Thần Giám (Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư)

Quyển 10 - Chương 158



Sau Nghịch các, không còn đối thủ nữa.

Thị Phi, Đường Thời, Lạc Viễn Thương, từ Nghịch Các rời đi, dẫn theo Hạ Vọng.

Vì thế một đội ngũ mới được hình thành, Hạ Vọng cũng không ngờ Thị Phi sẽ chọn mạnh, nhưng lúc trước Thị Phi đã cứu mạng hắn, nên bây giờ hắn cũng không từ chối, đi theo Thị Phi.

Ở  hai khu vực phía tây, Nghịch Các chính là Các mạnh nhất. Bọn Đường Thời đã thắng Nghịch Các, quá trình phía sau như thế chẻ tre.

Cũng không phải chẳng có trận nào khó hơn Nghịch Các, nhưng thực lực của bọn họ cũng không yếu, đây là một trong những chiến khóa chiến thắng, thứ hai vì bọn Đường Thời đã chiến thắng Nghịch Các —— Nghịch Các và Kiếm Các đều bại dưới tay đội này, người khác sao dám ho he nữa? Mặc dù vốn không muốn du di, sắp xếp ít cục diện khó nhằn, nhưng cũng ngại Kiếm Các và Nghịch Các ở phía trước, không dám làm quá lố.

Nếu mấy Đại Hoang Các đằng sau thắng Tiểu Tự Tại Thiên, thì như tát vào mặt Kiếm Các và Nghịch Các, chỗ nào muốn chứa chấp ngươi? Không cho Tiểu Tự Thiên qua ải thì  chính là đối đầu với Kiếm Các và Nghịch Các. Kiếm Các và Nghịch Các mạnh như trâu thế mà còn bại dưới tay đám người Thị Phi, mấy người phía sau dám nói mình mạnh hơn Kiếm Các và Nghịch Các hả?

Cho nên phía sau gần như không cần xem nữa, vì cái kết tất định.

Sau khi Tiểu Tự Tại Thiên thắng Nghịch Các, thì phía sau chính là đường rộng thênh thang. Tiểu Tự sau khi thiên thắng nghịch các, chính là một mảnh thông thiên thản lộ.

Cục diện khó khăn trước đó, trong nháy mắt bắt đầu chuyển thành “truyền kỳ”.

Mười hai ấn Thiên Các, đã thu thập đầy đủ, bắt đầu từ Phong Vũ Tam Thiên Lộ ở Tàng Các, tới thẳng đông bắc: Tàng Các, Phù Các, Kiếm Các; Khu đông nam: Đạo Các, Âm Các, Đan Các; Khu tây nam: Ngục Các, Nghịch Các, Lôi Các; khu Tây Bắc: Khí Các, Linh Các, Âm Các.

Điểm dừng chân cuối cùng, chính là Âm Các.

Hai Các Ma tu, Âm Các và Ngục Các, ban đầu được coi là trận chiến khá nguy hiểm, nhưng Lạc Viễn Thương và Đường Thời đều quy vào những tên cuồng giết, Phật tu và Ma tu lại khắc chế lẫn nhau, cho nên Âm Các rất hung hiểm.

Cuối cùng đối phương vẫn không thể không nhận thua.

Ván này là một bàn cờ thật lớn, đám người Đường Thời đánh xong trận này đã tập hợp đủ mười hai ấn Thiên Các.

Xây Các là chuyện gần ngay trước mắt.

Mười hai ấn Thiên Các được luyện chế từ nham thạch được lấy ở trung tâm của Bán Luân Nguyệt tấm Thiên Các Ấn, bản thân nó có quan hệ đến sự tồn vong khu phiến của mười hai Các ở Đại Hoang, có pháp quyết và kiểm soát ấn Thiên Các Ấn thì có thể khống chế toàn bộ khu vực.

