Thần Giám (Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư)

Quyển 10 - Chương 157



Không ngoài dự đoán của Đường Thời, chuyện Lạc Viễn Thương phản bội có thể ví như một viên đá rơi trên mặt sông phẳng lặng, thành công đẩy trận tỷ thí của Tiểu Tự Tại Thiên lên một tầm cao mới, lửa đã hừng hực nay còn được tiếp thêm dầu.

Trong một thời gian ngắn, cả thế giới đang dõi theo bọn họ.

Lúc diễn ra trận chiến với Kiếm Các –  nơi có lực tấn công cao nhất trong truyền thuyết, mọi người không thể quan sát được cảnh tượng khi đó, mặc dù đã nghe người khác kể, cảnh tượng kia rất hoành tá tràng, nhưng dù sao cũng không được nhìn tận mắt, cho dù người khác có miêu tả đặc sắc cỡ nào thì bọn họ nghe thôi cũng cảm thấy nuối tiếc.

Chuyện Kiếm Các không được chứng kiến, trò hề ở Đạo Các cũng chẳng được xem, đến lúc Nghịch Các lại là một trận nghiêng trời lệch đất ——

Nghịch tu trong Nghịch Các, luôn  là Ma tu trong mắt Đạo tu, Ma tu lại cảm thấy Nghịch tu càng giống Ma tu, có đôi khi thật không phân biệt được rốt cuộc bọn họ là Đạo tu hay là Ma tu. Một sự tồn tại quái dị như vậy, tranh đấu với trời, làm ngược lại với lẽ trời, vốn là sự tồn tại tương đối độc đáo ở Đại Hoang.

Hiện tại số lượng người trong đội ngũ của Thị Phi không nhiều lắm, cũng vượt xa kỳ vọng của đại đa số mọi người trong mười hai Các Đại Hoang lúc trước. Nếu Thị Phi chọn mỗi người trong tùng Các một, thì bây giờ nhân số tham gia vào trận này đã thành tám, nhưng hiện tại chỉ có ba người.

Đường Thời tham gia ngay từ ban đầu, Lạc Viễn Thương vừa mới gia nhập đây, còn có bản thân Thị Phi.

Người gia nhập, cũng chỉ có một Tiêu Tề Hầu, nhưng sau khi chiến đấu với Đạo Các xong thì đã biến mất tăm.

Đội ngũ của họ có thể mô tả là đội ngũ thần bí.

Đường Thời là Đạo tu, Thị Phi là Phật tu, lúc này còn thêm một Lạc Viễn Thương là Ma tu, nếu lại có thêm một Yêu tu, thì bốn đạo Tiên Phật Yêu Ma đủ cả.

Thôi Nhất Hàng đi theo bọn họ, nửa đường mới đuổi kịp. Mà trước đó, Lạc Viễn Thương đang nói những chuyện hắn biết, rất thú vị.

Thứ nhất, sau khi Tiêu Tề Hầu rời khỏi Kiếm Các thì đi thẳng về phía Thiên Ma Thiên Giác, cũng chính là ở góc giữa Đông Sơn, Nam Sơn và Đại Hoang, theo suy đoán của hắn, rất có thể Tiêu Tề Hầu chuẩn bị dấn thân vào Ma đạo. Thứ hai, Hư Đạo Huyền bị Đường Thời vỗ một chưởng thịt nát xương tan nên đi nương nhờ vào Đông Nhàn, nhưng đến này vẫn không có tin tức, Đông Nhàn cũng không đứng ra nói câu nào, thậm chí là Đạo Các cũng không nhận được tin tức, chuyện này rất kỳ quái. Nếu nói Hư Đạo Huyền đi cầu xin Đông Nhàn, như vậy Đông Nhàn hẳn sẽ đắp lại thân thể cho hắn, nhưng bây giờ Đường Thời sống lại, vậy tên quỷ xui xẻo kia đã biệt vô tăm tích. Lạc Viễn Thương nói, người này hơn phân nửa là lành ít dữ nhiều; thứ ba, sau khi bọn Đường Thời rời khỏi Phù Các, Các chủ Phù Các Lam Cơ biến mất một cách ly kỳ. Người Phù Các mời Đông Nhàn Đại Sĩ tính quẻ, Đông Nàn Đại Sĩ nói Lam Cơ đi Bồng Lai ở Tây Hải. Người Phù Các đi Tây Hải tìm kiếm, nhưng chỉ nghe Bắc Lão nói hắn hình như biết Lam Cơ đến, nhưng không thấy bóng người. Hiện tại, người Phù Các cảm thấy lời Bắc lão nói không đang tin, có thể sẽ xảy ra tranh chấp.  Thứ tư, tầng chủ tầng bảy Chương Huyết Trần của Nghịch Các đã tới Tàng Các cách đây không lâu, không rõ nguyên nhân, chỉ biết là không bao giờ trở về Nghịch Các, nghe đồn, mệnh bài đã biến mất ở Nghịch Các.

Bốn tin tức, thông tin phức tạp, trong mơ hồ lại cảm thấy có một mối liên hệ nhất định giữa các tin này.

Đường Thời nghe xong, nhìn về phía Thị Phi, Thị Phi rũ mắt, bàn tay đang lần tràng hạt thoáng dừng, không nói gì.

“Đối thủ tiếp theo của chúng ta chính là Nghịch Các, lần này trở về, chẳng lẽ còn xảy ra biến cố sao?” Trong lòng Đường Thời có hơi lo lắng.

Hắn không lo thắng bại, lúc hắn đối chiến với Đan Các thì mấy vết thương nhỏ đã không thành vấn đề. Hiện tại còn có Lạc Viễn Thương là Ma tu gia nhập, mặc dù Thị Phi thường xuyên nương tay, nhưng cơ hồ vẫn ở thế trăm trận trăm thắng. Bình thường khi cân nhắc thắng bại, Đường Thời và Thị  Anh cũng không phải lo lắng thắng bại, lúc anh cùng Đan Các đối chiến tiểu thương đã không có vấn đề, hiện tại lại có Lạc Viễn Thương ma tu gia nhập, Thị Phi xuống tay mặc dù thường xuyên lưu tình, nhưng cơ hồ là đứng ở thế bất bại, bình thường cân nhắc thắng bại thời điểm, Đường Thời đều sẽ bỏ Thị Phi sang một bên.

Lạc Viễn Thương nói, “Chắc Hư Đạo Huyền thành thuốc bổ của Đông Nhàn rồi.”

