Thần Có Tội, Xin Quỳ Ván Gỗ

Chương 6: Lòng dạ của người trong tim



Cũng cùng một lời nói như vậy, Hạ Thần Dịch cũng đã nói với ta sau đó.

Ánh nến lập lòe, đôi mắt Hạ Thần Dịch lại tràn ngập sắc thái của sự ảm đạm, hắn chậm rãi đưa cho ta một tờ giấy, tờ giấy kia ta hiểu được, đây là ám vệ của Hạ Thần Dịch dùng bồ câu đưa thư giao cho hắn, lúc trước tìm kiếm chứng cứ phạm tội của các đại thần, ám vệ cũng đã bỏ không ít công sức.

Trên tờ giấy, chỉ viết tám chữ...

Phượng Vương làm phản, mưu đoạt hoàng quyền.

“Ta vẫn luôn cho rằng, chúng ta là cùng một mẹ sinh ra, tình cảm trong số các huynh đệ là tốt nhất, hắn sẽ không hại ta, thì ra tất cả mọi thứ đều không bằng quyền quý, hắn lừa ta, cũng lừa ngươi, hắn lừa tất cả mọi người.” Biểu hiện của Hạ Thần Dịch đầy thương cảm, sắc mặt ửng đỏ, trên người có chút hơi rượu.

Ta mím môi, vẫn mở miệng nói: “Hôm nay vi thần bị hành thích ở thành Nam.”

Ta nhìn chằm chằm biểu hiện của Hạ Thần Dịch, sợ sẽ phát hiện một chút dấu vết nào đó.

Hạ Thần Dịch cả kinh, đánh giá ta một lần từ trên xuống dưới, “Là do ai làm? Ngươi có bị thương không?”

Đáy lòng ta lập tức thả lỏng, lắc đầu không kể về chuyện eo bài.

Hạ Thần Dịch rũ mi, “Chẳng lẽ ngươi hoài nghi Hạ Phượng Phiên sao?”

Tuy ta không tin những gì Hạ Phượng Phiên nói, nhưng cũng không biết tại sao trong tận đáy lòng ta biết hắn nhất định sẽ không hại ta.

Thấy ta không đáp lời, Hạ Thần Dịch cũng lắc đầu, “Không, sẽ không đâu, ta tin tưởng Phượng Phiên sẽ không làm như vậy. Có lẽ là một vị đại thần nào đó bị ngươi buộc tội, cho nên mới muốn lấy mạng ngươi, hai ngày nay ngươi cứ ở yên trong phủ, không nên đi bất cứ đâu, lâm triều cũng miễn, ta sẽ phái vài ám vệ âm thầm bảo vệ ngươi.”

Tức khắc trong lòng ta cảm thấy ấm áp, nhìn nam tử trước mắt, cảm thấy thực áy náy vì mình đã có sự hoài nghi trong một cái chớp mắt.

Nhưng ta còn chưa kịp hỏi Hạ Thần Dịch sẽ xử trí Hạ Phượng Phiên như thế nào, thì Hạ Thần Dịch đã trở về hoàng cung.

Đêm hôm đó, ta mất ngủ.

Vì thế khi gà còn chưa gáy sáng, ta đã quần áo chỉnh tề, gọi Cẩm Nguyên đến.

Cẩm Nguyên là một thiếu niên mà ta vô tình cứu được, võ nghệ cao cường, chỉ là nhất thời nghèo túng.

Lúc ấy ta chỉ về muộn truy tìm chứng cứ phạm tội của các đại thần, cho nên mới bảo Cẩm Nguyên làm ám vệ cho ta, cho đến bây giờ vẫn chưa ngừng nghỉ được.

Lần này ta bảo Cẩm Nguyên ra ngoài, thăm dò tin tức của Hạ Phượng Phiên, sau khi quay về phủ thì cứ giả làm người làm vườn, để đề phòng ám vệ do Hạ Thần Dịch phát hiện, không biết tại sao, ta có chút chột dạ.

Chạng vạng tối hôm đó, tin tức do Cẩm Nguyên mang về lại khiến cho ta không thể ngủ được.

“Kinh sư đột nhiên xuất hiện rất đông người, rất có khả năng vài ngày nữa Phượng Vương sẽ làm phản thật, trong khi đó tất cả các bố trí phòng vệ ở kinh thành đều vẫn bình thường.”

Ta cảm thấy ta cần phải gặp Hạ Thần Dịch một lần, bảo cho hắn tăng cường đề phòng, thuận tiện cầu xin hắn đừng giết Hạ Phượng Phiên.

Vì tránh cho sự việc đi quá xa, ta và Cẩm Nguyên thay đổi quần áo, một lần nữa mò đến hoàng cung.

Tới Trường Sinh Điện, ta lại nhớ tới sự cảnh cáo của Bạch Liên Hoa và dặn dò của Hạ Thần Dịch, chần chừ một lát, lại vào Trường Sinh Điện theo lối cửa sổ, tránh khỏi ánh mắt của thị vệ tuần tra, chui vào bên trong một cách chật vật.

Trường Sinh Điện, dường như sáng sủa hơn so với trước đây.

Ta nhìn quanh bốn phía, nhưng không nhìn thấy thân ảnh Hạ Thần Dịch, chợt có chút mất mát.

Vốn ta định chờ Hạ Thần Dịch trở về, nhưng lại sợ hắn sẽ đi cùng Bạch Liên Hoa, lúc đó có một trăm cái miệng cũng không thể nói rõ được, liền tính toán dựa theo đường cũ mà về, ta đi vòng ra sau tấm bình phong, chuẩn bị bò lên cửa sổ, nhưng không ngờ lúc này, phía sau “roạt” một tiếng, rồi có âm thanh bước chân của hai người vang lên.

Ta kinh hoàng ngồi xổm đi xuống, không dám phát ra một chút tiếng động nào.

Xuyên qua bình phong, ta mơ hồ nhìn thấy hai thân ảnh đi ra từ bức tường phía sau long sàng, tức khắc tay trái ta nắm chặt lấy tay phải mình, trong đầu lóe lên một từ: Mật thất!