Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 112: Nhân Đồ Về nhà (2)



Mưa xối xả, xới tung miền đồi núi đầy bùn đất.

Vân Thiên Hành có phần hoảng hốt chạy trốn, hạc bào trên người đã sớm bị bùn đất lấm bấn.

“Sao thiết kỵ La gia lại tới đây?”

“Nếu thiết kỵ La gia ở đây, chắc chắn La Nhân Đồ kia cũng đã trở lại… Chẳng phải có tin rằng ba mươi vạn người Hồ đã tiếp cận Vương Đình Kim Trướng sao, sao hắn lại dám bỏ mặc Tắc Bắc, chạy về Giang Lăng như vậy!”

Trên gương mặt già nua của Vân Thiên hiện lên vẻ sợ hãi cùng khó tin.

ồng ta cũng vì La Nhân Đồ không thể trở về nên mới dám rời kinh thành đến An Bình, muốn mang con nối dõi của La Nhân Đồ vào kinh.

Giờ lại nhảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế.

Ván Thiên Hành chạy rất xa, nghe tiếng vó ngựa đạp vào bùn sình, bèn lấy một tấm bùa từ tay áo, chà nó một cái, hóa thành một con hạc.

Ván Thiên Hạc vươn mình nhảy lên hạc, muốn ngồi hạc bay đi.

Nhưng mà.

Vừa bay được không bao lâu.

Lại nghe thấy tiếng dây cung bị kéo căng.

Bên dưới có một người mặc hắc giáp kính người, giơ cung bắn hạc.

Một mũi tên ẩn chưa lực lượng mạnh mẽ, xuyên qua con hạc đang bay, thuận đường xuyên qua lồng ngực Vân Thiên Hành, máu tung tóe trong mưa. Vân Thiên Hàn chật vật rơi xuống đất, cả người dính đầy bùn.

Ông ta nằm trên đất, một đôi ủng giáp đen đạp xuống trước mặt ông ta, bùn lầy bắn lên khắp mặt ông ta.

Vân Thiên Hành gian nan ngẩng đầu, thấy một bóng người không cao lớn lắm, thậm chí còn hơi khòm xuống.

Người nọ tháo mũ sắt, lộ ra gương mặt rất mực đôn hậu, chậm rãi cúi xuống.

Duỗi tay nắm đầu Vân Thiên Hành, nhấc lên.

“Lão thất phu, ngươi tính toán con ta?”

Mặt Vân Thiên Hành trắng bệch, nhìn gương mặt trung hậu, ấp úng thốt ra một cái tên.

“La Nhân Đồ.”

La Hồng đứng trên cổng thành tháo mặt nạ Tà Quân xuống, vì hắn phát hiện nguy hiểm đã biến mất.

Mái đầu trắng xóa cũng trở về màu đen, dính sát vào người.

Mặt nạ Tà Quân mang theo ảnh hưởng của giết chóc, không ngừng đánh vào đầu hắn, khiến tinh thần hắn có hơi hoảng hốt. May là trước đó có Thiên Thủ Tà Phật tăng phúc nên hắn cũng dễ chịu hơn chút.

Hắn ngẩng đầu, nhìn về phương xa.

Nơi đó, mưa to mấy ngày liền, có một người đàn ông mặc hắc giáp, kéo Vân Thiên Hành như kéo chó già, từng bước tiến tới.

“La Hậu! Ta là thầy của Thái tử, Phó viện trưởng Tư Thiên viện…”

Vân Thiên Hành bị lôi xềnh xệch, bình tĩnh nói.

“Ngươi có là Thái tử cũng vô dụng, dám động đến con trai, con gái của ông, ông đây còn dám xách ngươi đến thành Thiên An, chém ngươi ngay trước Thái tử Hạ gia!”

“Vị trong thâm cung muốn lấy một ả người Hồ, ông không quản được, lão cha già của ông muốn xen vào thì các ngươi đi mà tìm lão già, đi mà động người của lão già, không chừng ông còn vỗ tay trợ uy cho các ngươi, tại sao phải động vào con của ta? Mẹ nó, ai cũng khinh La Hầu ta dễ ức hiếp phải không?”