“…” Đường Thời không nói gì, “Lần trước mở Tiên môn thất bại, hình như Đông Nhàn cũng không xuất hiện. Lúc ta ở Tàng Các, Thang tiên sinh đoán có thể tuổi thọ của lão sắp hết, sẽ hao tổn tu vi. Lão đã tu hành được ba ngàn sáu trăm năm, hơn nữa tu vi không thấp, bây giờ lão đã là tu sĩ Phi Thăng kỳ, nếu không phải tu vi bị hao tổn thì tuổi thọ sắp sẽ hết, hoặc bị thương.”

Bàn thêm cũng vô ích, Đường Thời ngẫm nghĩ, vẫn cảm thấy sau chuyện này còn ẩn chứa một âm mưu khác.

Nếu Lam Cơ xảy ra chuyện, lúc trước nàng cố ý muốn xem hộp Chiết Nan, sau đó nghĩ đến thiền sư Khô Diệp nhốt Ân Khương vào hộp Chiết Nan, là vì bảo toàn tính mạng của nàng. Kết quả trong hộp Chiết Nan không có gì hết, e là Ân Khương đã xảy ra chuyện thật. Nhưng Vô Tình Đạo của Đường Thời có vấn đề, vậy thì…

Sự tồn tại của Ân Khương là gì?

Đường Thời liên tưởng rất nhiều, từ sự xuất hiện của mình, đến thế giới này sau khi gặp phải chuyện, Tẩy Mặc Các, và một loạt chuyện sau đó…

Ân Khương, mới là nhân vật cốt yếu giải quyết hết thảy bí ẩn.

Hắn đưa tay gõ gõ trán mình, lại nói: “Những bí ẩn này đợi khi nào xây Các xong thì bàn sau. ”

Thôi Nhất Hàng lúc này mới tới, rất tự nhiên đi chung với họ. Lạc Viễn Thương nhìn hắn nhiều hơn chút, rồi cười cười quay đầu đi.

Kỳ thật Đường Thời bọn họ thấy, trận chiến với Nghịch Các là trận chiến cuối cùng.

Trong toàn bộ Đại Hoang Các, sức chiến đấu mạnh nhất là Kiếm Các và Nghịch Các. Mà Kiếm Các thì giải quyết xong rồi, nếu phá được trận ở Nghịch Các, thì cứ thế mà tiến hoàn toàn không có trở ngại, mà có thể sẽ không phải đụng bất kỳ chướng ngại nào.  

Nghịch Các là một tòa Đại Hoang Các rất độc đáo, cách xây dựng cũng phá vỡ hoàn toàn quy chuẩn của tất các Đại Hoang Các lúc trước, là một tòa lầu hình tam giác ngược, do vô số đình đài lầu các xếp chồng lên nhau, tu sĩ trong đó không phân chia rõ ràng theo từng tầng, nhưng vì kiến trúc này của Nghịch Các, cũng không thể phân chia nơi ở theo mười cấp bậc được.

Cho nên tu sĩ đẳng cấp cao và tu sĩ đẳng cấp thấp sẽ ở chung một chỗ, một tu sĩ Xuất Khiếu kỳ đẩy cửa sổ ra, có thể sẽ thấy Các chủ Đại Thừa kỳ đang đi qua hành lang trước mặt.

Đây chính là Nghịch Các, hoàn toàn là Các không dựa theo lẽ thường.

So với nhân số lên tới hàng ngàn người trong Đại Hoang Các khác, trong Nghịch Các có ba trăm người xem như là nhiều lắm rồi.

Hiển nhiên, đa phần thời gian, bên trong Nghịch Các không tới ba trăm người. Tu sĩ trong này, ai ai cũng mang tính dị biệt, nghịch tu nghịch tu, không nghịch là khong tu. Đường Thời hiểu rất rõ, cho nên hắn đã chuẩn bị tâm lý để gặp các thể loại dị kỳ rồi.

Lúc vừa mới tới Nghịch Cách, Đường Thời bị phong cách kiến trúc khiến người ta trầm trò làm cho hơi khiếp sợ, nhưng chớp mắt sau hắn đã cảm giác một loại áp lực.

Nhìn kỹ mới biết, chung quanh Nghịch Các đều là tia sét, chêm xem cùng một chỗ, bên ngoài còn có đại trận, không biết để làm gì.

Bởi vì Nghịch Các ở trong Đại Các có danh tiếng vinh hiển, Đường Thời bọn họ thắng trận này, mấy trận sau có thể không cần đánh nữa. Mấy người sau chỉ là tu sĩ làng nhàng tới xem, là tu sĩ khác mới đến Đại Hoang cũng đổ xô tới đây.

Ở bên ngoài đám người vây xem, người tu vi cao hơn Đường Thời dĩ nhiên cũng không ít.

Là một trong ba người bị mọi người vây xem, Đường Thời nhìn trận chiến này, khóe miệng khẽ co giật.

Trong Nghịch Các có rất nhiều người xem trò vui không ngại làm lớn chuyện, thậm chí còn mang ghế dựa ra, tỏ vẻ chờ xem kịch. Hình như người trong Nghịch Các đều biết chuyện sắp xảy ra, Đường Thời nhìn phía trước, chỉ là một sự sắp xếp rất bình thường.

Một hồ nước nhỏ, có rất nhiều đường dài đan chéo trên không từ mặt nước, không thấy rõ phương hướng và đích đến, tương tự như một mê cung.

Nghịch Các bên kia, có hai người giữa trời bay xuống, một người vác đại đao, cười một tiếng với họ: “Thắng ba chúng ta đã, mặc kệ mấy đối thủ kế tiếp của các ngươi là ai thì cũng nên chấm dứt rồi.”

Ý này rất rõ ràng, không chỉ là Nghịch Các ở bên ngoài được đánh giá rất cao, tu sĩ Nghịch Các cũng tự đánh giá mình rất cao trong Đại Hoang Các, Nói thế thì có thể sẽ rước thêm thù, nhưng người khác không thể không phục.

Tuy rằng Nghịch Các chỉ là trận chiến thứ bảy của bọn Thị Phi, nhưng trên thực tế, nếu thắng trận này, phía sau cũng dễ như bỡn.

Dù sao, Nghịch Các quá mạnh.

Người đàn ông mang theo đại dao này, vẻ mặt rất thô kệch, nhưng trong mắt lóe tinh quang, có thể thấy nội tâm hẳn là là một người tinh tế. Hán tử này, Đường Thời không nhận ra, nhưng người bên cạnh lại là một người quen —— Hạ Vọng.

Chỉ cần Hạ Vọng xuất hiện, cơ bản vẫn có thể khẳng định, mặc dù trận đấu với Nghịch Các có thể hơi khó khăn, nhưng vẫn còn du di. Nếu cử một người hoàn toàn xa lạ thì mới không hề nhân nhượng.

Chỉ có điều, vấn đề này rất lớn.

Đường Thời không nói gì, Lạc Viễn Thương mở miệng: “Chỉ có hai người, người thứ ba đâu?”

