Thần Giám (Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư)

Quyển 7 - Chương 103



“Có thấy không?”

“…”

Đường Thời lắc đầu, hắn giơ tay định đè mắt, nhưng bị Thị Phi kéo lại.

Lão già vừa xuất hiện bên cạnh cười: “Chỉ bị lửa làm lóa mắt thôi, tu sĩ Nguyên Anh kỳ cần gì phải để ý đôi mắt làm chi? Có phải bị phong bế linh thức đâu, thấy đường là được rồi. Chúng ta nên tập trung phá trận này đi.”

Đường Thời thầm cười lạnh, nhưng không nói tiếng nào.

Hắn có để ý đôi mắt của mình hay không là do hắn tự quyết, ông già mồm cái quái làm gì, đúng là đáng ghét.

Thị Phi từ bi, cũng không thích lời nói của tu sĩ này.

Mặc dù tu vi đối phương cao, nhưng chẳng có chút phong thái cao thủ nào.

Có vài người càng già càng kỳ quặc, hẳn ông ta cũng tương tự.

Thờ ơ với mọi thứ, trong đầu chỉ có máu Vương Mẫu và cái gọi là trường sinh bất lão.

Đường Thời hiểu rõ, nhưng dù sao oán đã kết —— Mười năm mài một kiếm, cướp đến tay đã không dễ, vậy mà còn bị hớt tay trên, giỏi lắm!

Thêm lão già này thì hiện tại Bồng Lai có ba tán tu, Đại Hoang có sáu, về phần Đường Thời —— thực ra hắn và Thị Phi tương đối đặc biệt.

Mười một người, vốn là người không cùng đạo, tụ tập chung một nơi, chẳng ai nắm chắc sẽ xảy ra chuyện gì.

Giờ đột nhiên Đường Thời lại đụng chuyện, kỳ thực đối với Bùi Vân Thiên thì không có gì to tát. Dù sao hắn không phải tu sĩ Tàng các, mà lúc này tán tu từ Tàng các đã chết giữa chừng rồi, Đường Thời đổi tên thành Thời Độ, cũng chỉ là tu sĩ Đại Hoang bình thường thôi. Đối với Bùi Vân Thiên mà nói, người không có giá trị lợi dụng thì có chết cũng chẳng liên quan đến hắn.

Cho nên bây giờ không chỉ riêng người khác, người xung quanh này cũng thờ ơ với việc Đường Thời bị thương.

Thị Phi đứng phía trước Đường Thời, muốn xem thử mắt hắn, không ngờ Đường Thời chuẩn xác vung tay hất ra.

Đường Thời là người hiếu thắng, mù mắt cũng không xem là chuyện lớn, huống chi hiện tại chỉ là nhìn không rõ thôi, chờ lát nữa sẽ khá hơn. Linh thức có thể cảm giác được sự tồn tại của mọi người, nhưng dù sao cảm nhận cũng sẽ hơi mơ hồ, ở một mức độ nào đó không rõ bằng mắt. Nhưng hiện tại không còn cách nào khác, bọn họ vẫn còn ở Thanh Điểu tiên cung, chỉ đành tạm thời bỏ qua.

Bàn tay Thị Phi bị hắn hất ra, y chậm rãi thu tay về, y biết Đường Thời nghĩ gì, khi nhìn thấy ý cười lạnh bên môi Đường Thời, y thầm than một tiếng, cũng không nói lời nào.

Bùi Vân Thiên nhìn Đường Thời bên này, thấy Đường Thời đã khôi phục như thường, thầm nghĩ xem như hắn thức thời,  xoay người nói chuyện với lão già kia: “Còn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh của tôn giá?”

“Lão phu là Ngô Tùng Tử.” Lão già xưng tên, sau đó nói, “Tuổi các ngươi còn nhỏ, có lẽ chưa từng nghe qua tên ta.”

Đây là đang ra vẻ mình là tiền bối.  

Bùi Vân Thiên không thích người này, nhưng bây giờ hình như Ngô Tùng Tử này biết vài chuyện, vẫn cứ thăm dò thêm thì hơn.

“Mới vừa rồi ngài nói trong cung điện, ba ngàn sáu trăm năm trước chưa từng có tấm gương này là có ý gì?”

