Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 63: Thì ra là ngươi



Nàng chỉ đang chưa nghĩ được đường ra thích hợp thôi.

Thẩm Nguyệt không nhớ gì về chuyện trước kia, nhưng nàng biết hoàng đế là người lật đổ chính quyền của phụ hoàng nàng, là người huyết tẩy hoàng cung, cha mẹ mất mạng trong tay hoàng đế. Nếu nàng không chuẩn bị vẹn toàn thì tạm thời không thể hòa ly với Tần Như Lương mà về cung.

Thẩm Nguyệt không hề hứng thú với hoàng cung. So với hoàng cung thì phủ tướng quân này ra vào tự do vẫn hợp lòng nàng hơn nhiều.

Nếu có một ngày nàng được bay, nàng tuyệt đối sẽ không dừng lại ở nơi này nửa giây.

Thẩm Nguyệt nói với Triệu thị: “Triệu mụ một lòng quan tâm Tần tướng quân, Tần tướng quân có người như ngươi cũng là có phúc, chẳng qua hắn ta không biết hưởng mà thôi. Nếu Triệu mụ không yên lòng về Tần tướng quân thì có thể tới chỗ hắn ta hầu hạ, chỗ này của ta đã có Ngọc Nghiên, mọi chuyện đều có thể làm được”.

Triệu thị nghe vậy, vội vàng quỳ xuống: “Công chúa xin đừng đuổi nô tỳ đi, sau này nô tỳ sẽ không nói những lời như thế nữa. Nô tỳ chỉ muốn hầu hạ công chúa bình an sinh đứa bé ra, sau này đứng vững trong phủ tướng quân, nô tỳ muốn cống hiến tận tâm tận lực”.

Thẩm Nguyệt nói: “Triệu mụ nói nặng quá, nếu Triệu mụ kiên quyết muốn ở lại Trì Xuân Uyển thì ta cũng thoải mái hơn”.

Triệu thị thật ra chỉ một lòng muốn vị trí của Thẩm Nguyệt trong phủ tướng quân được vững vàng, trở thành nữ chủ nhân chân chính.

Nếu có ngày đó, nàng và Tần Như Lương hòa thuận, dưới gối có con trai, phủ tướng quân trên dưới một lòng tâm phục khẩu phục nàng, vậy sẽ là chuyện vui cỡ nào chứ!

Nhưng bây giờ Thẩm Nguyệt đang rất bài xích, Triệu thị còn muốn ở lại làm việc trong Trì Xuân Uyển thì nên chôn giấu những ý nghĩ này trong lòng.

Sau này nếu có cơ hội thì bà ta vẫn muốn thúc đẩy.

“Ta mệt rồi, đỡ ta vào trong nghỉ nào”, Thẩm Nguyệt cẩn thận đứng dậy, Ngọc Nghiên đỡ nàng vào phòng.

Thuốc bổ mấy ngày này không hề đứt đoạn, Thẩm Nguyệt đã khôi phục được phân nửa, đại phu nói nàng mỗi ngày có thể đi bộ mấy bước, để rèn luyện thân thể.

Hương Phiến làm việc nặng trong hậu viện, mỗi ngày mệt mỏi, ngay cả thời gian thở cũng không có.

Nàng ta sớm tối phải quét sân, thời gian còn lại đều là giặt chỗ quần áo nhiều vô số kể.

Không chỉ có quần áo của viện chủ mà còn đồ của nha hoàn cấp cao với gia đinh trong phủ.

Đám nha hoàn tạp dịch trong hậu viện đều cố ý đẩy hết việc cho nàng ta, vốn dĩ có ba nha hoàn giặt quần áo, nhưng hai người kia cứ đến giờ là biến mất tăm.

Khi đến giờ mà chưa xong việc thì bà tử sẽ trừng phạt Hương Phiến đầu tiên.

Hương Phiến đã không còn là nha hoàn được Liễu Mi Vũ sủng ái, có thể vênh mặt hất hàm sai khiến ai, nàng ta bây giờ hèn mọn như sâu kiến.

Chỉ có đích thân trải nghiệm thì mới biết những ngày tháng này gian nan cỡ nào.

Ở đây, nàng ta không thể kiêu căng, không thể muốn hận ai là hận người đó, chỉ có thể vùi đầu vào làm, bằng không bà tử có vô số biện pháp để giày vò nàng ta, khiến nàng ta chịu khổ.

