Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 347: Không thể khước từ, không muốn khước từ



Thẩm Nguyệt cầm lấy chén trà của hắn, chọn nơi mà hắn vừa mới uống để nhấp vài hớp: “Thực ra ta cũng không uống nhiều”.

Tô Vũ nhướn mày, cơ thể biếng nhác ngả về sau, tựa vào lưng ghế, nhếch môi cười với Thẩm Nguyệt, ánh mắt rất thâm thúy: “Thế mà đêm nay nàng lại có can đảm nhìn ta như thế”.

Thẩm Nguyệt cũng khẽ cười: “Có lẽ vì rượu khiến kẻ nhát gan cũng mạnh bạo hơn, ta thấy hơi tò mò, cảm giác mọi người đều say mình thanh tỉnh rốt cuộc là như thế nào”.

Tô Vũ ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi miêu tả: “Có lẽ là cảm giác khống chế được mọi thứ”.

Thẩm Nguyệt hỏi: “Cô đơn không?”

“Vẫn tốt hơn là thân bất do kỷ”, Tô Vũ đáp: “Lần sau nàng cũng đừng uống một giọt rượu nào, chuốc cho mọi người say hết, như thế là có thể trải nghiệm được rồi”.

“E là không được!”, Thẩm Nguyệt lắc đầu: “Chàng không uống giọt rượu nào, ta không chuốc cho chàng say được”.

“Chưa chắc chỉ có rượu mới chuốc người ta say”, Tô Vũ ngẫm nghĩ dưới ánh đèn, mỉm cười rất khẽ, như có như không: “Trên thế giới này chỉ có một thứ thân bất do kỷ mà ta không thể khước từ, cũng không muốn khước từ”.

“Là gì thế?”, chẳng hiểu sao Thẩm Nguyệt thấy rung động khi được nhìn chăm chú bởi ánh mắt của hắn.

“Nàng!”.

Thẩm Nguyệt nghĩ, may mà nàng uống rượu, nên dù có đỏ mặt trước mặt hắn cũng không có gì đáng kể.

Nàng mơ màng giơ tay ra cầm lấy tay Tô Vũ, chậm rãi cúi đầu xuống, cọ mặt vào lòng bàn tay hắn.

Qua hồi lâu, nàng mới nói: “Tô Vũ, bây giờ chúng ta về đến Đại Sở rồi”.

Về đến Đại Sở nghĩa là có thêm nhiều người biết đến họ, có thêm nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm vào họ.

Họ không thể thân mật như khi ở hành cung của Dạ Lương được nữa. Ngày tháng bình yên ngắn ngủi ấy, bây giờ nhớ lại vẫn thấy bồi hồi.

Nếu có thể, nàng mãi mãi không muốn buông bàn tay này, không muốn buông nam nhân này.

Cho dù ở trước mặt mọi người, nàng không thể liếc nhìn hắn hay chạm vào hắn quá nhiều, nhưng khi chỉ có hai người, những thời khắc êm đềm thoáng qua như thế này cũng rất tốt.

Thẩm Nguyệt nhắm mắt nói: “Tô Vũ, ta nhớ chàng. Càng nghiêm túc với chàng, cảm giác muốn được kề cận bên chàng càng thêm cồn cào, thật giày vò quá”.

Vừa nói xong, Thẩm Nguyệt nghe thấy âm thanh ghế ngồi nhích đến.

Tô Vũ đứng dậy, bước tới, tiện tay bế Thẩm Nguyệt ngang hông.

Thẩm Nguyệt mở mắt trừng trừng, quàng tay qua cổ hắn, mặc cho hắn bế mình nhàn nhã bước ra ngoài.

Cơn mưa đêm lất phất bên ngoài đưa hơi lạnh phả thẳng vào mặt.

Thẩm Nguyệt nghiêng đầu ngả vào vai Tô Vũ.

Tô Vũ bế nàng về thẳng phòng.

Khi đè nàng lên giường, hắn thở dài bên tai nàng bằng hơi thở ấm nóng: “May mà nàng uống rượu rồi, chứ nếu nàng tỉnh táo mà nói với ta là nàng nhớ ta, e rằng đêm nay nàng sẽ gặp rắc rối đấy”.

Thẩm Nguyệt ôm lấy hắn, vẫn không hiểu điều gì, chỉ nói với giọng ngái ngủ: “Nhưng ta không say mà, ta tỉnh táo lắm”.

