Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 44: Phật Cầu Phàm Nhân



Chuông tối chùa Phổ Pháp vang lên, người dâng hương đại đa số đều đã rời đi, ngoài chùa cành cây tùng ngàn năm như cầu long đâm sâu vào bầu trời, ánh trăng trút xuống, càng toát lên vẻ u tĩnh của ngôi chùa nghìn năm.

Đêm tối xa xăm, ngân hà rực rỡ, đỉnh đầu Vương Huyên những ngôi sao trên bầu trời chiếu rọi an thành, trong lòng y có chút không chuẩn bị, lại dây dưa vào “một vị” sao?

Y thầm oán trong lòng, thực là tà môn! Một khi tiếp xúc với hạt thần bí, sẽ phát sinh hiện tượng siêu nhiên khó mà dùng khoa học để giải thích.

Trong lòng căng thẳng, không biết tối nay sẽ phát sinh chuyện kỳ quái gì nữa, Vương Huyên thực không muốn lại bị giày vò.

Đến lúc này y hơi xúc động, thế gian này tất cả đều rất công bằng, đương bạn cảm thấy có thu hoạch, vậy nhất định phải bỏ ra một thứ gì đó.

Y chủ động hấp thu hạt thần bí, tự cho rằng bản thân đang đào quật thần thoại bị tuế nguyệt che lấp, đem lĩnh vực Cựu Thuật đạp lên một con đường rực rỡ; cũng chính lúc này y tiếp cận nguy hiểm, thậm chí đây vốn là một hố sâu, người đời trước mang theo mồi câu ngọt ngào, đợi người đời sau tiếp cận, điều này chưa hẳn không phải do cổ nhân cố ý.

Đến hiện tại, Vương Huyên tuyệt đối không dám xem thường những người thời xưa, đã từng xán lạn, vậy tất nhiên có chỗ phi thường và đáng sợ, hiện tại y cực kỳ hoài nghi chân tướng của vũ hóa thành tiên.

“Hi vọng tối nay có thể trôi qua một cách yên bình!”

Sáng sớm Vương Huyên ra khỏi nhà, kết quả lại một nắng hai sương quay về, ở trên đường ăn uống đơn giản vài thứ, hơn chín giờ tối mới về tới nhà.

Sau khi tắm gội xong xuôi, bèn quan tưởng một vầng mặt trời màu vàng kim, hỏa diễm hừng hực, thiêt đốt mây đen trên bầu trời, chiếu rọi càn khôn sáng sủa, mưa ánh sáng màu vàng kim rải rác khắp nơi, thần thánh mà tốt lành.

“Yêu ma tránh lui!”

Vương Huyên hít sâu một hơi, nằm trên giường, lát sau liền rơi vào giấc ngủ sâu, đây chính là chỗ tốt của luyện Cựu Thuật, chưa bao giờ mất ngủ.

Quả nhiên, điều y lo lắng đã xảy ra, cho dù trước khi ngủ đã vận chuyển căn pháp, quan tưởng một vầng mặt trời sáng chói, xua tan mây đen và hắc ám, thì vẫn xảy ra chuyện.

Một lão tăng ngồi bên giường, gần trong gang tấc, cả người đen nhánh, dường như sắp thối rữa, hai mắt chảy máu đỏ thẫm, đang ngắm nhìn y.

Tức khắc lông tóc Vương Huyên dựng đứng, hô một tiếng xé rách cái gối, bừng tỉnh ngồi bật dậy, loại cảm giác này quá chân thực, ban nãy gần như ngửi được mùi thối rữa.

Người tới không có ý tốt? Y bật điện uống một cốc nước, sau đó lặng lẽ vận chuyển căn pháp, tối nay tuyệt đối không được an tĩnh rồi.

Mà y luôn cảm giác, lão tăng này hơi kỳ lạ, chẳng có chút nào tốt lành cả, không có phật quang phổ chiếu, càng chưa từng hiển hiện pháp tướng thần thánh.

Ngược lại, cả người lão tăng đen xì, giống như sắp thối rữa vậy, hoàn toàn không thể so sánh được với nữ phương sĩ tiện tay là dẫn tới cảnh tượng sấm sét sáng rỡ từ ngân hà.

Chẳng qua có một điểm hai người giống nhau, hai mắt đều chảy máu, giống như từng trải qua một sự việc phi thường thảm khốc, sau khi chết không cam lòng.

“Hố này hơi lớn rồi, mình không biết thế nào lại rơi vào tình cảnh không hay!” Vương Huyên rất ít khi nghiêm túc như vậy, tâm trạng trở nên vô cùng trầm trọng.

