Thẩm Tổng: Chiều Vợ Điên Cuồng

Chương 4: Đấu Đá



Mộc Thanh Anh ngủ một giấc dài, có lẽ vì hôm qua quá mệt đối với cô. Ánh nắng của bình minh chiếu vào len lỏi qua những tấm rèm trắng được kéo lại. Mộc Thanh Anh nặng nhọc mở mắt, cô ngồi dậy vươn vai một cái, liền đưa ra một câu cảm thán.

- Giấc ngủ tuyệt vời

Nhìn đồng hồ cũng gần đến giờ của buổi tiệc, tiệc mừng thọ của Lư Lão Gia được tổ chức từ sáng cho đến khi thuyền cập bến.

Ngày hôm nay, cô buộc phải mặc những chiếc váy lộng lẫy, trang hoàn cho bản thân mình thật chỉnh chu. Để người khác nhìn vào cô thư kí của Thẩm Tổng rất hoàn hảo.

Cô vừa chuẩn bị xong, bên ngoài cũng truyền đến tiếng gõ cửa. Mộc Thanh Anh bước đến mở cửa, thì ra là Nhiệm Vu

- Sếp đang đợi cô.

- Ừ, tôi xong rồi. Mình đi

Mộc Thanh Anh nói rồi cũng đi ra ngoài, theo sau đó là đóng cửa phòng lại.

Thẩm Phong có chút ngẩn người nhìn lấy người con gái trong bộ lễ phục đang bước về phía mình. Thư kí Mộc diện một chiếc đầm vải voan, dài đến mắt cá chân. Ở trên là phần áo cúp ngực. Trên cổ đeo một sợi dây chuyền nhằm tạo điểm nhấn cho phần xương quai xanh.

Phần tóc được búi gọn gàng, để lộ tấm lưng trắng nõn. Thẩm Phong ngẩn người cho đến khi cô bước đến trước mặt anh

- Sếp, đi thôi ạ

- Ừ

Anh vội nhìn chỗ khác rồi cũng cất bước đi.

Trong buổi tiệc của Lư Gia ngày hôm nay, chỉ toàn là những đối tác thân quen của Thẩm Phong, cùng với những vị tiền bối là chiến hữu lâu năm của ba mẹ anh.

Tất nhiên, không thể không đụng mặt Chu Viễn, anh ta rất nhanh đứng trước mặt anh và Mộc Thanh Anh.

- Chào, lâu rồi không gặp

Chu Viễn tay cầm ly rượu, ánh mắt hứng thú nhìn người đối diện.

Thẩm Phong cũng không né tránh, thậm chí còn dùng ánh mắt như nhiều mũi dao sắc nhọn nhìn về phía anh ta, gương mặt để lộ ra chút cảm xúc khinh bỉ.

Hai người đứng nhìn nhau rất lâu, Mộc Thanh Anh đứng bên cạnh có chút căng thẳng, cô chưa bao giờ thấy sếp mình như vậy cả, cô liền kéo ống tay áo anh nhẹ nhàng.

Cho đến khi Thẩm Phong nhìn cô, Mộc Thanh Anh lúc này mới nói.

- Nếu hai người cần nói chuyện riêng, em và Nhiệm Vu sẽ lánh chỗ khác nhé sếp!

Thẩm Phong không nói gì, chỉ nhìn cô một lúc rồi đưa mắt về đối phương.

Mộc Thanh Anh cùng Nhiệm Vu rời khỏi đó trong tích tắc, Chu Viễn nhìn theo bóng lưng cô mà nói.

- Cô gái đó cũng được? Bạn gái cậu sao?

- Không liên quan đến cậu?

Thẩm Phong vẫn giữ mức lịch sự tối thiểu, anh không muốn gây xô xát trong bữa tiệc mừng thọ của Lư Lão Gia chút nào.

- Vậy chắc là không phải, xem ra tôi còn cơ hội.

Chu Viễn nói rồi nhấp môi, ánh mắt mang theo sự hứng thú nhất thời nhìn lấy đối phương.

Thẩm Phong chỉ nhếch khóe môi, anh bước đến một bước, đứng một khoảng cách gần với Chu Viễn, đôi mắt đang nhìn phía trên đột nhiên lại dịch chuyển xuống dưới một chút, vì chiều cao của người đối diện có vẻ thấp hơn anh một chút.

- Tránh xa cô ấy ra!? Chu Viễn, đây là lời cảnh cáo nhẹ nhất mà tôi dành cho cậu.

Giọng nói không lạnh cũng không nhạt vang lên, từng câu từng chữ khiến người khác lọt vào lổ tai cũng sởn cả gai óc.

Chu Viễn cũng không ngoại lệ, tuy đã chuẩn bị tâm lý trước khi đối mặt với người này. Nhưng sự đe dọa cùng với lời cảnh cáo đến từ vị trí của Thẩm Phong cũng có chút khiến anh ta dè chừng.