Hiện tại Thị Phi đã có đủ trong tay mười hai ấn Thiên Các. Nhưng sử dụng ra sao thì vẫn là vấn đề.

Đường Thời biết, Thị Phi nên biết cách xây Các, dù sao y là người phụ trách chính của chuyện này.

Vốn có rất nhièu người bu xem, nhưng đã bị bọn Đường Thời bỏ lại phía sau.

Sau khi tập hợp đủ mười hai ấn Thiên Các, Thị Phi trở nên rất trầm ngâm, thậm chí rất u uẩn. Đường Thời biết, đây là gánh nặng của Tiểu Tự Tại Thiên đè trên vai y không thể tả xiết. Chuyện xây Các đã trải qua bao thăng trầm, là nỗ lực mấy đời của Tiểu Tự Tại Thiên. Cũng không phải là không thể xây Các chỉ là thời cơ chưa tới.

Nhưng đợi đến khi thời cơ đã chín muồi, thì Tiểu Tự Tại Thiên đã lung lay giữa mưa bão.  

Hắn không đi trước, chỉ đứng thật xa nhìn Thị Phi phía trước.

Y bước từng bước một, bình tĩnh, nặng nề, nhìn tăng y trắng muốt khinh khoát xuất trần. Trong lúc bước đi, cũng không phiêu diêu, mà u mặc như núi cao, trung khúc não nùng.

Mấy người Lạc Viễn Thường, đứng cách Đường Thời không xa, cũng dõi theo.

Đây là lần đầu tiên trong lịch sử Đại Hoang, sẽ thay đổi toàn bộ bố cục của Đại Hoang.

Bọn họ bắt đầu từ Tàng Các ở phía bắc, băng qua năm cửa trảm sáu tướng, dấy lên một hồi sóng gió, nhưng chuyện thổn thức lòng người nhất lại bắt đầu từ giờ khắc này.

Bọn họ nhận được sự chú ý của vô số người, cũng được rất nhiều người tán thành, đương nhiên cũng kết oán không ít.

Nhưng không ai có thể phủ nhận, một trăm tám mươi ngày thăng trầm này.

Đường Thời giơ tay lên day ấn đường mình, nhẹ nhàng thở dài, nhìn gió thổi mây bay, đồng hoang cỏ nội bên tay phải họ, sa mạc mênh mông vô tận, có lẽ có vô số tu sĩ đại năng đều đang chú ý đến bên này.

Thị Phi đi tới giao lộ giữa Tàng Các và Âm Các, ở phương Bắc, xếp mười hai ấn Thiên Các, ngang ba dọc bốn xếp lại với nhau.

Lúc này, Đường Thời mới biết ấn Thiên Các này giống như mảnh ghép. Chỉ cần Thị Phi đặt ấn Thiên Các lên, linh quang sẽ tràn ra, sau đó tự động đi tới vị trí thích hợp, và gắn kết với nhau. Dù ở rất xa, họ vẫn có thể nghe tiếng kim loại từ mười hai ấn Thiên Các va chạm.

Một lát sau, Thị Phi đã xếp toàn bộ ấn Thiên Các xong xuôi.

Thị Phi giơ tay lên đặt trên ấn Thiên Các, nhẹ nhàng ấn xuống, chữ “Vạn” nhàn nhạt khắc trên ấn Thiên Các. Kim quang đồng thời lóe ra, cả Đại Hoang tựa như phát ra tiếng rên rỉ dằng dặc, như dã thú bị đánh thức, lười biếng ngáp dài, duỗi thắt lưng.

Vì vậy, mặt đất dưới chân họ bắt đầu bần bật, rung động từ nhẹ đến kịch liệt, vô số tảng đá từ trên núi lăn xuống, sóng xô nổi lên cuồn cuộn, cả Đại Hoang độ nhiên sôi trào.