Y ngày càng có một loại cảm giác, khả năng chân tướng vũ hóa phức tạp vượt xa hơn rất nhiều lần so với suy đoán của bản thân ở chùa Phổ Pháp.

Trước kia y còn vô cùng tự tin, bởi vì, trên khắp thế giới chỉ duy nhất y mới vào được nội cảnh địa, mà lại dựa vào chính bản thân mình, không có lão tổ tiếp dẫn, ở thời đại này y vẫn như cũ có thể ở trong thời gian không minh.

Song hiện tại lại hơi giật mình, loại biểu hiện này của y quả thực kinh người, thành tựu phi phàm; song đây lại chưa hẳn là chuyện tốt, trong lúc vô ý dường như y đang chầm chậm vén lên lớp màn thần bí đã bị tuế nguyệt chôn vùi, làm như vậy sẽ có nguy hiểm giáng lâm.

Những ngày này y vẫn luôn suy nghĩ, làm sao tìm kiếm kỳ vật gần giống vũ hóa thạch, từ đó tăng cao thực lực bản thân.

Lúc đó y còn cho rằng, nếu như lại xuất hiện một bộ phận năng lượng tinh thần của cổ nhân còn sót, cho dù xảy ra một số cảnh tượng dị thường, cũng không phải là không chấp nhận được.

Song hiện tại Vương Huyên có chút hãi hùng khiếp vía, những suy nghĩ trước đó quá đơn giản.

Nếu như nhiều lần kích phát sự kiện thần bí, ở bên người xuất hiện thêm vài sinh linh không rõ, phương sĩ, tiên cô, lão tăng, đến lúc đó tất cả gặp nhau trong tưởng tượng, ngồi thành một bàn với không khí vui vẻ, có thể cùng chơi mạt chược thâu đêm.

“Lần này mình còn không tiến vào nội cảnh địa, đã dẫn tới một lão tăng hai mắt chảy máu, chẳng lẽ chỉ cần trong thế giới thực phát hiện hạt thần bí, tiếp dẫn và hấp thụ chúng, sẽ phát sinh một số việc không thể dự đoán?”

Vương Huyên cảm thấy lần này lỗ lớn, lần trước ít nhất còn mượn năng lượng tinh thần của nữ phương sĩ tiến vào nội cảnh địa, thực lực tăng cao một bậc. Lần này lão tăng không tặng gì cả, bất luận thế nào cũng theo vào nhà, trên người còn tản phát ra mùi thối rữa, ngồi trên đầu giường nhìn mình.

Sau khi Vương Huyên quan tưởng một lần nữa, lại rơi vào giấc ngủ. Quả nhiên lão tăng lại tới, da dẻ đen xì, hai mắt chảy máu, không hề cử động mà chỉ ngồi trên đầu giường nhìn y, không nói lời nào, song như thế cũng đủ làm người ta giật mình.

Vương Huyên không bừng tỉnh, mà y quan tưởng chiếu rọi toàn bộ cảnh tượng, ngoài ra, tay cầm một cây côn bằng vàng, trực tiếp đập xuống lão tăng ngồi trên đầu giường, không hề nương tay, cực kỳ kịch liệt.

Y nghĩ rõ ràng, nếu loại năng lượng tinh thần còn lưu lại không thể can thiệp vào thế giới thực, không tổn thương được tinh thần của mình, vậy người tới không có ý tốt, y cũng không cần thiết phải khách sáo, trực tiếp ra tay là được.

Nếu không, sau này vạn nhất lại gặp phải cảnh như vậy, ai cũng phải cúng bái thành đại gia, y sẽ mệt chết thôi.

Bành một tiếng, lão tăng vỡ tan, đoạn trước khi sụp đổ, ông ta rất ngạc nhiên, đôi mắt tối đen lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Nếu như cầu người, tốt nhất là nên nói ra, không nên bày ra loại tư thái này!” Vương Huyên tay cầm cây kim ô quát tháo, thực ra thì y vẫn đang ngủ say, chưa tỉnh dậy.

Lát sau, lão tăng lại xuất hiện, lần này không ngồi bên giường, tuy hai mắt vẫn chảy máu, cả người đen xì thối rữa; song rất tự giác, đứng ở nơi xa, đoạn hai tay chắp trước ngực.

Chớp mắt, có phật quang mênh mông rơi xuống, hiện lên cảnh tượng cực kỳ mơ hồ, có la hán ngồi tọa, có bồ đề thụ lung lay, thiền xướng vang lên.

