Thần Cấp Ở Rể

Chương 121: Cứu vớt gia tộc Matsui



Buổi sáng hôm nay, ánh nắng tươi đẹp, công ty vận tải đường thủy của hai nhà Lâm Bạch chính thức thành lập, Lâm Thư Âm đại biểu cho nhà họ Lâm ký tên lên thỏa thuận hợp tác với Bạch Vân Phong, sau khi hai người bắt tay, cùng cầm kéo đi đến tấm lụa màu đỏ thẫm, Bạch Vân Phong cười ha hả nói: “Tổng giám đốc Lâm, mời cô.”

Lâm Thư Âm khách khí nói: “Tổng giám đốc Bạch, mời ông.”

Sau khi hai tiếng xoẹt xoẹt vang lên, tấm lụa màu đỏ rơi xuống đất, xung quanh vang lên những tiếng vỗ tay vang dội.

Diệp Vô Phong và Bạch Vân Phong cùng nhau đi lên một sườn núi đầy nắng, nhìn xuống biển rộng phía dưới, Bạch Vân Phong xúc động nói: “Tư lệnh Diệp, thời gian trôi qua thật mau, nháy mắt mà đã năm năm rồi. Năm năm trước, nhà họ Bạch chúng tôi rơi vào đường cùng, nếu không nhờ cậu nghĩa khí cứu giúp, nói không chừng nhà họ Bạch đã sớm bị tiêu diệt.”

Diệp Vô Phong cười cười: “Ông Bạch, tôi và Bạch Vân Phi cùng vào sinh ra tử, tình như anh em. Ông là anh trai của anh ấy, cũng là anh trai của tôi. Nhà họ Bạch gặp nạn, sao tôi có thể ngồi yên mặc kệ được chứ. Nói đi cũng phải nói lại, ông Bạch đây đúng là thương nhân lão làng, năm năm trước nhà họ Bạch chỉ sở hữu chừng ba mươi lăm tỷ rưỡi tài sản. Giờ chỉ mới qua vài năm, đã được ông tăng lên gấp mười lần, một phát vọt lên đứng đầu trong bốn tỉnh, quá giỏi, tôi bội phục.”

Bạch Vân Phong cười cười: “Chút năng lực này của tôi còn kém tư lệnh Diệp xa lắm. Cậu quản lý bốn chi nhánh của Long Môn, tài sản của mười vạn lính đánh thuê đâu phải chỉ có vài trăm tỷ? Người đứng đầu của siêu cường quốc cứ hễ nhắc đến chuyện tư lệnh Long Môn là biến sắc.”

Lúc này, Lâm Thư Âm cùng Bạch Nhạn Phi cũng khoác tay nhau leo lên sườn đồi, thấy bọn họ nói chuyện vui vẻ như vậy, Bạch Nhạn Phi liền hỏi: “Bố, Vô Phong, hai người đang nói gì vậy? Sao lại vui vẻ như thế?”

Bạch Vân Phong biết, Diệp Vô Phong không muốn người khác biết thân phận tư lệnh Long Môn của mình, bèn nói: “Bố và Vô Phong đang nghiên cứu xem nên khai thác ngành du lịch ở đây như thế nào.”

Bạch Nhạn Phi liền hỏi: “Diệp Vô Phong, anh có kế hoạch gì hả?”

Diệp Vô Phong phất tay cười khổ nói: “Đối với phương diện này tôi không có chút hiểu biết nào. Tôi với Thư Âm đã từng nói hai bố con cô đều là kỳ tài kinh doanh. Vợ chồng tôi chỉ quan tâm đến việc đâu tư, phân chia lợi nhuận là được.”

Lâm Thư Âm cũng đồng tình: “Đúng vậy. Nhạn Phi, cậu cứ tùy ý phát triển đảo Đông Ngư đi.”

Bạch Nhạn Phi chỉ cho Lâm Thư Âm những vị trí sẽ xây dựng bến tàu, khách sạn, sân vận động, quán bar cùng với khu biệt thự sang trọng.