Đại Hoang hình tròn, như một cái đĩa, bây giờ có một cái bóng hình tròn sáng lên. Từ chân trời nhìn xuống có thể nhìn thấy luồng hư ảnh này, lớn bằng với khu vực của mười hai Các Ngoại Hoang ở Đại Hoang.

Chữ “Vạn” dưới bàn tay Thị Phi chậm rãi xoay tròn, toàn bộ mười hai các Thiên Ấn ghép thành hình chữ nhật đứng im. Đỉnh đầu là hư ảnh hình tròn chính là bóng ảnh phục chế của mười hai Các Đại Hoang, ngay cả dấu ấn mặt quạt cũng giống hệt.

Giữa trời và đất, giăng đầy luồng bóng ảnh này, những người còn lại chỉ là hạt cát so với dị tượng trong trời đất này.

Gió cuốn cát vàng, núi đá hiểm trở, đổ về sông lớn, đại thụ lay động, chim bay tán loạn.

Mây gió xếp gọn trong mảnh trời, mà bầu trời lại như bị người xé toạc, một vết nứt đen xuất hiện giữa áng trời xanh trong, từ khe nứt kia vừa hay trùng hợp đến vị trí Thị Phi đứng làm trung tâm, khuếch tán ra xung quanh.

Mây gió biến ảo, trong chớp mắt đã chuyển từ ngày sang đêm.

Vô số kim quang tuôn ra từ ngón tay Thị Phi, y cũng ngẩng đầu nhìn màn trời hoảng loạn này.

Dưới chân, mặt đất bắt đầu nhấp nhô, hư ảnh vòng tròn khổng lồ trên đỉnh đầu, trong chớp mắt đã bắt đầu từ từ chuyển động.

Lúc đầu nó còn rất trì trệ, giống như chiếc vòng rỉ sét, sau đó tốc độ từ từ tăng dần.

Trong toàn bộ Đại Hoang, vô số thấy dị tượng này, lập tức ngẩng đầu nhìn!

Tu sĩ trong bốn vùng núi Tiểu Hoang càng kinh hãi khó hiểu bọn họ không biết nhiều như tu sĩ trong Đại Hoang. Chuyện liên quan đến Đại Hoang đều là cơ mật, chỉ có một số nguồn tin của tu sĩ biết rõ.

Vòng tròn đang xoay chính là Ngoại Hoang trong truyền thuyết.

Trên bóng ảnh kia, không cần biết là núi sông hay cây cối, kể cả đồng bằng hay vùng hoang dã, đều giống y như Ngoại Hoang vậy.

Ai từng xem qua bản đồ Ngoại Hoang thì sẽ rõ.

Dị tượng như vậy, xuất hiện trên toàn bộ đại lục Linh Xu, thậm chí cả Tiểu Tự Tại Thiên, Thiên Chuẩn Phù Đảo nơi Đông Hải, thậm chí là Bồng Lai Tiên Đảo ở Tây Hải cũng thu hết vào trong mắt.

Vô sô Phật tu trong Tiểu Tự Tại Thiên đi ra, nhìn bóng ảnh xa xa phát ra từ đại lục Linh Xu, còn có ánh Phật vàng nhạt mơ hồ kia, đều đang tụng kinh. Mà Yêu tu trên Thiên Chuẩn Phù Đảo lại mang vẻ mặt phức tạp.

Phức tạp nhất là Bắc Lão ở Bồng Lai Tây Hải.

Ở Bồng Lai Tiên Đảo, vô số tán tu đại năng ngóng theo, biết Thị Phi đã tu thành chính quả vì Tiểu Tự Tại Thiên, cũng cảm thán hòa thượng này có năng lực phi thường, Nhưng Bắc Lão cảm thấy Tiểu Tự Tại Thiên quá khổ, Thị Phi quá khổ.

Ván cờ trong trời đất này, cớ sao lại lấy bọn họ làm cơ? Rất nhiều người từng phản kháng, nhưng ai có thể thoát nổi?

