Thám Tử Địa Ngục

Chương 35: Vụ án đáng ngờ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dương Nhật Quân:“tôi không biết nói gì luôn”

Hạo Sơn:"tôi nghĩ việc bây giờ chúng ta cần làm chính là giám sát thằng nhóc này "

Đang trong lúc mọi người đang nói chuyện thì có tiếng hét từ trong lớp 12 A1 phát ra. Mọi người cùng chạy vào xem thì thấy các học sinh đều rất sợ hãi, phía trên bục giảng thì có một người đàn ông trung niên đang nằm dưới đất,Phong Trạch lại gần xem mạch đập của ông ta.

Hạo Sơn:“ông ta thế nào rồi?”

Phong Trạch:“rất tiếc, ông ta tắt thở rồi”

Tất cả học sinh nghe Phong Trạch nói vậy thì càng sợ hãi và mất bình tĩnh hơn.

La Giang Nam:“tất cả trật tự, tôi biết các bạn hiện tại đang rất hoảng loạn nhưng bây giờ chúng tôi cần lời khai của các bạn. Nếu các bạn có một lời giấu giếm thì các bạn sẽ là người bị cảnh sát chúng tôi tình nghi đầu tiên. Vậy nên mong các bạn hợp tác với chúng tôi”

Tất cả học sinh nghe La Giang Nam nói liền lấy lại tinh thần. Hạo Sơn lấy quyển sổ tay trog túi ra rồi ghi chép lại những lời khai của học sinh. La Giang Nam đến chỗ của Phong Trạch.

La Giang Nam:“đã tìm ra nguyên nhân tử vong của nạn nhân chưa?”

Phong Trạch:“hiện tại tôi chỉ xác định được ông ta trúng độc thôi,còn về tên của độc dược thì chúng ta để tổ đội pháp y giám định thôi.”

Dương Nhật Quân:“sao cậu biết nạn nhân bị trúng độc?”

Phong Trạch:“môi ông ta đã chuyển sang màu tím rồi, cậu nhìn các đầu ngón tay của ông ta đi cũng bị chuyển thành màu tím rồi. Đây là hiện tượng tự nhiên của người bị trúng độc”

La Giang Nam:“đúng vậy,đây là hiện tượng rất bình thường của người bị trúng độc”

Dương Nhật Quân:“La Giang Nam, cậu đã lấy lời khai của học sinh chưa vậy?”

La Giang Nam:“xong rồi, có 1 người không có chứng cứ ngoại phạm”

Phong Trạch:“ai vậy?”

La Giang Nam:“Là Hạo Vương Lâm”

Dương Nhật Quân:“hả?”

bỗng một chàng thiếu niên lạnh lùng đi tới gần cảnh sát.

Hạo Vương Lâm:“vì để chứng minh bản thân vô tội, tôi sẽ hợp tác điều tra với các anh.”

La Giang Nam:“vậy cậu hãy cho chúng tôi biết nạn nhân là ai?”

Hạo Vương Lâm:“Ông ta là Thẩm Văn thầy giáo dạy môn sinh học của chúng tôi, ông ta 54 tuổi, chiều cao 1m52,cân nặng 65kg”

Phong Trạch:“cậu biết cả cân nặng và chiều cao của nạn nhân à?”

Hạo Vương Lâm:“các thầy cô giáo sẽ cùng các học sinh đi khám bệnh tổng quan sức khỏe. Ông ta cũng đi khám với chúng tôi nên tôi mới biết được cân nặng, chiều cao của ông ta. Mà chuyện này không chỉ có tôi biết đâu, các học sinh đi khám thì đều có thể biết được cân nặng và chiều cao của ông ta thôi”

Dương Nhật Quân:“vậy chuyện gì đã xảy ra trước lúc ông ta chết?”

Hạo Vương Lâm:“ông ta cũng như mọi hôm thôi,đến lớp lấy khăn trên bàn giáo viên lau tay rồi bắt đầu dạy chúng tôi học nhưng vào giữa tiết học của ông ta thì đột nhiên ông ta ngã xuống còn chuyện gì sau đó thì các anh cũng biết rồi”

La Giang Nam:“khoan đã nào, cậu nói mọi hôm ông ta đến lớp đều lấy khăn trên bàn giáo viên lau tay trước khi dạy à?”

Hạo Vương Lâm:“đúng vậy, tất cả mọi người trong lớp đều biết đến chuyện này mà”

La Giang Nam:“Phong Trạch, cậu đưa chiếc khăn trên bàn giáo viên đến phòng pháp y trước đi”

Phong Trạch đeo găng tay vào rồi cầm lấy chiếc khăn trên bàn giáo viên bỏ vào trong bao nilon rồi rời đi.

La Giang Nam:“Dương Nhật Quân,cậu gọi điện kêu người đến đưa nạn nhân đi đến phòng pháp y đi”

Dương Nhật Quân cầm điện thoại lên rồi gọi cho tổ pháp y nói chuyện. Một lúc sau có một chiếc xe đến đưa nạn nhân lên xe rồi cùng Dương Nhật Quân rời đi.

La Giang Nam lôi cổ Hạo Vương Lâm đưa thằng nhóc này đến đồn cảnh sát để điều tra.

Tại tổ đội pháp y:

Dương Nhật Quân quát:“tại sao ông chưa khám nghiệm tử thi hả?”

Tiến Sĩ Kaynis trả lời:“vì tôi thích thế thôi”

Phong Trạch:“vậy bây giờ tôi hỏi ông một câu ông có khám nghiệm tử thi hay không?”

tiến sĩ Kaynis đáp:“không đấy”

La Giang Nam lôi Hạo Vương Lâm vào phòng thẩm vấn rồi vội vàng đi tới phòng pháp y thì liền nghe tiếng súng vang lên. La Giang Nam rút súng ra bước vào phòng pháp y thì thấy Phong Trạch đang cầm khẩu súng ngắn Browning Hi-Power chĩa về phía tiến sĩ đang trốn sau tủ để tài liệu



Browning Hi-Power là một loại súng lục, súng ngắn phản lực, súng lục này được bắt đầu thiết kế vào năm 1914 nhưng mãi đến năm 1935 nó mới thành công. Được cảnh sát trung quốc hay sử dụng để bắt tội phạm.

(Súng ngắn phản lực là loại súng ngắn dùng sức mạnh của viên đạn bắn ra để tạo ra các chuyển động cần thiết để tự động nạp viên đạn. Súng ngắn phản lực chỉ bắn từng viên chứ không có chế độ bắn tự động)

Phong Trạch:“bây giờ ông có khám nghiệm tử thi không hả?”

Tiến sĩ Kaynis trả lời:“được rồi, tôi khám nghiệm tử thi là được đúng không?”

Phong Trạch nghe tiến sĩ nói xong thì thả súng xuống bàn pháp y rồi lấy chiếc ghế gần đó ngồi xuống. Tiến sĩ Kaynis sợ hãi bước ra khỏi tủ để tài liệu. Đi đến bên giường của tử thi bắt đầu khám nghiệm.

Dương Nhật Quân:“thôi cậu bình tĩnh đi”

Phong Trạch:“tôi bình tĩnh mà”

La Giang Nam:“bình tĩnh mà chĩa súng vào tiến sĩ pháp y vậy à?”

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!