Ngô Tùng Tử không quay đầu lại nhìn hải đồ, chỉ bảo: “Lần trước khi tiên cung mở ra, chính là ba ngàn sáu trăm năm trước, cũng chính là sáu mươi hoa giáp[1]. Lúc ấy ta vừa trở thành tán tu, cùng đi với tu sĩ đại năng qua điện này, chỉ có hải đồ kỳ quái kia, chứ không hề có mê trận kỳ dị hiện giờ. Bấy giờ nó chỉ có hiểu quả mê hoặc thôi, cũng không có tấm gương này. Lúc ấy người vào tiên cung không nhiều lắm, nhóm chúng ta tiến vào là nhóm cuối cùng, ta là người đi sau chót. Trừ phi trong ba ngàn sáu trăm năm này có người tiến vào tiên cung, sửa đổi bố trí trong cung này, nếu không nhất định là lúc này, có người nhanh chân đến trước, cố ý đặt tấm gương này để tính kế chúng ta. ”

[1] Một giáp = 60 năm.

Phân tích này rất hợp tình hợp lý.

Nếu những gì Ngô Tùng Tử nói là sự thật, thì nhất định là như thế.

Lời lão nói, ngay cả Đường Thời cũng không đào ra sơ hở.

Nhưng vì Đường Thời không thích lão ta, lại cộng thêm thù oán, mặc dù hắn đánh không lại, ngoài mặt không so đo, nhưng trong lòng lại phân tích lời của Ngô Tùng Tử vài lần, cẩn thận suy đoán.

Là người duy nhất tiến vào tiên cung ba ngàn sáu trăm năm trước, đương nhiên là lão nói cái gì thì mọi người sẽ tin cái đó thôi.

Không tin cũng phải tin.

Bùi Vân Thiên còn chưa kịp hỏi, đã nghe Ngô Tùng Tử bảo: “Hiện giờ tấm gương đã bị vị sư phụ Tiểu Tự Tại Thiên này phá vỡ, con đường phía sau đơn giản hơn nhiều, hải đồ cũng không có gì đáng xem, cứ lướt qua thôi.”

Ngô Tùng Tử liếc Thị Phi một cái, dường như lão hơi hứng thú với Thị Phi.

“Không phải chúng ta không dám nhìn hải đồ này sao?” Một số người bày tỏ sự phản đối.

Ngô Tùng Tử lại đáp: “Các ngươi nhìn tiểu hữu Thời Độ này đi, khẳng định hắn đã buông linh thức ra, lúc linh thức tiếp xúc với hải đồ thì không sao. Vậy có thể phỏng đoán nếu dùng mắt thường nhìn hải đồ mới có vấn đề, giờ mọi người nhắm mắt đi vào bên trong, vòng qua trước điện, rồi đi thêm một đoạn nữa sẽ đến trung điện.”

Lúc này, rốt cuộc Đường Thời nghĩ ra một điểm không quá thích hợp.

Hắn vốn muốn mở miệng hỏi, lại nghĩ đến tu vi mình lúc này hơi thấp, không thể tạo thành uy hiếp với lão ta.

Đường Thời nuốt ngược lại, muốn xem lão ta định giở trò quỷ gì.

Trước khi Ngô Tùng Tử đến tiền điện, Đường Thời đã điều tra qua hải đồ, chính là dùng phương pháp vẽ quyển trục. Một số quyển trục có thể dựa theo trạng thái tâm lý khác nhau của con người mà phát ra hiệu quả khác nhau, nhưng nhiều người cùng cảm thấy lửa thiêu nóng rát như vậy, hẳn không phải dựa trên tâm lý rồi.

Lúc trước Ngô Tùng Tử nói hải đồ chỉ có tác dụng mê hoặc, đến lúc này lại không giống. Trừ phi hiệu quả tấn công của hải đồ đã thay đổi theo thời gian, hoặc có thể không phải cùng một hải đồ, nên mới có hiệu quả như vậy. Tạm không bàn đến việc lời của Ngô Tùng Tử là thật hay giả, chỉ riêng việc Ngô Tùng Tử nói lúc trước lão đã từng đến đây, mà lúc vào điện không thèm cảnh báo bất kỳ ai —— có lẽ có thể giải thích rằng lão ta không muốn bại lộ thân phận, nhưng… nếu hơn ba ngàn năm trước đã tới nơi này, vì sao lão còn muốn trở lại đây?

Không có nguyên nhân mới là lạ.

Thông tin hữu dụng duy nhất có thể nhận được chính là lão già chết bằm này chắc chắn nói xạo.

Bên trong còn có hai đại điện, một tòa trung điện và một tòa chính điện, đều nằm trên trục trung tâm. Trong điện này, có lẽ có thứ Ngô Tùng Tử muốn tìm.

