Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 348: Làm nam kỹ của nàng



Tô Vũ không hề phủ nhận, giọng điệu rất thản nhiên: “Ta “làm gì với nàng ấy” là làm như thế nào nhỉ!”

“Nếu ngươi thực sự quan tâm đến nàng ấy, trân trọng nàng ấy, đừng tùy tiện chạm vào nàng ấy”, Tần Như Lương có vẻ nặng lời: “Bây giờ bản thân ngươi còn khó bảo toàn chính mình, chẳng lẽ ngươi định cho nàng ấy một lời hứa không danh không phận ư? Sau khi về kinh, cho dù ta và nàng ấy hòa ly, với thân phận của hai người, ngươi cũng không thể nào cưới nàng ấy về một cách danh chính ngôn thuận!”

Tô Vũ nghiêm túc đáp lại: “Nếu nàng ấy quan tâm đến danh phận, liệu có xử sự với ngươi như hiện giờ không? Ai nói ta nhất định sẽ cưới nàng ấy, ta còn có thể làm nam kỹ của nàng ấy nữa”.

Tần Như Lương nghẹn họng, không thể nào phản bác nổi.

Tô Vũ phất tay áo, điềm nhiên bước qua người hắn ta bỏ đi.

Tần Như Lương sẵng giọng nói: “Mặt dày vô sỉ!”

Tô Vũ liếc mắt nhìn hắn ta, cười cười đáp: “Như nhau, như nhau cả thôi”.

Sau khi tỉnh dậy, Thẩm Nguyệt thấy đầu mình hơi nặng, bước đi nhẹ hẫng.

Nàng rửa mặt, uống trà tỉnh rượu mà Tô Vũ bưng tới, sau đó ngồi dưới mái hiên ngắm mưa một hồi, đầu óc trống rỗng.

Ấm thuốc ở bên cạnh vẫn đang sắc thuốc, tỏa ra mùi thơm nồng đậm của thảo dược.

Tô Vũ hỏi: “Còn nhớ được bao nhiêu phần chuyện tối qua?”

Thẩm Nguyệt ngẫm nghĩ rồi đáp: “Mơ mơ hồ hồ, ta ngủ thiếp đi từ bao giờ thế?”

“Quả nhiên là không nhớ rõ rồi!”, Tô Vũ tỏ ra rất nghiêm túc: “Tối qua nàng uống say, định cưỡng ép ta, may mà ta ngăn lại được, nếu không để nàng ra tay rồi nàng lại chẳng có ấn tượng gì, chẳng phải ta sẽ thiệt thòi lắm sao”.

Thẩm Nguyệt thấy đau đầu, nhìn Tô Vũ với vẻ khó tin: “Không phải chứ? Ta uống rượu vào cầm thú đến thế sao?”

Tô Vũ ung dung đáp: “Đúng thế, bây giờ nàng mới biết sao”.

Thẩm Nguyệt xuýt xoa: “Loại rượu lê bản địa của Dạ Lương này đúng là làm hại người ta mà!”, nàng ngó sang Tô Vũ: “Ta không khiến chàng gặp phải trải nghiệm gì như ác mộng đấy chứ?”

Tô Vũ thoáng cười: “Thế nào là trải nghiệm như ác mộng?”

“Ví dụ như khiến chàng phẫn nộ muốn chết nhưng không thể ngăn cản được…”, nói đến nửa chừng, Thẩm Nguyệt đột nhiên nhận ra, tuy rằng nàng chỉ còn nhớ lờ mờ, nhưng nàng say rượu rồi không hư hỏng đến mức ấy chứ! Huống hồ nàng không tin một người tỉnh táo như Tô Vũ lại không khống chế nổi một người uống say như nàng.

Thẩm Nguyệt nghiêng đầu nhìn Tô Vũ, thấy nét cười thấp thoáng bên môi hắn, bỗng chốc hiểu ra nàng lại bị hắn lừa rồi.

Tô Vũ hắng giọng, tiếp tục thu bớt nét cười, nghiêm nghị nói: “Xin lỗi nha, ban nãy ta hơi thiếu nghiêm túc, trải nghiệm như ác mộng gì đó mà nàng nói, ừm, ta tạm thời không có”.

Thẩm Nguyệt đanh mặt, nheo mắt chậm rãi nói: “Chàng đã từng nghe câu chuyện “sói đến rồi” chưa”.

Tô Vũ nghiêm túc trả lời: “Ta chưa”.

Thẩm Nguyệt nói: “Chàng mà còn lừa ta như thế nữa, chưa biết chừng một ngày nào đó ta bộc phát thú tính, thực sự đè chàng ra đó”.