Câu nói lạnh như băng, nổ tung trong màn mưa.

“ồng muốn con mình bình an sống ở đây, sau khi lớn lên nên cưới vợ thì cưới vợ, nên lập gia đình thì lập gia đình, mấy người các ngươi chạy đến quậy cái gì? À phải rồi, tên chó má nào làm lộ địa chỉ huyện An Bình, chờ ông tra rõ, rửa sạch cổ đợi chém đi!”

Vân Thiên Hành ngậm miệng, sống không còn gì luyến tiếc.

La Hậu xách Văn Thiên Hành, đi xuyên qua đám người giang hồ câm như hến, đến trước mặt Trần tổng quản.

Nhìn Trần tổng quản mỉm cười, tóc bạc trắng, La Hậu thở dài.

Giơ một tay.

“Rút đao.”

“Giết.”

La Hậu lạnh lùng ra lệnh.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Hắc giáp thiết kỵ rút đao ra khỏi vỏ, thanh âm chỉnh tề như một, tựa như tiếng sấm ‘âm vang.

“Giết.”

Đoàn thiết kỵ gầm lên, tiếng vạn người hợp thành một thể.

Nhân Đồ về nhà, trước huyện An Bình, trong khoảnh khắc, đầu người rụng như mưa.

Thiết kị của La Gia có uy danh hiển hách ở vương triều Đại Hạ, tọa trấn nơi biên quan phía Bắc, ngăn chặn binh tướng người Hồ mấy chục năm, làm người Hồ không có cách nào vượt qua biên giới Đại Hạ dù chỉ một bước.

Thậm chí thiết kị La gia nhiều lần xuất binh đối chiến với binh mã hùng hậu của người Hồ nhưng lại không bao giờ rơi vào thế yếu, thậm chí đã mấy lần liên tiếp đánh cho quân Hồ tan tác bỏ chạy.

Chính vì vậy, thiết kị La gia đã mang lại cho chủ nhân nhiều công lao, sức mạnh của thiết kị sĩ cường đại không thể nghi ngờ. Uy danh như lang như hổ, khiến địch nhân sợ mất mật.

Bên ngoài huyện An Bình, âm thanh đầu người rơi xuống đất bắn lên bọt nước làm người ta sởn tóc gáy. Những người tới huyện An Bình mặc kệ là đến xem náo nhiệt hay là những kiếm khách giang hồ dụng tâm kín đáo, hoặc thám tử của những quý nhân quyền quý của vương triều đều không thoát khỏi cảnh bị chém đầu.

Có tu sĩ giang hồ phản kháng, nhưng mà trong thiết kị La gia làm sao mà lại không có cường giả. Hắn ta bị trấn áp một cách mạnh mẽ, bị chém đầu trước bàn dân thiên hạ.

Có vài tên tu sĩ Tam phẩm ẩn nấp trong đám đòng bùng nổ tu vi, mong muốn chạy thoát thân. Nhưng vẫn không thể vượt qua được thiết kị, một thân ảnh cường tráng đeo đao ngưng tụ khí thế của hắc giáp thiết kị, mạnh mẽ như núi cao, đụng nát nhừ khí thế của tu sĩ tam phẩm kia, rồi giơ tay, chém đầu gã.

Sở dĩ quân đội, nguyên nhân chủ yếu đến từ chỗ người đông thế mạnh. “Thế” ấy của quân đội có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Người có thể chân chính đơn độc cản vạn quân, chỉ có thể là các cường giả trong Thiên Bảng của vương triều.

Chỉ cần phất tay một cái, đầu người rơi cuồn cuộn.

Đối với những quân lính phòng thủ tường thành Huyện An Bình, một màn này quả thực mang đến chấn động vô cùng to lớn. Trên tháp canh, Lưu huyện lệnh chết lặng, hai chân chỉ kém một chút nữa là mềm nhũn. Quả nhiên là La Nhân ĐỒ trong lời đồn.