Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 111: Nhân Đồ Về nhà (1)



Phương Chính bay trong màn mưa, tốc độ của y cực nhanh, băng qua ngõ hẻm huyện An Bình, đến xóm nghèo, đường Địa Thử.

Mặt đường Địa Thử lềnh bềnh nước đọng hôi thối.

Chân đạp trên đó, thấm Ướt giày.

Mùi máu tanh nồng đậm gay mũi, còn có cả mùi vị của cái chết đặc quánh dù có bị nước mưa cọ rửa đến thối đất thối cát cũng không hết được.

Trên mặt đất có xác chết.

“Đây là… Luyện thi.”

Kiến thức của Phương Chính không hề tệ, vẫn phân biệt được xác chết trên đất là hành thi được luyện chế bằng phương pháp đặc biệt. Con hành thi này cũng không khó đối phó.

Một con hai con, Phương Chính có thể dễ dàng diệt trừ.

Lạ là…

Thông thường, hành thi không bao giờ chỉ đi có một hai con, mà phải đến hàng trăm hàng ngàn.

Nhiều hơn trăm con hành thi, Phương chính không nắm chắc có thể giải quyết.

Mà giờ phút này, Phương Chính nhìn xuyên qua màn mưa như dòng thác đổ xuống từ trời cao, nhìn hành thi rậm rạp rạp chằng chịt trên đường.

Hình ảnh khủng bô’ làm người ta sợ hãi như đứng trước con đường hoàng tuyền dưới địa ngục, cũng làm y chấn động cực lớn.

ít nhất cũng phải hơn ngàn hành thi nhỉ?

Nhiều bằng cả một quán đội như thế, La Hồng đã giải quyết kiểu gì?

Y tới gần xác chết của tà tu, sa di vẫn còn giữ dáng vẻ thành kính quỳ mọp trên mái nhà kia.

“Tà tu bán Lục phẩm!”

“Lạc Hồng còng tử đã có thể giết được tà tu bán lục phấm rồi sao?”

Gương mặt chất phác của Phương Chính hiện lên vẻ không thể tin nối.

Y bỗng thấy Triệu Đông Hán hoang mang ngồi trong mưa.

Đó không phải hộ vệ của La Hồng à?

Phương Chính đỡ Triệu Đông Hán đứng lên, hỏi thăm cặn kẽ nguyên nhân gây ra chiến loạn, diễn biến, kết quả, y cần ghi lại vụ án.

Tà tu bán Lục phẩm, có tên trên bảng truy nã tà tu của Đại Lý tự, dù đã chết cũng phải lập bản án báo cáo lên trên.

Triệu Đòng Hán lắc đầu, cực kỳ xúc động.

“Công tử nhà ta… Chính trực lẫm liệt, quỷ thần bất xâm, ngay cả sa di tà tu kia cũng bị còng tử nhà ta cảm hóa, tiên nhân vỗ đầu [2], thành tâm thanh lọc tất cả tà sát…”

[2: Câu gốc của Lý Bạch “Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết phát (nhị thập tuế) thụ trường sinh” (Tiên nhân vỗ đầu tôi, kết tóc (20 tuổi) thụ nhận phép trường sinh)], thành tâm thanh lọc tất cả tà sát…”

Triệu Đông Hán vỗ ngực bồm bộp, nói năng rất có khí phách, đây đều thứ là hắn ta thấy được, không thể là giả.

Phương Chính nghe vậy đã tin đến bảy tám phần, hít một hơi.

“Không hổ là Lạc Hồng còng tử, tấm gương sáng của huyện An Bình, khắc tinh của tà tu…”

Từ nữ tà tu trong bang mã phỉ đến HỒ Chỉ Thủy, bây giờ cả tà tu bán Lục phẩm cũng chết…. Lạc Hồng công tử luôn có thế tìm ra dấu vết của tà tu nhanh hơn cả sứ giả Đại Lý tự chúng ta, hơn nữa còn giết chết chúng.