Tô Vũ im lặng trong thoáng chốc rồi nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chân thành, đưa ra lời mời gọi: “Hoan nghênh nàng tới đè ta”.

Thẩm Nguyệt hít thở không thông, máu nóng xộc thẳng lên đầu.

Sau đó Thẩm Nguyệt luống cuống tay chân đổ thuốc ra bát, nhét vào tay Tô Vũ: “Chàng cứ uống thuốc, bồi bổ cơ thể cho khỏe hẳn đã rồi tính tiếp”.

Tô Vũ cười cười với vẻ thâm thúy: “Được, ta sẽ cố gắng nhanh chóng bồi bổ cơ thể”.

Khóe miệng Thẩm Nguyệt giật giật, tất nhiên nàng hi vọng Tô Vũ nhanh chóng bồi dưỡng cơ thể nên mới buột miệng nói như thế, cơ mà hình như Tô Vũ hiểu nhầm điều gì thì phải?

Nàng hé miệng định giải thích, nhưng có cảm giác càng nói càng chệch hướng nên bỏ qua việc này luôn: “Sáng sớm nay ta thấy chàng và Tần Như Lương có vẻ không hòa thuận lắm, sao thế, vấn đề gì tích tụ lại à?”

Tô Vũ thản nhiên như không có gì: “Nam tử có lúc nhìn nhau không thuận mắt cũng rất bình thường, nhất là khi trong mắt họ cùng có một nữ tử”.

Thẩm Nguyệt: “…”

Đợi Hạ Du luyện quyền quay về, lập tức tìm Thẩm Nguyệt nói chuyện.

Thẩm Nguyệt cảm thấy biểu hiện thành thục trầm ổn của Hạ Du ngày hôm qua lập tức biến mất không dấu vết.

Hạ Du tò mò hỏi: “Sao đấy nhỉ, sáng sớm nay Tần tướng quân và Tô Vũ có đánh nhau không?”

“Hình như ngươi chỉ sợ thiên hạ này không đủ loạn”, Thẩm Nguyệt liếc xéo hắn ta với vẻ tức cười: “Hôm qua giả bộ lạnh lùng hào sảng có thấy vất vả không?”

“Nghe cô nói gì kìa, trước mặt người khác tất nhiên ta phải giả bộ lạnh lùng hào sảng rồi, sao có thể giả bộ được chứ? Đôi ta là bạn tốt, tại sao ta phải lạnh lùng với cô?”, Hạ Du nói.

“Sáng sớm nay ta thấy Tô Vũ ra khỏi phòng của cô, trùng hợp đúng lúc Tần tướng quân cũng tỉnh dậy và ra khỏi phòng, thế là bắt gặp. Ta thấy gân xanh trên mặt Tần tướng quân cứ giật giật, mặt mũi giận dữ, chỉ hận không thể lập tức túm lấy Tô Vũ đánh cho hắn một trận”.

Thẩm Nguyệt không hề lo lắng: “Hắn ta không phải đối thủ của Tô Vũ đâu, Tô Vũ cũng không cậy mạnh hiếp yếu”.

Hạ Du tỏ ra tiếc nuối, hồi lâu sau mới “ồ” lên một tiếng: “Xem ra trận này không đánh được rồi”.

Hắn ta quay đầu lại hỏi tiếp: “Tại sao Tô Vũ lại bước ra từ phòng cô, đêm qua hắn ngủ trong phòng cô à?”

Thẩm Nguyệt không tỏ vẻ gì: “Không nhớ nữa, nhưng theo như ta biết thì không xảy ra chuyện gì”.

“Ôi, sau này nên bớt đi vài chén, cô xem cô ngủ đến bất tỉnh nhân sự kìa, lỡ như hắn có ý nghĩ xấu xa với cô thì phải làm sao. Bây giờ Tần tướng quân quay về rồi, cô nên ở bên cạnh hắn ta mới phải”.

Thẩm Nguyệt cười nhạo, sau đó nói: “Hạ Du, tại sao ngươi có thành kiến với Tô Vũ như vậy, bởi vì trước kia hắn hại ngươi bị đánh sao?”

Hạ Du bĩu môi: “Chuyện trước kia ta đã quên từ lâu rồi, ta cũng không có thành kiến gì với hắn”, ngừng lại trong chốc lát: “Ta biết cô thích hắn, nhưng với tình hình trước mắt, ta e là hắn cũng không thể bảo vệ cô, Tần tướng quân có khả năng bảo vệ cô hơn”.