Người đàn ông kia cười khà khà, Hạ Vọng cũng không nói lời nào, giọng nói xuất hiện từ sau lưng bọn họ, vẫn là giọng nói của người quen.

“Người thứ ba, là ta.”

Thôi Nhất Hàng.

Vốn người đi cùng Đường Thời và Thị Phi, chớp mắt đã trở thành đối thủ của bọn họ, chuyện này khá bất ngờ.

Xung quanh bắt đầu lao xao, đều nói Nghịch Các đi nước cờ này hay thật, đối thủ này là bạn của người ta, còn nói gì được nữa đây?

Đường Thời sớm biết Thôi Nhất Hàng là người của Nghịch Các, hắn còn nói đối phương là nằm vùng, đến tìm hiểu tin tức, nhưng đảo mắt đối phương biến thành đối thủ, đây chính là điều không nằm trong trí tưởng tượng của Đường Thời.

Thôi Nhất Hàng từ phía sau bọn Đường Thời,  đi tới bên kia, đứng giữa người đàn ông thô kệch và Hạ Vọng, thản nhiên nói: “Nghịch Các ở Đại Hoang, hôm nay thiết lập hai cục diện cho ba vị. Trận này có sáu lối vào, trong trận rất phức tạp, mỗi một đường đều thiên biến vạn hóa, không thể nào dự đoán các ngươi sẽ gặp phải ai, cũng không thể đoán được các ngươi sẽ đánh trong bao lâu. Tiêu chuẩn phán xét duy nhất, là đài cao trong lòng hồ, phía trên có một khối hình trụ màu xanh, người nào khắc chưởng ấn trên đỉnh đầu tiên, thì coi như bên đó thắng.”

Mấy người Thị Phi bên này xem như bình tĩnh, mặc dù lúc đầu có hơi bất ngờ, nhưng cũng không chênh lệch lắm.

Đường Thời nghe xong, quay đầu nhìn, nói vậy chỗ vào này, nhất định là đi từng người một, sau khi lựa chọn xong sẽ ngẫu nhiên đi lại và gặp gỡ, gặp được bạn đồng hành thì không xảy ra xung đột, nhưng nếu gặp phải đối thủ, sự tình sẽ khác.

Nói đi cũng phải nói lại, cục bộ mê cung này, hai điểm xem: thứ nhất, sự không chắc chắn của tuyến đường chính mê cung; thứ hai, ngẫu nhiên gặp phải khả năng vô hạn của đối thủ.

Sau khi một người chiến đấu với đối thủ, sẽ tiếp tục đi về phía trước, trừ khi hắn ta bị thương quá nặng, không thể tiếp tục.

Cho nên trên con đường này, một người có thể sẽ chiến với ba người phía, một người rất có thể sẽ trực tiếp cùng đối phương bên kia, thám chí một lần gặp một người nhiều lần.

Nhưng —— đây kỳ thật cũng là một thế cục rất tốt để thả nước.

Cuối con đường dài ở mê cung đại khái ở giữa hồ, ngoại trừ những con đường bên cạnh quanh co ngoằn ngoèo, và cũng có thể đi sai đường còn chưa chắc có thể đến được giữa hồ.

Thị Phi cũng đang nhìn sáu lối vào và mấy con đường phức tạp này.

Đường Thời chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy chóng mặt hoa mắt nhức đầu, trong ván này chắc chắn đã bày trận pháp, mà mọi thứ cứ mờ mờ ảo ảo. Sau khi tiến vào bên trong, hiển nhiên sẽ càng thêm phức tạp, người bên ngoài có thể thấy rõ bên trong, người bên trong lại không thể nhìn rõ bất kỳ con đường nào khác ngoài con đường trước mắt mình.

Người bên ngoài hiểu rõ lộ tuyến của bọn họ, chỉ có bọn họ chính mình là trong sương mù ngắm hoa.

Mọi người đã biết mặt nhau, người đàn ông kia tự giới thiệu hắn tên Ngôn Bạch Tự, còn rất thân thiện bảo người khác gọi hắn là lão Ngôn.

Bầu không khí này cũng khá thoải mái, nhưng trước khi tiến vào mê cung này, Đường Thời không thấy thoải mái nổi.

Hắn quay đầu lại nhìn Thị Phi, nhìn trong mắt y lướt qua từng luồng sáng tối, ánh mắt vẫn nhìn trận pháp đăm đăm.

“Như vậy, các ngươi chọn cửa vào trước đi.”

Chỉ có sáu lối vào, Nghịch Các không ngại để đám người Đường Thời chọn trước.

Đường Thời vốn muốn đi đại một cửa, không ngờ Thị Phi lại nói: “Ngươi đi cửa phía đông, Lạc thí chủ đi cửa tây nam.”

Nghịch Các bên kia, Thôi Nhất Hàng nhìn Thị Phi một cái, nhíu mày, người đàn ông kia định mở miệng nói, lại bị Thôi Nhất Hàng lắc đầu ngăn cản. Hạ Vọng nhìn còn trẻ, đôi mắt băng giá nhìn Đường Thời. Trong mắt hắn chỉ có một mình Đường Thời, không nhìn thấy ai khác.

Nghịch Các cũng biết Hạ Vọng  là tài năng có thể đào tạo, lúc trước Chương Huyết Trần mượn sức Hạ Vọng là vì nguyên nhân này, lúc này đối chiến với người của Tiểu Tự Tại Thiên. Hạ Vọng cũng do Chương Huyết Trần đề cử. Nhưng người chủ trì chân chính là Thôi Nhất Hàng nhìn rất bình thường kia.

Tu vi của Thôi Nhất Hàng, bị bí pháp che dấu, Đường Thời bọn họ chắc chắn nhìn không ra. So với Hạ Vọng do tầng thứ bảy đề cử, tâm tư Thôi Nhất Hàng linh động nhạy cảm hơn, nhìn xa trông rộng. Thôi Nhất Hàng là người Các chủ chỉ điểm.

Bây giờ là hai lối vào không được chọn, hẳn là chỉ là trùng hợp thôi phải không?

Ngôn Bạch Tự kia không ngờ hòa thượng này may mắn như vậy, nhưng chỉ nghĩ thế thôi. Ngôn Bạch Tự không biết nhiều về Thị Phi, mà Thôi Nhất Hàng không hề thoải mái chút nào.

Dù sao đây chỉ là trận pháp mê cung, có cửa vào chỉ dạo một vòng không thể đi tới đích đến, muốn bảo đảm tỷ lệ thắng cao nhất, thì cần tìm được lối vào chính xác, sau đó mới có con đường chuẩn nhất đạt thắng lợi cuối cùng. Vì vậy, chọn lối vào lúc đầu rất quan trọng.