“Thư Âm, cậu nhìn xem, kế hoạch của chúng ta còn có chỗ nào sai sót không?”

Lâm Thư Âm khen: “Bạch Nhạn Phi, kế hoạch của cậu đã tỉ mỉ tường tận đến mức này rồi, còn có thể sai sót chỗ nào chứ?”

Mọi người đang thảo luận, đột nhiên, trên mặt biển xuất hiện năm chiếc ca nô chiến đấu. Năm chiếc ca nô vừa xuất hiện đã lập tức phá vỡ sự yên tĩnh của hòn đảo.

Diệp Vô Phong nhìn năm chiếc ca nô kia, trong lòng chùng xuống, một dự cảm xấu không hẹn mà đến. Năm chiếc ca nô nhanh chóng lái đến, mỗi chiếc chở ba người, tất cả đều là lính đánh thuê được trang bị vũ trang hạng nặng. Dẫn đầu là Matsui Ichiro. Năm chiếc ca nô từ từ tiếp cận hòn đảo, Matsui Ichiro dùng kính viễn vọng bội số lớn, thấy được Diệp Vô Phong, Lâm Thư Âm, Bạch Vân Phong và Bạch Nhạn Phi trên đỉnh núi. Nhiệm vụ của anh ta hôm nay là giết chết đám người Diệp Vô Phong, sau đó, dẫn theo những thuộc hạ tinh nhuệ lẻn vào thành phố Tam Giang, khi đến thời cơ chín mùi thì cứu em trai anh ta là Matsui Jiro ra.

Matsui Ichiro cho rằng, cảnh sát Trung Hoa đều là thùng rỗng kêu to. Sở dĩ em trai anh ta, Matsui Jiro thua trận so tài võ thuật rồi bị bắt là bởi vì cái cô cảnh sát gian trá kia. Dùng súng lục bắn em trai anh ta khiến cho Matsui Jiro bị thương. Nếu không, chỉ dựa vào võ công của em trai, mấy con ma bệnh của Đông Á này sao có thể bắt được hắn ta chứ?

Matsui Ichiro vung tay lên: “Đẩy nhanh tốc độ, xông thẳng lên đi, xử lý tất cả những người trên đó.”

“Diệp Vô Phong, Lâm Thư Âm, Bạch Tinh Đồng, ai hạ được một trong số đó sẽ được thưởng ba tỷ đồng.” Năm chiếc ca nô chiến đấu của mười lăm lính đánh thuê được vũ trang đầy đủ, tất cả đều đã chuẩn bị tốt để giao chiến, Matsui Ichiro nâng thanh súng trường bắn tỉa lên. Khẩu súng này của anh ta là súng chuyên dụng để bắn từ khoảng cách xa, tầm bắn đạt đến 1500m.

Ca nô trên biển rất nhanh chóng tiếp cận quả núi nhỏ bên này, nhóm lính đánh thuê vũ trang khiến Diệp Vô Phong lập tức cảnh giác, anh túm lấy Lâm Thư Âm đẩy cô ngã lên cỏ, đồng thời la lớn: “Tình huống ngoài ý muốn, tất cả mọi người mau trốn đi.”

Đúng lúc này, súng bắn tỉa trong tay Matsui Ichiro nhắm chuẩn nơi này nổ một phát. Diệp Vô Phong phản ứng quá nhanh, Matsui Ichiro chưa kịp nhắm, anh và Lâm Thư Âm đã nằm sấp xuống, vì thế, Bạch Vân Phong đứng bên cạnh Diệp Vô Phong trở thành bia ngắm.

Một tiếng súng nặng nề vang lên, viên đạn bắn trúng bụng của Bạch Vân Phong, ông ta ôm chặt bụng yếu ớt ngã xuống.

“Ông Bạch!” Diệp Vô Phong vừa nằm xuống đất vội vã đỡ lấy ông ta.

“Bố, bố trúng đạn rồi?” Bạch Nhạn Phi lo lắng không thôi.

