kiên trì tìm kiếm một chuyến nữa, quay lại khoảnh rừng cổ thụ ngàn năm, ở đây quả thực lại bắt được vật chất thần bí rất mỏng manh.

“Chùa chiền ngàn năm, trọng địa phật môn, khiến người kính sợ!” Vương Huyên cảm khái, y quay lại đi vào trong chùa.

Lần này, y lợi dụng thân thủ linh hoạt và nhạy bén, tìm kiếm một số khu vực hạn chế, thậm chí còn chui vào phật tháp, nơi cất giữ phật cốt và xá lợi mà các thế hệ cao tăng sau khi viên tịch, bình thường đều chôn cất trong địa cung dưới tháp.

Ở vùng đất này y cũng không có phát hiện, chẳng hề cảm ứng được gì.

Vương Huyên hơi đau đầu, thời đại này, chẳng lẽ chùa Phổ Pháp vẫn như trước kia sâu không lường được sao?

Cuối cùng, y thậm chí không kiêng dè lật lên hai khối gạch vỡ, muốn nhìn xem dưới mặt đất liệu có càn khôn khác không, kết quả khiến y thất vọng.

“Có cổ quái, có vấn đề!” Vương Huyên suy nghĩ, hơi lơ đễnh, du lịch trong chùa không mục đích.

Một ngày này, y tìm kiếm cẩn thận, cho tới khi những ngôi sao hiện lên đầy trời mới rời đi, bởi vì ở trong chùa quả thực không tìm được gì cả.

Vương Huyên không cam tâm, tiếp tục đi dạo bên ngoài chùa, muốn quan sát nó trong đêm, tìm một nơi thật cao nhìn xuống ngôi chùa ngàn năm, hi vọng phát hiện một chút manh mối.

Lúc đi bên ngoài, y phát giác được dị thường, đương tới một nơi cao, phát hiện trong đầm nước ở nơi xa có hạt thần bí mỏng manh như ẩn như hiện tràn ra, bị y cảm nhận được.

Tâm thần chấn động, khoảng cách hơi xa, đã có thể bắt được vật chất thần bí, đủ nói lên nơi ấy không tầm thường, biết đâu sẽ có phát hiện trọng đại.

Sau khi tới, y xác định nơi này quả thực hơi đặc biệt, đầm nước bên cạnh vách đá, hạt thần bí chính là từ trong vách đá rò rỉ ra ngoài, dấu hiệu thần bí vượt xa so với ngôi chùa nghìn năm.

Vương Huyên kiểm tra cẩn thận khối đá này, song lại cảm thấy đáng tiếc, không phát hiện vũ hóa thạch, những hạt thần bí phân bố đều đặn trên vách đá, nồng độ không đủ.

Phút chốc y hiểu ra nơi đây đã xảy ra chuyện gì, thời xưa từng có cao tăng quanh năm bế quan ở đây diện bích, lưu lại vật chất thần bí ngấm vào trong vách đá. Đáng tiếc, số lượng rất ít, không thể hình thành loại kỳ vật như vũ hóa thạch.

Vương Huyên nhảy lên trên vách đá, tìm được một nơi thích hợp để đả tọa xếp bằng ngồi xuống, y cho rằng cao tăng thời cổ đại chắc từng ngồi tu luyện tại đây.

Sau đó, y nhắm lại hai mắt, âm thầm vận chuyển căn pháp phương sĩ Tiên Tần, thử xem ở nơi đây có đụng được cơ duyên không.

Cảm nhận của y trở nên cực kỳ nhạy bén, có hạt thần bí phân bố đều đặn trong vách đá không ngừng chui vào trong người.

Song rất đáng tiếc, nơi này hệt như phán đoán ban đầu của y, nồng độ hạt thần bí mỏng manh nên không hình thành kỳ vật.

Chẳng qua y không dừng lại, vẫn như cũ đả tọa, vận chuyển căn pháp, hấp thu loại vật chất quý giá, dẫu sao loại vật chất này có tác dụng rất lớn trong bồi dưỡng thân thể và tinh thần. Ở thời đại này rất khó tìm được loại vật chất này.

Cũng không biết qua bao lâu, trong vách đá vật chất thần bí trở nên mỏng dính, gần như không thể bắt được nữa, Vương Huyên chầm chậm thở ra một hơi trọc khí, chuẩn bị đứng dậy.

Song, y lại kinh ngạc, cảm thấy bên người có dị thường, lúc y hấp thu vật chất thần bí, dường như cũng dẫn tới một thứ không thể tưởng tượng.

Chớp mắt, y trực tiếp đứng dậy, trong lòng sinh ra dự cảm không lành.

“Vừa chào tạm biệt một vị thiên tiên chưa được bao lâu, mình lại trúng chiêu, dẫn tới một tôn đại phật sao?!” Vương Huyên nổi da gà, hiện tại cảm nhận của y so với lần trước nhạy bén hơn, dẫu sao thực lực tăng cao, tinh thần lực ngày càng dồi dào.

Nếu như lần này lại xảy ra chuyện, y cảm thấy cần phải suy xét cẩn thận chân tướng về vũ hóa đăng tiên, vũ hóa có chăng còn cách giải thích khác, một loại khả năng khác.

“Năm đó họ------chưa hẳn đã thất bại, còn có cơ hội tái hiện thế gian?!” Trong lòng Vương Huyên nảy sinh một loại suy đoán càng thêm đáng sợ, càng suy tính cẩn thận, càng chấn kinh, cảm giác thế gian tồn tại bí mật mà thường nhân khó thể tưởng tượng, nếu như điều đó xảy ra thực đúng là kinh động lòng người.

Y rất bất an, nhanh chóng rời đi nơi này, đoạn chạy về an thành, nghĩ trước cần xác định bên người phải chăng thực thêm một vị tiền bối, tiên phật ở bên!