Bây giờ Thị Phi đã chỉ ra hai lối, hắn muốn biết lối thứ ba,

Lúc Đường Thời nghe Thị Phi nói, liền sửng sốt quay lại nhìn Thị Phi, Thị Phi vẫn không lộ chút biểu tình nào, chỉ nói với bọn họ như vậy.

Không biết tại sao, Đường Thời bỗng có ảo giác chiến trường này —— là của Thị Phi.

Không, không phải ảo giác, nơi này vốn là chiến trường của y.

Không lạnh không nóng, không ấm không nguội, không mặn không nhạt, không đổi sắc mặt, thậm chí không nhìn thấy vẻ hỉ nộ ái ố, nhưng vẫn lộ ra cảm giác thâm sâu. Lựa chọn lối vào này khẳng định không phải chuyện đơn giản, hắn liếc mắt nhìn mê cung kia đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nhưng Thị Phi vừa rồi đã nhìn thật lâu.

Đường Thời mơ hồ có suy đoán của mình, hắn không nói gì, chỉ nghe lời Thị Phi đi vào cửa kia.

Lúc này có thể cảm giác được, phía trước có linh lực dao động rất nhỏ.

Quả nhiên là có trận pháp.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Thị Phi đi tới phía trước một cửa vào bên tay trái Đường Thời, lúc này chỉ còn lại có ba cửa vào.

Biểu tình Thôi Nhất Hàng rất kỳ quái, hắn nhìn Thị Phi thật lâu, sau đó nở nụ cười: “Thị Phi đại sư quả nhiên không tầm thường.”

Thị Phi chắp tay hợp thập, cũng không nhiều lời.

Lúc này không cần phải khách khí, Nghịch Các bên này đi đâu cũng giống nhau, vì thế tùy ý chọn xong vị trí liền bắt đầu.

Mọi người rất ăn ý, đồng thời tiến vào trong trận, phía trước tối sầm,, quả nhiên ngoại trừ con đường trước mắt mình ra, thì không thấy gì hết,

Đường Thời chỉ cảm thấy hai tay vươn ra đều đen như mực, về phần con đường trước mắt, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, đi về phía trước hai bước, bỗng nhiên nghe được tiếng Thị Phi truyền âm.

“Trái.”

Vậy mà còn có thể dùng linh thức cảm ứng được bọn họ?

Đường Thời tự thử phóng linh thức ra ngoài, phát hiện trong chu vi mười dặm đã hoàn toàn bị áp chế, trong thế giới tu sĩ, một trượng này không có bất kỳ tác dụng nào, trong một niệm chớp mắt đã bay ra ngoài hơn trăm trượng, một trượng, hoàn toàn có thể bị bỏ qua.

Nhưng vừa rồi, giọng nói của Thị Phi rất chân thật truyền tới thông qua linh thức.

Hiển nhiên Lạc Viễn Thương bên kia cũng cảm thấy lạ.

Ở Tiểu Tự Tại Thiên, Thị Phi từ nhỏ đã tu hành tâm pháp Phật môn, nghiên cứu “Liên Hoa Kinh”, quả nhiên mạnh hơn mình à?

Đường Thời bỗng ý thức được ý nghĩa của hành động này. Hắn không tin Thị Phi ở bên ngoài đã nhìn thấu toàn bộ mê cung, tuy rằng Đường Thời kém Thị Phi một cảnh giới, nhưng linh thức bản thân và tu vi không hề thấp, không có chuyện Thị Phi đã nhìn thấu rõ, nhưng bản thân lại cảm thấy chả hiểu gì cả.

Mới vừa rồi thấy trong mắt Thị Phi đáy có ánh sáng diễn tính, chắc chỉ căn cứ vào vị trí lối vào, cùng với con đường miễn cưỡng nhìn thấy được ở bên ngoài, để suy đoán hướng đi của con đường trong mê cung. Nhưng suy đoán như vậy chưa chắc đã chính xác, cho nên sau khi Thị Phi tiến vào, còn phải căn cứ vào lộ trình mình đi, để dần dần sửa chữa bản đồ mà mình tính toán lúc ở bên ngoài.

Phỏng đoán này, cần tốc độ và độ chính xác cao, dù sao đây cũng không phải là mê cung yên bình gì, chính là cướp đoạt từng phút từng giây, chỉ cần hơi sơ sảy chút thôi, thì sẽ thất bại. Tuy Nghịch Các có du di, nhưng bọn họ không thể quá yếu.

Huống chi, kỳ thật Tiểu Tự Tại Thiên dựa vào người khác mở cửa sau, cũng chẳng cảm thấy đây là chuyện vinh dự nhỉ?

Tuy rằng, dọc theo đường đi bọn họ hình như chưa từng được du di chân chính, cho dù có thì cũng bị tên súc vật Đường Thời này phá hủy.

Khụ, đó là chuyện quá khứ. Giờ cứ đi theo con đường hiện tại trước đã.

Đường Thời đi thẳng về phía trước không đến hai bước, quả nhiên nhìn thấy ngã ba đường, hắn trực tiếp rẽ trãi, lại tiến vào một con đường khác. Sau đó cảm thấy linh thức của Thị Phi chưa rời đi, hắn hỏi: “Vừa rồi có ba ngả, bây giờ bên phải ta xuất hiện thêm một lối rẽ, cách vị trí hiện tại của ta ba trượng ba,. Có một con đường thẳng phía trước.”

Bên trong mê cung này rất kỳ quái, linh thức của bọn họ có thể đi ra ngoài, nhưng khi thực sự đụng phải những con đường kia, chỉ cảm giác một lớp sương mù trùng trùng điệp điệp, là cục diện có ảo thuật, linh thức không thể xuyên thấu. Hắn tưởng tượng cảnh tượng Thị Phi dùng linh thức dò xét được, chỉ có thể cảm giác được ba người bọn họ tồn tại, nói không chừng ngay cả ba người Nghịch Các kia cũng không biết.

Nghịch Các không thể để trong mê cùng này xuất hiện vấn đề quá lớn, Thị Phi thì tất nhiên giỏi rồi, nhưng bản lĩnh của nó hẳn vẫn còn nằm trong phạm vi thông thường.

Đường Thời đem tình huống mà mình nhìn thấy báo cho Thị Phi, giúp y thu thập tin tức trong mê cung này, hoàn thiện lộ trình Thị Phi suy đoán trước khi tiến vào mê cung.

Phía trước Thị Phi dễ dàng nên đi ra sao, nhưng càng vào trong thì càng phức tạp, càng khó suy đoán.

Thị Phi bên kia cảm giác được, cũng là một ngã ba, nhưng đường đi của Đường Thời và Lạc Thương là do Thị Phi chỉ, còn y muốn tính toán đường đi của mình, từ từ chứng thực hoặc hoàn thiện lộ trình đã suy tính sơ bộ trước đó.