Trong giấc mơ, tiềm thức của Vương Huyên lắc lư kịch liệt, nhìn thấy một chút cảnh tượng lờ mờ, rải rác không liên tục; y không bị tỉnh giấc, ngược lại bị hấp dẫn, ngày xưa thực có bồ tát sao?

Trong cảnh tượng này, thạch tháp sụp đổ, chùa miếu tan rã, bồ tát đằng không, kim thân la hán đứng dậy, bồ đề thụ bật gốc, trong mưa ánh sáng phật quang chiếu rọi, những cảnh tượng thần thánh này tiến vào thâm không.

Ý gì vậy? Vương Huyên nghi hoặc, đây là cảnh tượng mà lão tăng muốn phơi bày, cầu mình sao?

Thoáng chốc, lão tăng như không thể tiếp tục chống đỡ được nữa, cảnh vật vốn đã mơ hồ lại tan dã, không còn tồn tại, hay hiển hóa.

Bản thân lão tăng cũng lung lay không ổn, thân hình khối rữa bắt đầu trở nên mơ hồ. Lúc này, Vương Huyên từ trong trạng thái không ổn định của ông ta, ngạc nhiên chú ý đến một số chi tiết mà trước đó xem nhẹ; đương lão tăng bắt đầu ảm đạm, sắp biến mất không còn thấy bóng dáng, phảng phất có một tấm màn dày nặng che đi thân thể mục nát.

Sau đó, Vương Huyên lại giật mình tỉnh giấc, bởi vì tiềm thức đang rung động kịch liệt, y từ trong ngủ say ngồi dậy.

“Thực cổ quái, lão tăng dường như từ trong tối tăm đi tới, ở một nơi cách rất xa hiển hiện bản thân, liều hết sức mình mới làm tới bước này, mà nữ phương sĩ từ đầu tới cuối đứng trước mặt mình, mình không hề để ý đến những chi tiết như lão tăng, hoặc bọn họ thực ra đều ở một thế giới xa xăm, xem ra nữ phương sĩ cực kỳ mạnh mẽ, vượt xa lão tăng.”

Vương Huyên sau khi lại quan tưởng, rơi vào giấc ngủ, đêm nay y hạ quyết tâm “trò chuyện thật tốt” với lão tăng, chuyện gì cũng không sợ, chầm chậm giao lưu.

Lão tăng lại hiện ra, vẫn như cũ đi ra từ trong hắc ám, thân hình mơ hồ, ông ta biểu diễn như là từ trong vách đá đi ra, phá vỡ xích sắt trói buộc bản thân.

Tiềm thức của Vương Huyên vậy mà không bị tỉnh, song lại rúng động kịch liệt, lão tăng có lẽ bị giam cầm trong vách đá, buổi tối y hấp thu hạt thần bí, mới thoát ra sao?

Sau đó, ngoài Vương Huyên xuất hiện, sớm đã quan tưởng cảnh tượng mặc định, vẫn như cũ tay cầm cây gậy, nói: “nếu như cầu người khác, vì sao không thể hiện chút thành ý đi, phàm nhân cầu phật phải dâng hương, phật cầu phàm nhân chẳng lẽ không có gì? Trước đó có nữ phương sĩ vào trong mộng của ta, từng truyền cho ta liệt tiên pháp.”

Nữ lớn ba nghìn vị liệt tiên ban, Vương Huyên tuy không dám ăn nói lung tung, song nhận được sự chỉ dẫn, có thể nhắc nhở lão tăng, yêu cầu chỗ tốt. Lúc này, tiểu Vương đúng thực không biết sợ hãi, chuẩn bị đòi phật hối lộ.

Lão tăng sững sờ, sau đó im lặng biểu diễn một loại quyền pháp, thực tặng đồ vật!

Tiềm thức của Vương Huyên thấy được, nhanh chóng ghi chép, giống--------Đại Kim Cương Quyền? Hơn nữa chỉ lặp đi lặp lại mấy chiêu đó.

Lão tăng xem như đã hết lòng, cách phát lực, hay thân thể mỗi bộ phận bao gồm ngũ tạng làm sao chấn động, đều biểu diễn rất kỹ càng.

Đại Kim Cương Quyền quả thực xem như tuyệt học thần bí, lúc ở trong núi đại hắc, người áo đen Tôn Thừa Khôn từng thi triển, đến Vương Huyên luyện thành Kim Thân thuật cũng không chịu được, ngón tay suýt chút nữa bị chấn gãy, móng tay bị lực lượng đáng sợ xét rách.