Cảm xúc Phương chính dâng trào, việc của sứ giả Đại Lý tự bọn họ đều bị La Hồng giành hết cả rồi.

Khó trách La Phong đại nhân muốn y học tập La Hồng.

Kiếm Hóa Long, cửu Kiếm Hóa Long, một kiếm chém ra, kinh động thế nhân.

Trong tích tắc, bốn tên cao thủ Nhất phẩm làm người kinh sợ, cao thủ nhất phẩm, dù chưa vào Thiên bảng của vương triều nhưng cũng đã có tiếng tăm lẫy lừng.

Trong mắt người bình thường, đều là những nhân vật thần tiên.

Nhưng mà, chính những nhân vật thần tiên như vậy, chẳng khác gì gà vườn chó xóm, nháy mắt bị một kiếm chém chết.

Vô số kiếm khí ngưng tụ thành bạch long mờ ảo gầm thét vang trời vang đất, chém ngang mây đen dày đặc trên bầu trời thành rãnh.

Một kiếm ấy, có thể xưng Lục Địa Kiếm Tiên.

Là một kiếm đạt đến đỉnh cao thăng hoa.

Cũng được lấp đầy bằng niềm tin cả đời Hóa Long Kiếm Trần Thiên Huyền.

Những người đang có mặt đều kinh động cảm thán.

Nhưng điều thật sự làm người ở đây sợ hãi lại không phải một kiếm này, mà là tiếng vọng đến từ bốn phương tám hướng, tiếng râm rập như núi lở đất vỡ của đoàn thiết kỵ

Những người giang hồ muốn chạy khỏi đây lại bị đoàn thiết kỵ ép trở lại.

Giống như gió rét gào thét ùa đến từ núi tuyết, khiến bọn họ lạnh lẽo tuyệt vọng.

Áo giáp đen kịt như mực được nước mưa cọ rửa tỏa ra ánh sắc lạnh, mỗi một bộ giáp đều có dấu vết chém giết lưu lại xen lẫn máu me lem luốc.

Đó là một đội quân đã kinh qua trăm trận chiến!

Trên cổng thành, Lạc Phong nhìn qua màn mưa, nhìn chằm chằm đội quân như đang săn người giang hồ, trong lòng nổi sóng.

“Thiết kỵ của La gia!”

Lạc Phong nói.

Mắt tóc trắng tung bay, La Hồng chăm chú nhìn Hắc giáp quân xuất hiện trong mưa.

Mặc kệ là người, hay là ngựa, đều được che bằng giáp sắt, tròng mắt vô tình lạnh căm căm, sát khí hung bạo.

Chỉ liếc mắt nhìn một cái đã đủ khiến người ta bị dọa sợ vỡ cả mật.

Một đống người giang hồ, người tu hành ra khỏi thành xem chiến đều bị vây trước khu đất trống huyện An Bình.

Họ là những lữ khách giang hồ đến từ khắp mọi miền, là tu sĩ, thám tử của các thế lực lớn, giờ phút này mặt mũi đều xanh mét.

Nhìn Hắc giáp quân vậy quanh, chỉ cảm thấy cái chết gần trong gang tấc.

Dưới cổng thành, Trần tổng quản mặc thanh sam, mái tóc bạc trắng, vẩn bình tĩnh như thường.

Nhìn đám người bị thiết kỵ vậy vào một chỗ, vui sướng cười phá lên.

Mặc kệ đám người này đến từ thế lực phương nào.

Đã dám đến huyện An Bình tức là có ý đồ với công tử, tiếu thư.

Đều đáng chết!

Dưới đao của thiết kỵ, không một vong hồn nào vô tội!

Từ một giây bọn họ đặt chân vào huyện An Bình đã không còn vò tội!

Dù là lão thất phu Vân Thiên Hành cũng vậy.