Thần Cấp Ở Rể

Chương 122: Trận chiến bảo vệ đảo



“Rút lui!” Diệp Vô Phong ra lệnh, để cho mọi người thay phiên bảo vệ lẫn nhau, nhanh chóng lui về tòa nhà văn phòng.

Anh đã phân tích xong tình huống trước mắt, hiện tại hỏa lực của bọn xã hội đen quá mạnh, đánh bừa bãi cùng bọn họ chắc chắn sẽ dẫn đến toàn quân bị diệt. Hơn nữa bây giờ phe mình đang bị vây ở địa thế bất lợi, phe địch còn có tay súng bắn tỉa mai phục xung quanh, vậy mấy chục người ở đây chính là những tấm bia sống.

Trước cứ quay về tòa nhà đã rồi tính tiếp! Lúc trở lại tòa văn phòng, nhân viên công tác bên trong đã loạn như ong vỡ tổ. Đột nhiên có tiếng súng nổ, bọn họ chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì sau đó một đám người vũ trang hạng nặng vọt vào, dọa mọi người đến choáng váng.

Nhìn thấy tất cả mọi người đều hỗn loạn, không ngừng la hét chói tai, Diệp Vô Phong quyết đoán nổ một tiếng súng cảnh cáo, hét lớn: “Không được hoảng! Bây giờ chúng ta đang bị lính đánh thuê tập kích, chẳng qua chỉ cần không bước chân ra khỏi tòa nhà này thì chúng ta vẫn an toàn. Nghe tôi chỉ huy, tất cả mọi người mau chạy lên lầu ba đi!”

Bạch Nhạn Phi dẫn đầu: “Mọi người đi theo tôi, lên lầu ba!” Nhìn thấy bộ dáng lâm nguy không hoảng sợ của Nhạn Phi, mọi người có chút trầm mặc, sau đó lần lượt đi theo cô ấy lên lầu ba.

Lâm Thư Âm vẫn đứng bên cạnh Diệp Vô Phong: “Vô Phong, em ở cùng anh!”

Diệp Vô Phong xoa đầu cô, nói: “Được rồi, chỗ này rất nguy hiểm! Em cũng lên lầu ba đi, đi vào phòng tài vụ, nơi đó có một cái cửa chống trộm rất dày, đạn bình thường không xuyên qua được, đi đi!”

Lâm Thư Âm lo lắng cho an nguy của Diệp Vô Phong, nhưng cũng không còn biện pháp nào khác, bản thân ở đây chỉ tổ gây thêm phiền toái. Chỉ có thể dặn dò anh ngàn vạn lần phải cẩn thận, sau đó đi lên lầu ba theo mọi người.

Bạch Nhạn Phi kêu vệ sĩ của mình lên, để cho bọn họ bảo vệ lối đi quan trọng ở hành lang. Vệ sĩ của công ty Long Kiếm có giấy phép sử dụng súng, hiện tại bọn họ nạp đạn, lên nòng, vào trạng thái cảnh giác cấp độ một, thoạt nhìn bình thường cũng được huấn luyện bài bản lắm.

Diệp Vô Phong hỏi Bạch Nhạn Phi tình hình hỏa lực, người phía sau trả lời: “Chúng tôi chỉ có năm khẩu súng lục. Không có băng đạn dự phòng.”

Diệp Vô Phong cúi đầu nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Bạch Tinh Đồng cần bao lâu?”

Bạch Nhạn Phi: “Hiện tại cô ta đã lên máy bay đặc nhiệm, chắc khoảng hơn mười phút nữa sẽ đến.”

“Tốt!” Diệp Vô Phong bố trí hỏa lực, dặn mọi người chú ý ẩn nấp cho tốt, đừng nổ súng quá sớm, chỉ cần thủ được mười phút, viện quân của chúng ta sẽ tới, đối phương chắc chắn sẽ thua.

Nhìn bộ dáng chỉ huy của Diệp Vô Phong, Bạch Nhạn Phi cũng thành thật hơn: “Vô Phong, may mà có anh ở đây!” Thời khắc nguy hiểm, phụ nữ luôn yếu ớt, cần một người đàn ông mạnh mẽ bảo vệ họ.