“Không say cũng có khả năng sáng sớm mai không nhớ rõ nữa. Nàng có thể quên mọi thứ, nhưng riêng ta, ta muốn khiến nàng nhớ thật rõ”.

Nàng khẽ bật cười trong lòng hắn.

Qua một lúc lâu, vốn tưởng Thẩm Nguyệt ngủ thiếp đi rồi, nhưng nàng bỗng lè nhè nói: “Tô Vũ, hôm nay chàng đã nói với Tần Như Lương về việc điều trị bàn tay cho hắn chưa?”

“Nói rồi, nhưng hắn ta có thành kiến với ta nên vẫn khá bài xích”.

“Cứ bài xích mãi, định lấy đôi tay mình ra làm trò đùa ư?”

Tô Vũ hôn lên trán nàng, nhẹ nhàng nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ đi. Sớm muộn gì hắn ta cũng thông suốt thôi”.

Ngày hôm sau, khi Tô Vũ bước ra từ phòng của Thẩm Nguyệt thì bị Hạ Du dậy sớm luyện quyền bắt gặp.

Lúc ấy Hạ Du đang đứng trên hành lang, hai mắt trợn tròn nhìn Tô Vũ thong dong khoan khoái bước ra ngoài, con ngươi như lồi hẳn. Tô Vũ còn thản nhiên như không có chuyện gì, sau khi bước ra, hắn chu đáo quay đầu khép cửa phòng lại.

Hạ Du lần nữa xác nhận, hắn ta không hề nhìn nhầm! Ừm! Đây là phòng của Thẩm Nguyệt mà!

Tô Vũ rời đi như thể không trông thấy ai ở đó.

Hạ Du buột miệng gọi hắn: “Ngươi!”

Tô Vũ bỗng chốc dừng chân, điềm tĩnh hỏi: “Ta làm sao”.

“Tại sao ngươi lại bước ra từ phòng của Thẩm Nguyệt!”, Hạ Du chất vấn: “Chẳng lẽ ngươi nhân lúc Thẩm Nguyệt uống say mà có ý đồ gì đó với nàng ta?”

Tô Vũ thoáng nhướn mày hỏi lại: “Cản trở gì đến ngươi sao?”

Hạ Du nghiêm túc đáp: “Không phải vấn đề cản trở ta hay không, mà là hành vi của ngươi không phù hợp! Bây giờ Tần tướng quân đã quay lại rồi, ta cảm thấy ngươi nên giữ khoảng cách hợp lý với Thẩm Nguyệt”.

Tuy rằng hắn ta cũng chẳng có hảo cảm gì đáng kể với Tần Như Lương, nhưng hành vi bất chính của Tô Vũ đáng bị khiển trách nghiêm khắc!

Đúng lúc này, Tần Như Lương trong viện cũng thức dậy, mở cửa bước ra ngoài.

Tô Vũ và Tần Như Lương cùng là người luyện võ, Hạ Du là người đang muốn luyện võ, thế nên thức dậy sớm cũng không hề kỳ lạ.

Nhất thời ba người nhìn nhau, bầu không khí trở nên lúng túng.

Những lời mà Hạ Du chắc chắn đã bị Tần Như Lương nghe thấy hết rồi.

Tần Như Lương sa sầm mặt mũi nhìn Tô Vũ.

Hạ Du nghĩ, Thẩm Nguyệt vẫn còn là phu nhân của tướng quân, trước kia hắn ta không quản lý nổi Tô Vũ, bây giờ cuối cùng cũng có Tần Như Lương đứng ra khiển trách hắn rồi.

Một người là đại tướng quân của Đại Sở, một người là đại học sĩ, hai người đối đầu với nhau chắc không còn việc của Hạ Du nữa.

Thế là Hạ Du sờ sờ mũi, tìm cách thoát thân khỏi bầu không khí ngượng ngùng này: “À thì, hai người cứ nói chuyện nha, sư phụ còn đang đợi ta đi đánh quyền”.

Nói xong, Hạ Du chuồn mất, nhanh như một cơn gió,

Tần Như Lương đứng dưới mái hiên trong chốc lát, gương mặt lạnh lùng cuốn theo cơn giận nặng nề, hắn ta lên tiếng: “Tô Vũ, ta không hạn chế sự tự do của Thẩm Nguyệt, nhưng điều đó không có nghĩa là ngươi muốn làm gì với nàng ấy thì làm”.