Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 62: Chưa chắc đã vui



Tần Như Lương chẳng hề quan tâm đứa bé của Thẩm Nguyệt sống chết ra sao, ngày đó, khi biết tin này thì hắn ta đang ở cùng Liễu Mi Vũ, cũng chẳng hề tỏ ra quan tâm.

Hắn chỉ quan tâm Liễu Mi Vũ nghĩ gì, những người phụ nữ khác ra sao không quan trọng.

Nhưng gần đây Tần Như Lương liên tục nhớ đến hình ảnh Thẩm Nguyệt nâng cao bụng nhảy sinh động, hoạt bát trong buổi sáng tràn đầy ánh nắng tại Trì Xuân Uyển.

Nụ cười trên bụng cho đến giờ vẫn còn rất sống động.

Tần Như Lương vốn định đến thăm Liễu Mi Vũ, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn ta lại đi đến Trì Xuân Uyển. Chờ hắn ta kịp phản ứng lại thì chân đã đặt ngoài cửa ra vào của Trì Xuân Uyển.

Thẩm Nguyệt nằm trên giường mấy ngày, khí sắc đã dần tốt lên.

Trời nóng nực, không thể ở mãi trong phòng, liền di chuyển ra mái hiên nằm, nghe tiếng gió thoảng qua.

Tán cây trong hàng rào mở rộng cành lá, kéo dài đến mái hiên.

Ánh nắng và bóng râm nhảy nhót giữa người nàng, giống như đám bươm bướm đang vỗ cánh quay nàng vậy.

Thần sắc Thẩm Nguyệt rất bình yên, bình tĩnh ngắm trời, không vui không buồn.

Ngọc Nghiên đứng sát bên cạnh nàng, không rời một bước, không ngừng nói: “Công chúa, đại phu nói người không thể ở ngoài quá lâu, nhỡ đâu gió thổi có hại cho thân thể…”

Thẩm Nguyệt mỉm cười nói: “Ta vẫn chưa yếu đến mức như ngươi nói đâu, đừng lo, ta đã khỏe hơn nhiều rồi”.

Mặc dù tình huống đã tốt hơn nhiều ngày đó, nhưng Thẩm Nguyệt nhìn không có tinh thần gì lắm, bớt đi cảm giác sinh khí bừng bừng.

Thẩm Nguyệt nói mình muốn ăn mơ đường.

Ngọc Nghiên liền đi vào lấy cho nàng.

Lúc này gió thổi lên, làn gió nhẹ nhàng khoan khoái thổi lá cây trong viện rơi xào xạc. Không biết vì sao, Thẩm Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa của Trì Xuân Uyển.

Tần Như Lương không kịp né tránh, đứng rõ ràng ở nơi đó. Thẩm Nguyệt nhìn hắn ta, hắn ta cũng nhìn lại Thẩm Nguyệt.

Dường như nàng đã sớm phát hiện ra hắn ta.

Nhưng Thẩm Nguyệt không có bất kỳ phản ứng gì, trong đáy mắt cũng không cảm xúc, giống như đang nhìn một người xa lạ không có quan hệ gì với nàng vậy.

Ánh mắt hắc bạch phân minh xen lẫn với gió nhẹ và bóng cây.

Tần Như Lương không được vào trong ánh mắt của nàng.

Tần Như Lương khẽ nắm chặt hai tay trong lớp áo, bỗng dấy lên sự phiền muộn khó tả. Người đã từng coi hắn ta như thần giờ đây lại coi hắn ta nhẹ hơn cả không khí.

Hắn ta có thể mặc kệ nàng, không quan tâm nàng, nhưng bây giờ hắn ta lại nhận ra nàng càng thêm mặc kệ hắn ta, không quan tâm hắn ta.

Tần Như Lương luôn cảm giác bản thân bị tụt lại phía sau. Có vẻ là cảm giác chênh lệch này khiến hắn ta cực kỳ khó chịu.

Vừa hay Triệu thị ở bên ngoài trở về, thấy Tần Như Lương đứng ngoài cửa thì lập tức sững sờ, rồi cố ý nói lớn lên: “Sao tướng quân lại tới đây ạ, tướng quân có muốn vào ngồi một chút không? Nếu công chúa mà biết tướng quân đến thì chắc chắn sẽ vui lắm”.

Triệu thị cố ý nói cho Thẩm Nguyệt nghe, để Thẩm Nguyệt biết Tần Như Lương đến thăm nàng.

Thật ra bà ta không hề biết rằng, khi Thẩm Nguyệt đang ngồi dưới mái hiên thì đã sớm biết Tần Như Lương đến.

Ngọc Nghiên nghe được tiếng nói chuyện, bèn cầm mơ đi ra, phát hiện đúng là Tần Như Lương đang đứng ở đây.