Trước giờ Thẩm Phong rất mưu mô, từ khi bước vào giới kinh doanh này, chưa một ai dám tính kế với anh, nếu dám thì đều bị Thẩm Phong lật bài từ trắng thành đen.

Bởi đó là điều mà Chu Viễn còn thua xa Thẩm Phong.

- Nếu tôi nói không? Dù sao cô ta cũng đâu phải người phụ nữ của cậu.

Chu Viễn cứng đầu, cũng cứng cả miệng mà lên tiếng.

Thẩm Phong chỉ nhếch mép cười, hừ một tiếng. Đưa ly rượu lên uống một ngụm hết sạch, chiếc ly thủy tinh bị đặt mạnh xuống chiếc bàn bên cạnh. Nó dường như muốn vỡ ra.

- Nếu can đảm thì cậu cứ thử lao đầu vào đi. Tôi mời!?

Nghe lời khiêu khích của Thẩm Phong, bàn tay Chu Viễn siết chặt lại, Chu Thị mấy năm nay đều không thể so bì với tập đoàn Thiên Vương, nên rớ vào Thẩm Phong là điều đương nhiên không thể!

Từ trong đám đông, Lư Bạch Du bước ra can ngăn, biết lắm mà. Thể nào gặp nhau cũng sẽ có chuyện.

- Được rồi, dù gì cũng từng là anh em, hai cậu hà cớ gì phải đấu đá cáu xé lẫn nhau như vậy?

Lư Bạch Du kéo Thẩm Phong về sau một chút, chỉ sợ tên bạn này đánh người trong tiệc mừng thọ của ông mình.

- Hai chữ anh em này, cậu cứ ôm một mình đi, mình không nuốt nổi.

Thẩm Phong có chút tức giận nói, giọng nói không thể nào giữ được bình tĩnh. Anh xoay người bỏ đi, đi ngang một người phục vụ đang cầm trên tay là chiếc khay để rượu. Còn đúng 1 ly duy nhất nên anh cũng lấy đi.

Lư Bạch Du và Chu Viễn chỉ biết đứng nhìn theo bóng lưng người đàn ông, Chu Viễn chỉ thầm cười trong bụng. Nhìn lấy tên phục vụ lúc nãy ra hiệu coi như hoàn thành kế hoạch...

...

Thẩm Phong đi về phía của Mộc Thanh Anh và Nhiệm Vu, cô đang ăn bánh, có chút khát nước. Mắt thấy ly rượu trên tay Thẩm Phong cô liền nói.

- Sếp, ly này anh uống chưa?

Thẩm Phong lắc đầu

- Cho tôi đi, mắc nghẹn sắp chết rồi huhu

Mộc Thanh Anh đưa tay muốn cầm lấy ly rượu vang. Thẩm Phong đưa cho cô, miệng nói

- Ăn ít thôi, ăn gì mà lắm.

Mộc Thanh Anh bỏ ngoài tai lời anh nói, một hơi uống hết ly rượu.

Trong buổi tiệc, cô luôn theo sát Thẩm Phong, nhưng không hiểu vì sao được ngần nửa buổi Mộc Thanh Anh lại bắt đầu cảm thấy choáng váng, cơn chóng mặt ập tới khiến cô có chút không vững, phải báu víu vào Thẩm Phong đang đứng bên cạnh.

- Em sao vậy?

- Sếp, em chóng mặt quá...

Thẩm Phong thấy cô không được tốt, chắc có lẽ ăn linh tinh nhiều quá đây mà?

- Tôi đưa em về phòng

Thẩm Phong nói rồi cầm tay cô kéo đi ra khỏi nơi tổ chức tiệc.

Trên đường trở về phòng, Mộc Thanh Anh luôn có những biểu hiện lạ, miệng kêu lên không ngừng.

- Nóng quá vậy, nóng chết em rồi sếp...

Thẩm Phong quay sang nhìn cô, nhìn thấy khuôn mặt đỏ lên, Mộc Thanh Anh còn muốn cởi chiếc váy giữa lộ thiên thế này, anh hoảng hồn ôm cô lại. Nhìn biểu hiện của cô là anh biết bị gì rồi.

- Nhiệm Vu, về phòng tôi mở cửa sẵn đi

Trợ lý nhận được lệnh nhanh chóng rời đi, Thẩm Phong bế Mộc Thanh Anh lên, anh cảm giác được cô hiện tại không phải cô nữa rồi.

Mẹ kiếp, Chu Viễn, mày dám hạ dược Thanh Anh!!!

Trong đầu Thẩm Phong hiện tại chỉ lóe lên một người duy nhất có động cơ làm việc này. Bước chân nhanh chóng về phòng mình

Vừa vào phòng anh đã vội lấy chân đóng cửa thật mạnh, rồi đặt Mộc Thanh Anh đang không yên phận xuống giường.

————————

NHỚ LIKE VÀ THEO DÕI NHA

iuu lắm~~