Bởi vì không biết Thôi Nhất Hàng rốt cuộc tính toán ra sao, Thị Phi chỉ có thể tạm thời để cho bọn họ đi theo lộ tuyến không có khả năng đụng phải người.

Thị Phi là người chủ đạo, Thôi Nhất Hàng bên kia cũng không đơn giản, sau khi tiến vào trận pháp, liền chỉ huy Hạ Vọng và Ngôn Bạch Dự. Trận này, sau khi Thị Phi lựa chọn cửa vào, kỳ thật cũng biến thành người chủ đạo cuộc chiến.

Để xem tính toán của y lợi hại, hay bản lĩnh phá mê cục lợi hại hơn.

Một bên đang cố gắng tránh đụng mặt và giao chiến, nhưng bên kia lại muốn cản trở bọn họ, dưới tình thế mâu thuẫn như vậy, chuyện gặp nhau là điều không thể tránh khỏi.

Người đầu tiên đụng phải, là Lạc Viễn Thương, hắn và Hạ Vọng gặp nhau ở một góc đường.

Trong nháy mắt này, Thị Phi và Thôi Nhất Hàng cũng không kịp cảnh cáo đối phương, hai người phản ứng nhanh chóng trực tiếp lao vào đánh nhau.

Người bên ngoài chỉ thấy sáu người đi khác phương hướng và không cùng lộ trình, nhưng vẫn chưa gặp nhau, thậm chí khi sắp gặp phải hiểm trở thì hai bên đã lướt qua nhau. Cảnh tượng mạo  hiểm như vậy khiến mọi người hít sâu một hơi.

So với trận chiến trực tiếp trước đây, bốc cục này của Nghịch Các xem như khá đẳng cấp. Thực lực cá nhân có thể đóng vai trò nhỏ, quan trọng nhất là, nội tâm của khán giả còn khẩn trương hơn cả người trong mê cung. Bởi vì bọn họ là người ngoài cuộc, cho nên có thể thấy rõ mồn một những gì xảy ra trong mê cung.

Đối thủ và đối thủ đến gần nhau, sẽ khiến người ta nóng ruột, lướt qua sẽ khiến người ta thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng cảm thấy nghẹt thở, mà đến lúc thật sự đụng phải——

Lạc Viễn Thương và Hạ Vọng, gặp nhau ngay ngõ hẹp, ai ra tay độc hơn thì người đó thắng!

Lạc Viễn Thương nói với Thị Phi mình gặp Hạ Vọng, rồi chẳng quan tâm nữa lao vào đánh trước đã.

Hạ Vọng và Lạc Viễn Thương xem như cũng quen biết, nhưng xuống tay với nhau thì dùng chiêu tàn nhẫn nhất. Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ thấy trong đường nhỏ hẹp này phát ra từng luồng sáng, va chạm vào nhau, nghe tiếng vang thật lớn.

Lạc Viễn Thương vỗ một thủ ấn đen qua, Hạ Vọng chỉ dùng chỉ dùng Thái Cực tiếp nhận, sau đó Thái Cực đảo ngược, sau đó đè ngược về phía Lạc Viễn Thương.

Nếu luận về tu vi, Lạc Viễn Thương còn kém Hạ Vọng, Hạ Vọng lại là nghịch tu, lực tấn công không hề kém với Ma tu, đến lúc này, đã bị thương nhẹ.

Trong lúc vô ý dựa sau lưng, vách tường cứng rắn lúc trước lật qua, cuốn cả người hắn theo

Hạ Vọng hoàn toàn không ngờ, chậm rãi buông tay mình xuống, nói tình huống nơi này cho Thôi Nhất Hàng.

Thôi Nhất Hàng nói: “Hẳn là tấm ván đã khởi động, hành trình đã qua nửa.”

Đây là thiết lập của bản thân mê cung, có sự tồn tại của bảng sống này, ộ phức tạp của toàn bộ mê cung gần như tăng lên về mặt hình học, không biết Thị Phi có thể tính đến bước nào đây?

Thôi Nhất Hàng chỉ nói: “Đi thẳng, rẽ phải.”

Hạ Vọng chuyển từ trạng thái tấn công trở lại trạng thái cảnh giác, tiếp tục đi về phía trước.

Lạc Viễn Thương bị thương nhẹ, lúc này cũng nói với Thị Phi tình huống mình gặp phải.

Đường Thời bên kia, cũng gặp phải đối thủ của mình, không khéo đụng phải Thôi Nhất Hàng.

Hiện tại là Thị Phi và Thôi Nhất Hàng, chỉ có thể nhìn thấy bạn đồng hành của minh, không nhìn thấy người khác, bây giờ chạm mặt nhau, ánh mắt Đường Thời chợt sắc bén hẳn, “Thôi Nhất Hàng!”

Cơ hội duy nhất trong đời!

Nếu ở chỗ này, Đường Thời giải quyết Thôi Nhất Hàng, cục diện mê cung này, phỏng chừng có thể giải quyết dễ dàng!

Thôi Nhất Hàng hẳn là người chủ đạo bên Nghịch Các, vai trò tương đương với Thị Phi, chỉ cần hắn đánh Thôi Nhất Hàng này nửa sống nửa chết, thì mê cung phía sau đi thế nào cũng là Đường Thời thắng.

Mê cung lúc trước còn bình lặng như nước, trong nháy mắt đã có bốn người gặp nhau, từ yên tĩnh ban đầu, chớp mắt đã có thêm tiếng nổ và xung đột càng nhiêu.

Lý trí Thị Phi nói cho y biết, không nên chú ý đến chiến cuộc của Đường Thời lúc này.

Thị Phi không thể chen vào chiến đấu giữa bọn họ, y cố gắng thu liễm tâm tư, nói với Lạc Viễn Thương đã tiến vào con đường đá mới: “Phương hướng, tình huống.”

“Sau khi tiến vào phương hướng không thay đổi, vẫn hướng tây, phía sau có ba con đường, trái phải đều có, phía trước chỉ có đường rẽ trái”

Thị Phi nói: “Quay đầu, rẽ phải.”

Lúc này, Thị Phi đã hơi đau đầu, dù sao tính toán quá phức tạp, y cần căn cứ vào hình ảnh lúc đứng bên ngoài, kết hợp với tình huống mọi người nhìn thấy sau khi tiến vào, còn có con đường mình đi qua, tính toán chuẩn xác phương hướng và lộ trình.

Trận mê cung này, không liên quan đến sinh tử, chỉ là tốc độ rất quan trọng.

Bất kể y muốn thắng hay không, trận chiến ở Nghịch Các thật sự là trận chiến quan trọng nhất.