“Phi Nhi, bố…” Sắc mặt Bạch Vân Phong tái nhợt, viên đạn này không có bắn trúng chỗ hiểm của ông ta, nhưng mà bề mặt vết thương do viên đạn gây ra quá lớn, đâm thủng một lỗ trên bụng ông ta, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ cả quần áo ông.

“Mau đưa bố tôi đi băng bó vết thương đi.” Bạch Nhạn Phi hét lên với đám vệ sĩ phía sau.

Diệp Vô Phong nhanh chóng đè cô ấy lại: “Mọi người đừng hấp tấp, đối phương có tay súng bắn tỉa.”

“Nhạn Phi, cô bảo vệ Thư Âm rút lui khỏi đây đi, giao bác trai cho tôi.” Diệp Vô Phong cẩn thận giúp Bạch Vân Phong di chuyển xuống núi, núp sau một gốc cây lớn đủ che thân thể: “Ông Bạch? Thế nào rồi?”

Bạch Vân Phong ôm bụng lắc đầu không nói gì, hiển nhiên là thương thế rất nặng. Diệp Vô Phong vội vàng xem xét vết thương trên bụng Bạch Vân Phong, cũng may viên đạn không có bắn trúng chỗ hiểm, nhưng mà uy lực và khả năng xuyên thấu của viên đạn này rất lớn, máu ở bụng chảy như thác đổ, phải lập tức đi đến bệnh viện thì may ra còn giữ được một cơ hội sống, nếu chậm trễ, mạng của Bạch Vân Phong sợ là khó mà giữ.

Diệp Vô Phong cao giọng quát to với người của hai nhà Lâm Bạch đang bị dọa sợ: “Mau gọi cảnh sát đi.”

Nhiều người bắt đầu hoàn hồn gọi điện cho cảnh sát, Diệp Vô Phong chỉ một vệ sĩ thân hình cường tráng, đỡ Bạch Vân Phong đứng lên: “Chúng ta phải mau chóng rút lui, ở đây rất nguy hiểm. Cảnh sát chưa tới, kẻ bắt cóc sẽ giết người diệt khẩu tất cả chúng ta.”

Tất cả mọi người đều hoảng sợ không thôi, nhanh chóng nghe theo sắp xếp của Diệp Vô Phong chạy xuống núi.

Lâm Thư Âm sốt ruột nói: “Nhạn Phi, thuyền của cậu đâu? Bố cậu chảy nhiều máu lắm rồi, cần đến bệnh viện ngay lập tức.”

Bạch Nhạn Phi lấy điện thoại di động ra: “Du thuyền số 1, tôi là Bạch Nhạn Phi. Lập tức lái thuyền sang đây, bố tôi bị thương rồi, cần đến bệnh viện gấp.”

Bạch Nhạn Phi vừa nói dứt câu, chợt nghe một tiếng nổ lớn, chiếc du thuyền mà hai bố con họ dùng để đi đến bị đám lính đánh thuê cho nổ tung rồi. Matsui Ichiro đứng trên ca nô, tay cầm súng bắn tỉa nhe răng cười nói: “Các anh em, tất cả thuyền của bọn họ đều bị thanh lý cả rồi, họ chạy không thoát đâu, xông lên đảo đi, giết chết bọn họ!” Năm chiếc ca nô chiến đấu nhanh chóng đến gần hòn đảo.

Tất cả khách khứa đều hoảng loạn, vài người phụ nữ sợ tới mức bắt đầu òa khóc. Diệp Vô Phong an ủi bọn họ: “Mọi người đừng loạn, nghe hướng dẫn của tôi.”

Bạch Nhạn Phi lập tức nói: “Diệp Vô Phong, chúng ta chỉ có vài người này còn sức chiến đấu. Nhưng đám lính đánh thuê nhiều lắm, bọn họ còn có súng bắn tỉa, đánh bậy đánh bạ sẽ gây thương vong rất lớn. Không bằng chúng ta lùi vào trong nhà cố thủ. Mặt khác tôi sẽ lập tức liên hệ với Bạch Tinh Đồng, yêu cầu sự hỗ trợ của đặc công vũ trang trên không trung.”