Thần Có Tội, Xin Quỳ Ván Gỗ

Chương 7: Mèo hoang cũng có người thương



Trường Sinh Điện thực sự có mật thất.

Hạ Thần Dịch vấn tóc lên cao, tay cầm một thanh bảo kiếm, nói với ám vệ phía sau: “Ngươi cảm thấy với võ công của trẫm, có thể giết được Hạ Phượng Phiên hay không?”

Ám vệ nói: “Hoàng Thượng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bách chiến bách thắng.”

Hạ Thần Dịch lạnh lùng cười, giọng nói ôn hòa của ngày xưa, giờ phút này toàn là tàn nhẫn, “Trẫm chờ đợi ngày này, đợi đã hai mươi năm, chỉ cần Hạ Phượng Phiên chết đi, thì toàn bộ vương triều Đại Hạ sẽ đều nằm trong tay trẫm, cái gì Nhiếp Chính Vương, cái gì đại thần rường cột chứ... những người đã từng khinh thường trẫm, tất cả đều phải chết!”

“Hoàng Thượng nhẫn nhục vì việc lớn, cuối cùng trời xanh cũng không phụ người có lòng, đã cho Hoàng Thượng một nữ tử ngốc Tần Tâm, đầu tiên giúp Hoàng Thượng cưới Bạch gia đích nữ, tiếp theo thay Hoàng Thượng diệt trừ các đại thần, cuối cùng lại thay Hoàng Thượng dụ Hạ Phượng Phiên về kinh.”

Lòng ta run lên, hô hấp có chút rối loạn.

Hạ Thần Dịch lạnh lùng nhìn ám vệ, ám vệ lập tức cúi đầu, “Thuộc hạ nói sai, Hoàng Thượng thứ tội!”

“Không, ngươi không nói sai.” Đôi mắt Hạ Thần Dịch càng trở nên âm lãnh, “Nếu không có nàng ta, trẫm đúng là không thể thuận lợi diệt trừ đám nghiệt đảng kia. Chỉ tiếc nàng ta quá si tâm vọng tưởng, cho rằng mình thật sự có thể phân ưu cho trẫm, mà không biết rằng tất cả mọi chuyện, đều là trẫm âm thầm xếp đặt, nàng ta bất quá chỉ là ra mặt thay trẫm. Nhưng mà trẫm bảo ngươi phái thị vệ làm việc, sao lại không thể giết chết nàng ta? Chỉ khi nàng ta chết, Hạ Phượng Phiên mới tâm thần đại loạn, trẫm sẽ có thể lấy thủ cấp của hắn mà không tốn công sức.”

Cõi lòng ta tức khắc co rút, gần như toàn thân cứng đờ, ngũ quan đều tê rần, không còn biểu hiện được sự thương tâm nữa.

Xuyên qua tấm bình phong, ta nhìn thấy Hạ Thần Dịch, nam tử mà ta đã nhìn nhiều năm, giờ khắc này ta lại thấy hắn thật xa lạ.

Nhớ tới những ôn hòa dịu dàng của hắn, sự yếu ớt nhiều bệnh, mỗi một lời nói hành vi của hắn, hoá ra đều là giả vờ, ta thế mà lại thích hắn nhiều năm như vậy, vì có thể đuổi theo bước chân hắn, ta đã nỗ lực, đã bị thương, đã té ngã, rồi lại tiếp tục đứng dậy phấn đấu, khi đó, niềm tin chống đỡ cho ta, chỉ có một nụ cười lơ đãng của hắn.

Khoảnh khắc này, ta chợt thấy yết hầu có mùi vị tanh ngọt của máu, ta sơ sẩy không nhịn được, ho lên một tiếng.

“Ai đó?!”

Gần như đồng thời, một thân ảnh vọt vào từ cửa sổ, vươn ngón tay thon dài điểm vào huyệt vị của ta, lại dùng ngón trỏ đặt lên môi, ra hiệu bảo ta yên lặng, sau đó bay đến trước mặt Hạ Thần Dịch.

Hạ Thần Dịch híp ánh mắt lạnh lùng, “Hoàng đệ, sao đột nhiên lại đầu trộm đuôi cướp thế này?”

Người phi thân vào, chính là Hạ Phượng Phiên.

Hạ Phượng Phiên không nói một lời, trưng ra nụ cười độc đáo của riêng hắn, lại phóng ra ngoài bằng cửa chính.

Hạ Thần Dịch giận dữ hung hăng hét lên: “Bắt thích khách”, sau đó cùng ám vệ đuổi theo.

Ngay lập tức, bên trong Trường Sinh Điện yên tĩnh như đêm, bên ngoài lại ồn ào như phố chợ.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa sổ lại có một bóng người phi thân vào, vẫn là Hạ Phượng Phiên.

Động tác của hắn không nhẹ nhàng như lúc mới tới, nhấp môi giải huyệt trên hai bả vai ta, sau đó thấp giọng khàn khàn nói: “Được rồi.”

Ta vẫn không hé răng, duy trì tư thế ngồi xổm như cũ, cũng không nhìn hắn.

Hạ Phượng Phiên nghi ngờ một lát, lại lấy đầu ngón tay chọc vào bả vai ta lần nữa, lại thấy ta vẫn ngồi im như tượng đá.

Hắn lẩm bẩm: “Sao lại như vậy…”

Vì thế, sau mấy chục lần hắn chọc qua chọc lại, ta hộc máu hôn mê.

Lúc tỉnh lại, ta thấy mình đang ở trong một căn nhà gỗ nhỏ.

“Tỉnh rồi sao?” Ngoài phòng, Hạ Phượng Phiên cầm một chén thuốc đi vào, lúc này hắn không mặc cẩm y lụa gấm trên người, mà chỉ là quần áo nông gia bình thường, nhưng lại càng thêm thể hiện vẻ anh tuấn của hắn.

“Ngươi bị thương rồi…” Ta mở miệng, đã bị giọng nói nghẹn ngào của mình làm cho hoảng sợ.

Hạ Phượng Phiên lơ đãng tươi cười, nói: “Ngươi nghe chất giọng vịt con này, thì biết là ai nên uống thuốc rồi đấy.”

Ta không muốn cãi nhau với hắn, liền nhận lấy chén thuốc, ngoan ngoãn một hơi uống cạn.

Rượu có thể tiêu sầu, thuốc có thể giải khổ.

Quả nhiên, một chén thuốc xuống bụng, trong lòng cũng không còn cảm thấy khổ sở nữa.

Hạ Phượng Phiên ngồi xuống mép giường, vuốt đầu ta như vuốt đầu một con chó, “Tất cả đều đã qua, hãy tin tưởng ta, ta vẫn sẽ luôn ở bên cạnh nàng.”

Lúc trước ta đã không tin tưởng Hạ Phượng Phiên, cho nên ta mới té ngã, vì thế lúc này, ta tin.

Nhưng mà lúc này, Hạ Phượng Phiên cũng lừa ta.

Cho đến ngày thứ ba, ta mới tỉnh lại một lần nữa, đầu giường còn có một phong thơ, ta còn chưa xem, thì đã ngơ ngác nhìn chén thuốc suốt một nén nhang, mới phản ứng lại rằng ta đã bị hắn hạ thuốc mê cực mạnh.

Còn nội dung bức thư, chính là nói hắn cũng đã bị thương, nhưng lại không thể không trở về giải quyết mọi chuyện với Hạ Thần Dịch, câu cuối cùng, chỉ có mấy chữ ít ỏi...

Lấy mạng của ta, đổi mạng cho nàng, cũng rất đáng giá.