Lão tăng thi triển không hoàn chỉnh, ông ta nỗ lực thả lỏng thân thể, song lực bất tòng tâm, chỉ có thể biểu diễn đến bước này, khi luyện đến những chiêu quyền pháp phía sau, bản thân ông ta bắt đầu tan rã.

Vương Huyên lại lần nữa tỉnh dậy, ngồi trên giường trực tiếp mở miệng: “Nếu như ông có thể tiếp tục phô diễn loại quyền pháp đó, vậy xuất hiện ở trong mộng của ta, còn không thì không nên quấy rầy giấc ngủ của ta, ngày mai tỉnh dậy ta sẽ suy nghĩ tìm tòi vấn đề của ông.”

Y nhớ lại loại quyền pháp này, dường như không quá giống Đại Kim Cương Quyền của người áo đen, suy xét một hồi, thầm cảm thấy không đơn giản, khá siêu phàm.

Cuối cùng, Vương Huyên rơi vào trong mộng, mà lão tăng lại không xuất hiện nữa.

Đến sáng sớm ngày hôm sau, Vương Huyên tỉnh dậy, nghiêm túc nhớ lại trải nghiệm trong mơ, bắt đầu chầm chậm thi triển loại quyền ấn đó, cảm giác tư thế bên ngoài rất dễ bắt chước, song các bộ phận chấn động và phát lực trong người độ khó lại rất lớn!

“Không vội, từ từ sẽ tới. Hôm nay, mình phải đi một chuyến chùa Phổ Pháp, giải quyết xong vấn đề của lão tăng.”

Vương Huyên thấy, những cảnh tượng trong mơ, bồ tát bỏ đi xa, chùa miếu tan rã, bồ đề thụ nghìn năm bật gốc, những thứ này chắc sẽ liên quan đến một số sự kiện lịch sử trong hiện thực, y chỉ cần hiểu rõ nội tình, vì vậy bí mật của lão tăng sẽ được giải quyết, cũng có thể triệt để xử lý sự kiện thần bí lần này.

Sáng sớm, Vương Huyên lại tới chùa Phổ Pháp.

Đột nhiên, y nghe được âm thanh quen thuộc, sao cảm thấy giống lão Trần vậy? Ảo giác sao, song rõ ràng lão đồng sự bị dọa sợ chạy đến Tân Tinh rồi, hai ngày trước gọi điện thoại cho Thanh Mộc còn hỏi thăm, không nghe việc lão Trần quay về, mà Thanh Mộc còn nói, lão Trần sẽ ở bên kia một thời gian.

“Không đúng, là lão Trần!” Vương Huyên khẳng định tuyệt đối không nghe nhầm, hiện tại cảm tri của y cực kỳ sắc bén.

Vì chứng thực, y nhanh chóng xông vào một khu vườn, quả nhiên phát hiện lão Trần.

Khi Vương Huyên nhìn thấy, cả người lão Trần đều tản phát ra khí tức không giống trước, dẫu sao bên người tồn tại một nữ phương sĩ còn chưa giải quyết được, Vương Huyên quay người đi, không giám lại liên lụy lão Trần.

Song ngay khi vừa quay người, lão Trần cũng nhìn thấy mình, mà lại-------chạy còn nhanh hơn!

Chuyện gì vậy? Rõ ràng không đúng! Vương Huyên thầm cảm thấy ngoài ý muốn, vừa thấy mình sao lão Trần lại phải bỏ chạy? Không phải nên lao tới kể khổ, nhờ mình tiễn đi ngài “thiên tiên” sao?

Vương Huyên lập tức ý thức được, lão Trần người này thích câu cá luôn che giấu chủ ý không tốt, có chuyện gì đó đang che giấu mình, may mắn mình phản ứng nhanh, đoạn quay đầu đuổi theo lão Trần.

“Lão Trần, nhìn thấy rồi, đứng lại!”

Ánh sáng chiếu rọi, đã có không ít người vào chùa dâng hương, đám người nhìn theo, lão Trần không muốn làm người khác chú ý, bỗng dừng chân, bình tĩnh quay lại.

“Đời người chỗ nào không trùng phùng.” Vương Huyên chào hỏi.

“Tương phùng gần trong gang tấc.” Lão Trần tuy vầng mắt thâm quầng, song khá vững vàng, điềm tĩnh phản hồi.

“Số phận không thể tin.” Một vị lão tăng đi qua ngạc nhiên nhìn hấy hai người nọ, nói xen vào một câu rồi đi xa.