Ngọc Nghiên thấy hết sự lạnh nhạt của Tần Như Lương, mà công chúa đã không quan tâm thì nàng ta cũng mặc kệ.

Ngọc Nghiên cũng không cảm xúc, coi Tần Như Lương như không khí, cúi đầu nói với Thẩm Nguyệt: “Công chúa, nô tỳ lấy mơ ra rồi ạ”.

Thẩm Nguyệt quay đầu lại nhìn, lấy một quả mơ đường vào miệng, híp mắt khen ngợi: “Ngươi khéo tay lắm”.

Ngọc Nghiên nhân tiện nói: “Công chúa, nô tỳ dìu người về phòng nghỉ ngơi nhé”.

“Khỏi, nơi này mát mẻ mà”.

Ngọc Nghiên sợ nàng thấy Tần Như Lương thì mất hứng, nhưng rõ ràng là dù Tần Như Lương có ở đâu đi nữa, hắn ta cũng không tạo thành ảnh hưởng gì với nàng.

Thấy cả chủ lẫn tớ đều không quan tâm Tần Như Lương, Tần Như Lương bèn quay đi, lạnh lùng nói: “Chưa chắc nàng ta đã vui mừng khi thấy ta đâu!”

Triệu thị không thể không nghiêng người nhường đường, tiếc nuối nói: “Tướng quân không vào ngồi hay sao ạ?”

“Khỏi cần”, Tần Như Lương không quay đầu, một mạch bước đi ra.

Triệu thị vào trong viện, nhìn Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên, thở dài: “Sao công chúa không mời tướng quân vào ngồi ạ?”

Thẩm Nguyệt híp mắt ăn mơ, cũng không nói gì.

Ngọc Nghiên nói: “Công chúa vừa mới khỏi một chút, việc gì phải mời hắn ta vào, không lẽ lại muốn làm công chúa động thai khí à?”

Triệu thị nói: “Tướng quân tốt xấu gì cũng là gia chủ, nếu công chúa có thể nhu tình như nước giống Liễu thị một chút, tướng quân không phải người có lòng dạ sắt đá, chắc chắn sẽ thương tiếc công chúa thôi. Nếu không thì tướng quân cũng chẳng một thân một mình đi đến Trì Xuân Uyển. Tướng quân hẳn là định thăm công chúa, nhưng công chúa không mời ngài ấy vào nên ngài ấy lại đi”.

“Đến thăm công chúa?”, Ngọc Nghiên nói: “Là đến xem xem công chúa thảm cỡ nào à? Nếu hắn ta thực sự quan tâm công chúa thì nên hỏi vì sao mà công chúa sợ hãi ngã xuống”.

“Ngọc Nghiên”, Triệu thị không quá tán đồng: “Sao ngươi lại nói thế chứ”.

Ngọc Nghiên nói: “Triệu mụ, xin lỗi, ta luôn nhanh mồm nhanh miệng, có gì nói đấy. Bà nói nếu công chúa có thể mềm mại mấy phần thì tướng quân sẽ thương xót, nhưng ngày trước công chúa cũng từng mềm mỏng mà, kết quả thì sao chứ, không phải vẫn bị Liễu thị đuổi ra ngoài hay sao?”

“Còn Hương Phiến kia nữa, đôi mắt to ngập nước, khóc trước mặt tướng quân cũng vô cùng đáng thương, sau một đêm xuân với tướng quân thì tướng quân có còn nhìn nàng ta nữa không? Cũng chẳng buồn hỏi vì sao nàng ta lại bị hủy đi dung mạo”.

Triệu thị há miệng, không phản bác được gì.

Ngọc Nghiên lại nói: “Có thể thấy tướng quân chỉ yêu một mình Liễu thị thôi. Công chúa vì bảo vệ bản thân mà không thể mềm mỏng, bằng không sẽ bị Liễu thị đè lên đầu lên cổ như trước đây!”

Bị một tiểu nha đầu nói cho một phen, sắc mặt Triệu thị hơi khó coi, nhưng cũng không nói được gì.

Thẩm Nguyệt nói: “Triệu mụ, ta biết ngươi có ý tốt cho ta và đứa bé, nhưng có những chuyện phải nhanh chóng nhìn thấu. Nếu ngươi muốn tác hợp ta với tướng quân thì đừng làm nữa, vì ta không thích hắn ta. Trước đó Thẩm Nguyệt ngốc thích hắn ta là vì nàng ngốc!”

“Nhưng công chúa dù gì cũng là phu nhân tướng quân mà…”

“Bây giờ thì là vậy, nhưng sau này vẫn sẽ như thế sao?”