Cho đến nay, thế cục vẫn còn phức tạp, chỉ không biết —— những người cầm cờ phía sau nhìn cảnh này có rung động không?

Vòng tròn khổng lồ đang xoay tít đột nhiên ——

Dừng lại.

Vào giây phút này, bàn tay Thị Phi nhẹ nhàng ấn hoàn toàn trên đài chữ nhật của ấn Thiên Các.

Tất cả kim quang thu lại hết, toàn bộ trở nên tối tăm.

Khe nứt phía chân trời chậm rãi mở rộng, biến thành một hình quạt màu đen, vòng tròn chân trời đột nhiên vỡ ra thành một lỗ hổng, chiếu ngay ranh giới giữa Tàng Các và Âm Các.

Tía chớm màu xanh bỗng xuất hiện giữa hai vết nứt đan xen nhau, lập lòe như ngày tàn.

Đường Thời bọn họ cảm thấy không đứng vững nổi, muốn tung người bay lên, đứng giữa không tủng, lại cảm giác linh lực trên người bị hỗn loạn theo sự dị biến của đất trời, trong chốc lát mọi người đã nghiêng trái ngã phải.

Lấy chỗ Thị Phi đứng làm nơi bắt đầu, toàn bộ khu vực hình vòng tròn xếp ra hai bên trái phải, bắt đầu chật chội, mười hai các Đại Hoang ban đầu dần thu nhỏ lại, một khu mới nứt ra trong toàn bộ Đại Hoang.

Mặt đất vỡ vụn, bên chân chính là vực sâu, nham thạch nóng chảy phía trước sôi trào, hơi nóng bốc lên. Trong bóng tốt, đột nhiên có thêm một đỏ rưc, mở trước mặt Thị Phi, như đang đứng bên lò luyện ngục vây.

Đường Thời bỗng nhiên nhớ tới Đông Hải Tội Uyên, cũng có nham thạch nóng sực, giọt nước bắn ra như đom đóm.

Yêu quang đỏ ối, nham thạch nóng chảy trong vực này trào lên, như ao máu.

Gió thổi nóng hầm hập, thổi tăng bào của Thị Phi. Tăng bào trắng muốt cũng bị nham thạch nóng chảy này nhuộm thành đỏ nửa.

Tất cả mọi người không thấy mặt Thị Phi, cũng không nhìn thấy biểu tình của y, phản chiếu tia lửa nham thạch nóng chảy kia, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của y, còn có tràng hạt trong lòng bàn tay buông lỏng.

Trong dung nham vạn trượng, một tòa tháp cao cao trồi lên như thoát khỏi ngục sâu, Phật quang đột nhiêu chiếu rỏi, Phạn âm nổi lên từng đợt, mà ở dưới dòng dung nham nóng chảy này lại càng thêm dị kỳ.

Muôn vàn khó khăn, không đầu không cuối. Núi theo rừng, trăng treo trên đại ngàn.

Từ những tòa lầu cao cao, cuối cùng trở thành Tự Tại!

Đường Thời không còn nhìn thấy gì khác nữa, chỉ có cảnh tượng quỷ dị lại nghiêm trang trước mặt. Vòng tròn trên đỉnh đầu bị ánh điện màu xanh dệt thành vải mỏng, khe nứt phía chân trời từ từ khép lại.

Đột nhiên, vòng tròn kia lạnh nhanh chóng chuyển động, sau đó lao thẳng về phía lớp đất dày đặc mênh mang này, ầm ầm, bóng ảnh và mặt đất tụ thành một chỗ!

Trong đất trời này chỉ vẳng tiếng ong ong!

Ánh điện màu xanh rơi vào dung nham, loạng choạng chớp lóe phát ra tiếng “xì xì” khiến da đầu tê rần.

Dị tượng động trời này lầm chấn động lòng người!

Đường Thời lại cúi đầu, cảm thấy thẻ bài đang rung lên.

Ứng Vũ?