Thị Phi tiếp tục đi về phía trước, không có tia sáng nào, chỉ có thể nhìn thấy tia sáng trăng mờ nhạt phía trước, y tiếp tục nói phương hướng và lộ trình cho Lạc Viễn Thương, để Lạc Viễn Thương đi cùng mình, đi tới vị trí phía trước.

Mà Đường Thời, hiện tại đã bắt đầu đùa giỡn Thôi Nhất Hàng.

“Thôi tiểu đệ, ngươi giấu kĩ thế không vui tẹo nào.”

Nói chuyện với Thôi Nhất Hàng, còn có thể phân tán lực chú ý của đối phương, cớ sao không làm?

Đường Thời tính thật hay, sao Thôi Nhất Hàng không biết đức hạnh của hắn được. Đi theo Đường Thời lâu như vậy, há không biết đôi phần? Bây giờ hắn thật sự hận đến nghiến răng nghiến lợi, một bên vừa phải đi nhanh hơn Thị Phi, một bên bị Đường Thời kéo dài.

Thôi Nhất Hàng lười nói nhảm với hắn, lập tức rút kiếm ra, bổ về phía Đường Thời.

Đường Thời dùng bút lõi cây Tam Chu hóa thành một thanh đao, dùng sống đao cản lại sự tấn công của đối phương.

Nhìn ra Thôi Nhất Hàng hiện tại không hề muốn ở lại chỗ này, nhưng tính hắn là thế, Đường Thời rất thích trêu chọc hắn.

Quay trường đao một vòng, Đường vừa dẫn đao khí ra đã quấn quanh trường kiếm của đối phương, chuẩn bị đoạt lấy trường kiếm của đối phương, không ngờ Thôi Nhất Hàng không thèm rút kiếm của mình lại, nương theo lực dẫn của Đường Thời đâm về phía trước!

“Phong kiếm!”

Ánh sáng xanh nổ ra, tốc độ tăng lên nhanh chóng, đồng từ Đường Thời co lại, quả nhiên tên Thôi Nhất Hàng này không phải là người đơn giản.

Chỉ cần bắt đầu chiến đấu, Đường Thời giống như biến một người khác, trăng đổi bóng thành ba!

Đường Thời lấy một hóa ba, từ mình trở thành trận pháp tam giác, vây Thôi Nhất Hàng ở giữa.

Thôi Nhất Hàng biết mình không thể thoát ra ngoài nhanh được, trực tiếp khống chế linh thức, tính toán vị trí phía dưới, hiện tại cách Thị Phi khác gần, hẳn là Ngôn Bạch Tự: “Bên trái ba thước, lật bảng, phải đi bên trái lật bảng, đi thẳng, chặn Thị Phi lại.”

Ngôn Bạch Tự bên kia nghe thấy, trực tiếp chuyển hướng, đi theo lời Thôi Nhất Hàng.

Đường Thời bên này cảm giác linh thức của Thôi Nhất Hàng dao động, biết hắn nhất định lại hạ mệnh lệnh.

Quả nhiên vẫn không kéo được, chỉ cần hắn kéo dài, đối phương cũng có thể tìm cách kéo dài.

Ý niệm này của Đường Thời vừa lóe lên, thì hắn đã vung kiếm lên, ba người, ba thanh kiếm, đồng thời hạ xuống —— hắn không cảm thấy ba đánh một là chuyện xấu hổ, hắn là gia súc trời sinh không biết xấu hổ đấy, làm gì được ta?

Sự vô liêm sỉ của Đường Thời được công nhận, người bên ngoài xem chiến cục thấy Đường Thời và Thôi Nhất Hàng đánh nhau, đều biết chắc chắn là vở kịch hay, nhanh chóng chuyển mắt về phái đường thời, đương nhiên có vài người chú ý tốc độ càng ngày càng nhanh của Thị Phi.

Trong hai mắt của Thi là kim quang lấp lánh, đi lại trong bóng tối này, bước chân không dừng lại, thậm chí còn dùng co đất thành một tấc, hầu như không cần suy nghĩ nhiều có thể đi ngang qua con đường bên trong. Phía sau Thôi Nhất Hàng bảo Ngôn Bạch Dự đi chặn Thị Phi, nhưng bây giờ Ngôn Bạch Dự phát hiện mình căn bản không theo kịp tốc độ của Thị Phi.

Một khắc trước hắn nhìn thấy Thị Phi ở góc đường, một khắc sau lại không nhìn thấy bóng dáng Thị Phi đâu.

Ngôn Bạch Dự vội vàng đuổi theo, mới bước về phía trước một bước, liền cảm giác được ngàn vạn đóa Phật Liên nở rộ trước mắt mình, sau đỏ nổ thành một luồng hào quang.

Ở bên ngoài, có thể  thấy một hồ nước không lớn, đột nhiên vô số bóng kim liên tỏa ra, gần như bao trùm toàn bộ mê cung!

Hiện tại Thị Phi xem như không nương tay, y ngăn cản Ngôn Bạch Tự ở chỗ này. Dùng tu vi của y chắc chắn biết phía sau có người đuổi theo mình, chỉ là Thị Phi không thể để cho hắn đuổi kịp.

Động tĩnh kim liên nổ tung, kinh động cả mê cung, biết là có người dùng đại chiêu, nhưng không biết là ai.  

Chỉ có Đường Thời, trong khoảnh khắc dao động nổ ra đã biết là ai.

Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, chỉ cảm thấy Thị Phi hòa thượng chơi đẹp lắm.

Ba kiếm hợp một, từ đỉnh đầu Thôi Nhất Hàng đâm xuống, mắt thấy muốn đụng đến trên người Thôi Nhất Hàng, lúc này Thôi Nhất Hàng lập tức biến mất trước mặt Đường Thời, xuất hiện sau lưng hắn, Thôi Nhất Hàng đã nâng kiếm lên, chuẩn bị ra tay với Đường Thời.

Đừng thấy hai người này đánh nhau không có gì đặc biệt, thật sự trong không gian nhỏ hẹp như vậy rất khó thi triển, phát đại chiêu có thể tự mình làm tổn thương bản thân. Hiện tại Đường Thời đánh rất kiềm chế, nhưng thủ đoạn càng thêm tàn nhẫn.

“Ta ở phía sau ngươi.”

Thôi Nhất Hàng nhàn nhạt mở miệng đồng thời đã xuất kiếm, mà Đường Thời giờ phút này còn duy trì tư thế xuất kiếm lúc trước. Nếu thật sự là như vậy, Đường Thời có thể trực tiếp nói lời từ biệt với thế giới này,

Tiện nhân không chết, tiện nhân bất tử.

Đường Thời và tiện nhân, có thể viết thêm một dấu bằng ở giữa.