Hương Phiến độc lai độc vãng, thỉnh thoảng có đám nha hoàn, gia đinh đi qua thấy nàng ta thì cũng chỉ trỏ chế nhạo. Vết sẹo trên gương mặt cùng dung mạo xấu xí của nàng ta như vậy, nàng ta chỉ có thể cúi đầu coi như không nhìn thấy bát cứ điều gì.

Bà tử không đánh thì mắng, nàng ta đương nhiên biết rõ vì sao. Bà tử chắc chắn là được Liễu Mi Vũ cho chỗ tốt nên mới cố tình giày vò.

Nàng ta vùi đầu giặt quần áo cả ngày dưới ánh mặt trời, hai tay trắng nõn bây giờ vừa sưng vừa đỏ. Nàng ta phải gục đầu xuống thì ánh sáng mặt trời cay độc kia mới không phơi đen da mặt của nàng ta.

Đến chạng vạng, thời tiết không quá nóng nữa, ánh chiều tà mạ vàng cả tiểu viện.

Hương Phiến vẫn chưa giặt quần áo xong, người nàng ta đã mướt mồ hôi, theo gương mặt chảy tới khóe mắt, hội tụ ở chóp mũi rồi nhỏ vào chậu quần áo.

Bỗng nhiên, bên cạnh chậu quần áo xuất hiện một bóng dáng che phủ cả đầu nàng ta.

Không phải bà tử.

Người này có một đôi giày cẩm tú, thêu những hoa văn hình dây leo. Mép váy màu hạnh chảy xuống, hiện ra đôi chân tinh xảo.

Hương Phiến ngưng lại động tác trong tay, nhịn không được mà chậm rãi dời mắt từ đôi giày và mép váy lên trên.

Hương Phiến nhìn qua cái bụng nhô cao, đến gương mặt bình thản của Thẩm Nguyệt, rồi rơi vào ánh mắt không có chút rung động nào của nàng.

Hương Phiến không dám tin, cũng rất bất an. Nàng ta không nhìn lầm, người đến không phải Liễu Mi Vũ mà là Thẩm Nguyệt.

Nàng ta cứ ngẩng đầu như thế, ngồi xổm nhìn Thẩm Nguyệt, hai chân cũng tê rần đến mức mất đi tri giác.

Thẩm Nguyệt nói trước: “Không nhận ra ta à?”

Hương Phiến lấy lại tinh thần, nói: “Sao lại không nhận ra chứ, ngươi đến đây để cười nhạo ta à?”

Thẩm Nguyệt gật đầu nói: “Đúng thế”.

Người khác đều bị dung mạo đáng sợ mà xấu xí hù dọa, tất cả đều trốn tránh, chỉ có Thẩm Nguyệt là bình tĩnh nhìn thẳng mặt nàng ta.

Bởi vì Thẩm Nguyệt đã từng giống nàng ta, dung mạo bị hủy, gương mặt cũng đang có vết sẹo xấu xí.

Thẩm Nguyệt khom người xuống, nắm cằm của Hương Phiến, nhẹ nhàng ngắm nhìn gương mặt của nàng ta đôi chút: “Chính bản thân ngươi cũng không dám nhìn thẳng vào mình thì ai mà dám nhìn thẳng vào ngươi hả”.

Hương Phiến hơi run rẩy, cười thảm thiết, nói: “Ta nào dám nhìn thẳng, chỉ sợ soi gương thì bản thân cũng sẽ gặp ác mộng ấy chứ!”

Nàng ta giương mi lên, đỏ mắt nhìn Thẩm Nguyệt: “Ta không thể yên tâm thoải mái như ngươi được!”

Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: “Vậy ngươi vẫn ra tay ác độc với bản thân như thế, là vì hận sao?”

Hương Phiến chấn động, cắn răng nói: “Đúng, ta rất hận! Nhưng ta làm gì được chứ?”

Ngọc Nghiên lấy cho Thẩm Nguyệt một cái ghế, Thẩm Nguyệt chậm rãi ngồi xuống trước mặt Hương Phiến, nói: “Ác giả ác báo, ngươi không oan đâu. Giờ đã nếm trải cảm giác của ta khi bị ngươi hủy đi dung mạo chưa? Lúc ấy ta còn ngốc, ta tuyệt vọng và giãy dụa, nhưng các ngươi đều coi ta như trò cười, vậy giờ ta cũng sẽ trả câu nói đó lại cho ngươi này. Ngươi là một nha hoàn, xinh đẹp để làm gì kia chứ? Ngươi rơi xuống bộ dạng này thì cũng đáng đời làm kẻ xấu xí!”

Hương Phiến trừng mắt nhìn Thẩm Nguyệt, mãi mới phản ứng lại: “Thì ra là ngươi”.