“Đừng khách sáo, dù sao tôi cũng khá nhàn rỗi. Mọi người cứ coi như là đang chơi game CF đi!” Diệp Vô Phong không để ý lắm, anh đã xem xét thử tòa nhà này rồi, kiến trúc vô cùng chắc chắn, tường bê tông dầy khoảng 50cm, điều này khiến phe địch không thể sử dụng vũ khí hạng nặng, mạnh mẽ tấn công thì may ra.

Ca nô của Matsui Ichiro đã sắp cập đảo. Anh ta trước tiên đi tuần tra một vòng xung quanh hòn đảo, lại khảo sát địa hình một chút. Thông qua kính viễn vọng, anh ta phát hiện đoàn người trên đỉnh núi đã lui vào tòa nhà văn phòng, quả nhiên không có mai phục, anh ta ra lệnh: “Lên đảo!”

Mấy chục lính đánh thuê do Matsui Ichiro chỉ huy nhanh chóng tiến vào, chẳng mấy chốc đã đi đến bên dưới tòa nhà. Đây là một tòa kiến trúc bốn tầng, tầng trệt không cao lắm, mục đích xây dựng ban đầu là để chắn gió bão, cho nên vô cùng chắc chắn.

Matsui Ichiro nhìn một chút, cảm thấy tiến công cũng không hẳn là tốt, vậy chỉ có thể mạnh mẽ đánh tới. Đầu tiên, anh ta ném nổ hai quả lựu đạn, sau khi hai tiếng nổ vang lên phá vỡ cửa kính của tòa nhà, thì nhe răng cười: “Các anh em, xông vào đi! Trai giết sạch, nữ thì mang về thuyền tùy ý hưởng dụng!”

Súng phun lửa trợ giúp, phun ra mấy ngọn lửa “tạch tạch”, hai hàng lính chia thành hai hướng tiến vào tòa nhà từ hai phía khác nhau. 𝚁a‎ chương‎ nhanh‎ nhất‎ tại‎ --‎ 𝙏𝚁𝘂𝖬𝙏𝚁𝗨Y‎ 𝗘𝐍.vn‎ --

Các vệ sĩ của Bạch Nhạn Phi vừa mới thò đầu ra khỏi cửa sổ một chút, thì “bùm”, bị tay bắn tỉa bên ngoài bắn chết một người, một người bị thương, một người vội lùi về, không dám tùy tiện lộ diện nữa.

Diệp Vô Phong nhìn vào cửa sổ liền nhận ra tình huống bên ngoài như thế nào, không nghĩ hỏa lực của đối phương mạnh mẽ như thế. Nếu nói như vậy, đối phương sẽ rất nhanh có thể đi vào cửa chính, chỉ dựa vào binh lực của mình lúc này quả là rất khó chống đỡ được đến mười phút.

Ngồi chờ chết chi bằng chủ động tiến công. Anh nói với Bạch Nhạn Phi: “Cứ như vậy không phải là biện pháp, cô mang theo dám vệ sĩ đi đến lầu hai đi, sau đó bố trí lại phòng ngự. Tôi ra ngoài cản bọn họ một chút.”

Bạch Nhạn Phi giữ chặt cánh tay anh: “Vô Phong, anh cứ vậy xông ra rất nguy hiểm. Hỏa lực của chúng ta kém hơn bọn họ rất nhiều, nếu lộ mục tiêu chắc chắn sẽ chết, chúng ta cùng nhau đi lên lầu hai, cố gắng kéo dài đến khi Bạch Tinh Đồng bọn họ đến cứu viện!”

Diệp Vô Phong quyết đoán đẩy cô ấy ra: “Nghe lời tôi, các cô mau lên lầu đi! Nếu cứ bị động phòng thủ thế này, chúng ta không kéo dài nổi mười phút đâu. Tin tưởng tôi!” Lời nói của anh vô cùng đáng tin, Bạch Nhạn Phi đành phải nghe theo, sau đó dẫn theo vệ sĩ lui lên lầu hai bảo vệ những chỗ quan trọng.

Diệp Vô Phong chờ bọn họ đi rồi, anh xem thử khẩu súng trong tay, mười phát, không có băng đạn dự phòng, anh phải dùng từng này thứ để đối phó với hơn mười người lính đánh thuê chuyên nghiệp? Đây là chuyện không có khả năng.