Hắn nở nụ cười, ba kiếm vừa rồi hợp làm một, trong nháy mắt tách ra.

“Nhược vi hóa đắc thân thiên ức, Tán thượng phong đầu vọng cố hương.” (Thân này nếu hóa ngàn muôn, Lên muôn ngàn núi ngóng phương quên nhà)

Từ “đổi ảnh thành tam nhân” đến “đắc thân thiên ức”chỉ trong cái chớp mắt thôi.

Chuyển đổi tự nhiên, thậm chí là thuận tay, mang theo phong thái uy nghiêm. Trong phút chôgs, một kiếm biến thành ngàn vạn kiếm. Chằng chịt lấp đầy con đường đá hẹp này.

Tất cả đều là kiếm khí màu lam, mang theo cảm giác tồn tại nặng nề và bén ngót, mà múi kiếm đều chỉ về phía Thôi Nhất Hàng.

Người ngoài trận đã hoàn toàn bị cảnh tượng này kinh khiếp đến da đầu tê rần. Nếu như nói chiêu ba kiếm hợp một kia của Đường Thời khiến mắt người ta sáng rỡ, mà quy luật biến thân quỷ dị của Thôi Nhất Hàng làm cho người ta sợ hãi líu lưỡi, như vậy hiện tại Đường Thời trong nháy mắt hóa ra ngàn vạn kiếm này, chính là làm cho người ta cảm thấy khủng bố ——

Chằng chịt dày đặc, đập vào mắt người khác chỉ toàn là kiếm khí, cả đường đá chật hẹp xung quanh cũng bị kiếm khí lấp đầy.

Ban đầu là một con đường đá tối tăm, lần này nhìn từ trên cao, có thể thấy đường đá xung quanh lấy Đường Thời và Thôi Nhất Hàng làm trung tâm, hoàn toàn biến thành màu xanh trong suốt, như đường đá đột nhiên được lấp đầy bởi pha lê, vừa đẹp đẽ vừa đáng sợ..

Đối với Thôi Nhất Hàng, đây là một nguy cơ cực lớn, nhưng muốn né thì đã muộn rồi.

Hắn ở bên cạnh Đường Thời không lâu, rất thưởng thức Đường Thời, nhưng nói đây là chiến trường, Nếu đã ở trên chiến trường, thì Thôi Nhất Hàng chỉ cảm thấy người như vậy rất đáng ghét, tỷ như hiện tại.

Không thể tránh nổi chiêu này thì chỉ có thể chống lại!

Một chùm ánh sáng tỏa ra từ trên người hắn, gần như cùng lúc, tất cả ánh kiếm đã hướng về phía Thôi Nhất Hàng.

Đường Thời cách Thôi Nhất Hàng rất gần, đã nhận được tin Thị Phi, chân đạp bút lõi cây Tam Chu, nhanh chóng hóa thành một luồng ánh xanh đi về phía cuối đường đá kia.

Phía trước đường đá này nhìn như ngõ cụt nhưng Đường Thời dốc hết sức đụng thẳng vào nó.

Một tiếng “ầm ầm” vang lên, tấm ván che dấu phía trước đã bị Đường Thời đụng văng ra, thân hình hắn nhanh chóng biến mất, đến con đường mới, mà Thôi Nhất Hàng phía sau dưới ngàn vạn ánh kiếm này đã bị thương, hắn nhấc chân muốn đuổi theo Đường Thời, lại bị kiếm đâm xuống đất, quỳ một gối xuống, cố nén hồi lâu, phun ra một ngụm máu.

Hắn muốn vận chuyển linh thức, nhưng trên người đau nhức, gần như mất hết sức lực ngay lập tức.

Chiêu này của Đường Thời, đủ tàn nhẫn.

Thôi Nhất Hàng có thể vào Nghịch Các, hiển nhiên cũng có chỗ hơn người, tuy hắn bị thương nhưng ý chí hơn người. Hắn đứng lên, đi tới chỗ tấm ván bị Đường Thời lật trước khi biến mất, ấn một cái, ấn không nổi. Môi mím lại, trên mặt Thôi Nhất Hàng xẹt qua một tia sắc lạnh, nhấc chân lên đạp, tấm ván kia cũng không hề nhúc nhích.

Rõ ràng, Đường Thời đã động chân động tay ở chỗ này, khiến Thôi Nhất Hàng không cách nào từ bên kia đuổi theo hắn.

Hiện tại Đường Thời có thể vui vẻ chạy thoát, còn Thị Phi bên kia dường như đã vận chuyển lực tinh thân đến cực hạn, vì tốc độ chỉ đường của y rất nhăn, hơn nữa phần lớn đều là lật ván đi đường tắt.

Toàn bộ mê cùng là hình tròn, hình trụ màu xanh lam ở giữa mê cung, phía dưới là hồ nước. Hiện tại sáu người trong mê cung này, đi phía trước chính là Thị Phi, mà Ngôn Bạch Dự lúc trước đến chặn đường đã bị tốc độ Thị Phi bỏ xa, vừa rồi Phật Nộ Liên nổ tung, đã hoàn toàn ngăn chặn con đường của đối phương, hiện tại xếp sau Thị Phi, dĩ nhiên là Hạ Vọng, sau đó chính là Lạc Viễn Thương.

Bởi vì Đường Thời và Thôi Nhất Hàng đánh nhau, trì hoãn quá nhiều thời gian, hiện tại hắn nhanh chóng chạy về phía trước, chân giẫm lên bút lõi cây Tam Chu giống như giẫm lên Phong Hỏa Luân, tốc độ tăng vọt. Ở trong không gian chật hẹp mà tăng tốc độ như vậy rất thử thách độ ổn định của một người, thường là Thị Phi trong nháy mắt đã chỉ đường cho hắn. Đường Thời liền tới điểm quan trọng kia, Trong khoảnh khắc mới nghe xong chỉ dẫn đã phải đổi hướng, độc độ và phản ứng hơi chậm chút thôi là trực tiếp dính sát lên vách tường.

Mạo hiểm và kích thương cùng tồn tại, khiến tốc độ Đường Thời đã tăng vọt, nhanh chóng đã ở trên đường hình tròn, lướt qua Lạc Viễn Thương và Hạ Vọng.

Đã gần đến lối ra mê cung, mà lối ra kia, chính là trung tâm của mê cung, mặt hồ rộng mười trượng, đài cao nổi trên mặt nước, từng cây cột lớn to bằng một vòng ôm.

Thị Phi tiếp tục đi về phía trước, tốc độ quá nhanh, khiến mỗi bước đi của y làm cho tăng bào của y phất phơ, trước mắt dần dần sáng lên.

Giờ phút này, phía trước Thị Phi đã là đường thẳng.

Linh thức của y cực kỳ cường đại, ánh vàng trong đồng tử liên hoa vì tư duy nhanh chóng mà xoay tròn, gần như trở thành một vòng xoáy màu vàng kim.

“Trái, niêm phong bảng. Đi thẳng, rẽ trái, chặn ngôn bạch Tự.”

Đây là nói với Lạc Viễn Thương.

Hiện tại y đã có thể nhìn thấy hình trụ màu xanh ở phía cuối, nhưng cũng nghe được tiếng khởi động ở một vị trí nào đó phía sau.

Thôi Nhất Hàng đã không đi về phía trước nữa, hắn bị thương nặng không cách nào trở thành bất kỳ giá trị vũ lường, chẳng thà ngồi tại chỗ, lấy linh thức chỉ huy Ngôn Bạch Trai cùng Hạ Vọng.

“Bên phải lật ván, Hạ Vọng, phía trước ngươi là Thị Phi, ra tay!”

Tất cả mọi người bên ngoài đều đứng lên, mê cung này, vừa mới tiến vào thì tốc độ tương đối chậm, nhưng sau lần chạm trán đầu tiên, tiết tấu tăng nhanh mãnh liệt, lúc này có thể thấy chính là, Thôi Nhất Hàng đã dừng lại, ngồi ở vị trí vừa rồi Đường Thời phong ấn bảng. Lạc Viễn Thương vượt bảng, chặn Ngôn Bạch Tự lại, hơn nữa còn chuẩn bị  ra tay đánh khiến đối phương trở tay không kịp.

Những người còn đang hoạt động, chỉ có Hạ Vọng thay thế Ngôn Bạch Tự đuổi theo Thị Phi, cùng với Đường Thời không biến đã tới bên kia mê cùng hình tròn này từ lúc nào.

Lúc này, Thị Phi và Đường Thời, chỉ cách đường kính hai bên cái vòng tròn lớn này, chạy tới phía giữa.

Thị Phi không giảm tốc độ, căn bản không để ý tới Hạ Vọng phía sau mình đuổi theo y, đã lao ra đường đá tối tăm, trong nháy mắt, ánh trời mở rộng, Đường Thời đối diện đang giẫm trên bút lõi cây Tam Chu lập tức xuất hiện!

Hạ Vọng, ra tay vào chính lúc này!

Hắn vừa mới đến cửa đá kia, chỉ nhìn thấy bóng lưng Thị Phi, lại không nhìn thấy Đường Thời đối diện đã đi ra.

Âm Dương Ngư Đồ trắng đen lại xuất hiện, hóa thành hai lưỡi âm dương, g, cổ tay Hạ Vọng xoay chuyển, nhanh chóng hợp lại, hai tay vặn qua, tiếng kim loại kin kít vang lên, hai lưỡi này đồng thành hợp lại. Hạ Vọng không đổi sắc đưa tay tung hai lưỡi này ra ——

Mà Đường Thời, chỉ trong nháy mắt đã dừng lại trên không, đưa tay ra sau gáy kéo, lấy một tấm bia thơ, đồng thời hóa nó thành thanh đao hắn thích nhất —— Đại tuyết mãn cung đao! (Tuyết bám đầy cung kiếm)

Đáng sợ nhất, vẫn là hiệu ứng hình ảnh lúc này!

Đường Thời không phải lấy tấm bia thơ từ sau gáy mình ra, mà là rút một thanh đao từ sau gáy!

Trong nháy mắt đao xuất hiện, đã thấy gió tuyết càn quét khắp nơi!

Trường đao nổi lên, gió tuyết vạn dặm, một đao  lao thẳng phía trước, chém về phía Thị Phi!

Đao này của Đường Thời, cực kỳ điên cuồng và bá đạo, mọi người cảm thấy lúc này Thị Phi đang cận kề nguy hiểm, Đường Thời bị sao vậy, sao lại ra tay với Thị Phi?

Nhưng mọi người vây xem đều quên, Đường Thời và Thị Phi, còn có Hạ Vọng phía sau y đang ở trên cùng một đường thẳng, Thị Phi không có ý ra tay ngăn cản, nhưng sau khi lao ra thì trực tiếp đạp đất bay lên, hóa thành một ánh sáng trắng lập tức đến bên cảnh cột trụ màu xanh kia!

Trong lúc Thị Phi tung người lên, Hạ Vọng và Đường Thời liền trở thành đối thủ đối mặt!

Cho nên đao này của Đường Thời, cũng không phải vung về phía Thị Phi, mà là lao về phía Hạ Vọng!

“Đùng” một tiếng nổ lớn, trường đao và hai lưỡi song ngư va chạm bổ nó làm đôi, đao khí chưa hết bổ trúng Hạ Vọng, Kim quang của Hạ Vọng vừa kịp kết ấn trước người, cũng chỉ vừa mới bộc phát thành Thái Cực trận. Đại tuyết mãn cung đao đã đâm vào Thái Cực Trận, bổ Hạ Vọng bay ngược về đường đá, ngã trên mặt đất hộc máu bị thương nặng!

Băng tuyết vô biên vô hạn, bắt đầu từ con đường đá này, lan ra, đóng băng toàn bộ mê cung!

Màu xanh nhạt như băng tuyết, mang theo sự tàn sát vô biên!

Đường Thời bổ trúng Hạ Vọng, đồng thời Thị Phi không chút do dự giơ tay lên, vỗ một chưởng nặng nề lên trên mặt phẳng ở đỉnh hình trụ kia!

“Cạch” một tiếng vang lên, mọi người ngẩng đầu nhìn.

Sau khi Thị Phi vỗ một chưởng thì chắp hai tay lại, tay áo tung bay nhẹ nhàng như hạc tiên. Trong một vùng phủ đầy băng tuyết tại mê cung này, cột trụ màu xanh phát ra ánh xanh mênh mang, bao trùm mê cung này, sau đó chữ “nghịch” nhàn nhạt hiện lên phía chân trời.

Thôi Nhất Hàng còn đang ở trong mê cung, cuối cùng cũng buông thủ quyết xuống, gục đầu. Nắm chắc thời cơ, không sai chút nào, tính toán chính xác đến đáng sợ khiến da đầu người ta tê rần, lần lượt từng người từng người bị Thị Phi cắt gọn, còn có vị trí sắp xếp của Đường Thời với y tuyệt đối áp chế Hạ Vọng! Không hơn không kém một phần…

Cuối cùng cũng thua.

Đường Thời chỉ ngửa đầu theo mọi người, thấy trên đỉnh hình trụ  phát ra ánh sáng xanh, cũng thấy thân hình phiêu diêu của Thị Phi, tăng bào tung bay chi khuất khuôn mặt y, không thấy rõ biểu tình.

Tiểu Tự Tại Thiên, thắng.