Biết rõ trong núi có hổ vẫn ngoan cố đi vào. Anh nghênh đón tiếng súng dưới lầu một. Khi đi qua nhà ăn, anh phát hiện trong trong tủ khử trùng có hơn mười con dao, anh bỗng nảy ra một ý, mở tủ rồi lấy toàn bộ dao giắt vào bên hông.

Sau khi cầm lấy những con dao đó, Diệp Vô Phong đi ra khỏi nhà bếp, anh vừa thò đầu ra thì “bùm bùm bùm”, một loạt đạn vọt tới làm nổ tung bức tường bên cạnh, nhất thời bụi đất bắn tung tóe. Có hai tên lính đánh thuê từ cửa chính lao thẳng lại đây.

Diệp Vô Phong đành phải co người xoay lại phòng ăn, lúc này anh lại nghe thấy hai tiếng “bùm bùm” từ góc trên lầu vang lên, là Bạch Nhạn Phi nổ súng từ chỗ ẩn nấp, từng phát một, hai tên lính đánh thuê bị giết ngay lập tức.

“Thiện xạ!” Diệp Vô Phong lớn tiếng tán thưởng. Anh vừa dứt lời, tiếng súng “ầm ầm ầm” liên tục vọng đến từ ngoài cửa sổ, viên đạn bay về hướng Bạch Nhạn Phi ẩn nấp. Cô ấy đành phải lộn một vòng lăn ra khỏi vùng nguy hiểm, cũng không dám tùy tiện thò đầu ra nữa.

Bạch Nhạn Phi núp trong một góc chết, không ngừng mắng: “Tên thối tha, hỏa lực mạnh như vậy! Diệp Vô Phong, anh phải cẩn thận!”

Thừa diệp phe địch đang bị Bạch Nhạn Phi thu hút sự chú ý, Diệp Vô Phong lặng lẽ rời khỏi nhà bếp, anh nhanh chóng chạy ra khỏi cổng chính, núp ở con sư tử đá lớn trước cửa.

Cánh cửa đã bị nổ tung thành một đống lộn xộn, trong làn khói mịt mù, Diệp Vô Phong nhìn thấy có hơn mười tên lính đánh thuê cầm vũ khí có dài có ngắn trong tay, men theo bức tường phía Tây tiến tới, anh cúi người về phía trước, chạm vào cánh cửa.

Một số người trong bọn họ chú ý cánh cửa, số khác trang bị súng cảnh giác cửa sổ trên lầu, chỉ là không ai chủ ý đến ngay chỗ con sư tử đá có một người mai phục. Diệp Vô Phong không chút do dự ra tay trước.

“Bang bang bang” ba phát liên tục, không trượt phát nào, mỗi phát bắn ra đều trúng đích, ba tên lính đánh thuê ngã xuống tại chỗ, đối với Diệp Vô Phong, trong cự ly bắn hai mươi mét có thể nắm chắc 100%.

Bắn xong ba phát cũng không hề ngừng lại, anh lao thẳng ra phía sau con sử tử đá, tận dụng tán cây xanh che dấu, lao đi như một con rắn, di chuyển ra xa hơn mười mét. Ngay lúc anh vừa nhảy ra khỏi hai giây, phía sau vang lên một loạt tiếng nổ.

Có lính đánh thuê ném bom, nổ sư tử đá thành một đống đá vụn, sương khói bụi mù bay tứ phía. “Bùm bùm bùm” một loạt đạn xuyên qua cành lá xanh tươi, bắn gãy toàn bộ cành cây. Mà lúc này, Diệp Vô Phong đã nấp dưới một bảng quảng cáo bằng thép.

Bảng quảng cáo này dày tận 10cm, hơn nữa, có một tấm gương phản chiếu ở trên đỉnh. Diệp Vô Phong dựa vào tấm kính phát hiện có bốn năm tên lính đánh thuê đang tiến đến từ hai phía trái phải vây lấy anh.

Tới thật nhanh! Diệp Vô Phong nhìn chằm chằm kính phản chiếu phía trên bảng quảng cáo, tính toán vị trí của bọn họ, thấy những người kia đã sắp tiếp cận được, anh đột nhiên vùng lên, quăng một con dao ra từ phía bên trái của bảng quảng cáo.