Người vào tiên cung, ngoại trừ ở nơi khác tìm một ít bảo vật hiếm có ra, mục đích lớn nhất hẳn là tìm kiếm máu Vương Mẫu. Tần suất danh từ “máu Vương Mẫu” xuất hiện bên tai Đường Thời quá cao, cũng mang theo quá nhiều bí ẩn.

Theo lý giải của Đường Thời, đây có thể chỉ là máu của một tu sĩ đại năng ở thượng giới…

Để thành tiên, những người trước mắt này có lẽ đã sa vào một trạng thái điên cuồng mà Đường Thời còn chưa thể hiểu nổi.

Đường Thời có thể phỏng đoán điểm kỳ quái của Ngô Tùng Tử, thìì những người tâm cơ thâm sâu khác cũng tự khắc biết được lão kỳ lạ.

Chỉ là bây giờ mọi người còn phải dựa vào lão, đã tới được nơi này, không thể vì một tên cổ quái như Ngô Tùng Tử mà rút lui. Giới tu chân đã tới tình trạng không thể phi thăng, thứ chờ đợi bọn họ chỉ có chết già hoặc bị lôi kiếp bổ chết, đã cùng đường không còn cách nào khác.

Mọi người không xoắn xuýt vấn đề trước nữa, cùng nhau vòng qua vách tường treo hải đồ ở tiền điện.

Khi đi ngang qua bức tường, Đường Thời dừng lại một chút, dùng linh thức cảm nhận hải đồ, giống như cảm giác lúc trước của hắn. Không biết có phải vì không còn tấm gương nữa hay không, tính nguy hiểm hình như đã giảm đi không ít.

Cảm giác được tất cả mọi người đã đi rồi, lúc Đường Thời bước qua hắn vươn tay chạm vào hải đồ, điều khiến hắn vô cùng kinh hãi chính là —— tay hắn tựa như cắm thẳng vào nước biển!

Nước biển lạnh như băng bao lấy bàn tay Đường Thời, khiến vẻ mặt hắn lập tức đông cứng.

Tất nhiên Thị Phi cũng thấy cảnh này, con ngươi co rút, một khắc sau đã thấy Đường Thời rụt tay về, hắn lặng lẽ làm động tác im lặng với y, sau đó cười cười xem như không có việc gì tiếp tục đi về phía trước.

Hải đồ này có điểm kỳ quái, không biết Ngô Tùng Tử phía trước biết không.

Đường Thời chỉ chậm rãi đi về phía trước, đám người vòng qua bức tường, tiến tới phía sau bức bình phong, nhìn một dãy hồ lô được bày thẳng tắp trên tường.

Ngô Tùng Tử lên tiếng: “Nơi này chính là tường đan dược, nhưng trong mỗi hồ lồ chỉ có một viên thôi, mà mỗi người chỉ có thế lấy một bình, chư vị chọn trước rồi lấy đi.”

Bùi Vân Thiên bỗng nhiên nói: “Ngô tiền bối, ngài không lấy sao?”. Đam Mỹ Sắc

Ngô Tùng Tử vuốt râu, lắc đầu đáp: “Ta đã lấy vật này rồi, không còn cơ hội thứ hai nữa.”

Vốn lão đã nói thế, mọi người mới yên lòng, nào ngờ —— Đường Thời rốt cục bắt đầu phá đám.

Ngón tay Đường Thời điểm trên vách tường kia, dường như đang đếm, mà cũng giống như hành động vô ý thức. Đáy mắt hắn không có ánh sáng, tất cả đều mơ mịt, mọi người thậm chí không thể nhìn ra bất kỳ manh mối nào từ đôi mắt hắn.

Chỉ nghe Đường Thời nói: “Hồ lô đựng đan dược này, mỗi người chỉ lấy được một bình… chỉ là không biết sau khi lấy xong… nếu ta muốn đan dược của ai thì cướp được không nhỉ?”

“…” Không khí im lặng bao trùm, nhưng người mới vừa rồi muốn nhanh chóng lấy đan dược nghe xong dừng tay, đưa mắt nhìn nhau.

Đường Thời là ai?

Mẹ nó chuyên gia ăn trộm với phá game.

Hắn đếch thèm quan tâm yêu ma quỷ quái, tu sĩ đại năng cái đéo gì, nay Đường Thời nắm bí quyết trong tay chẳng hề lo lắng. Điên lên là liều mạng tới cùng, chẳng màng hậu quả. Nhân sinh trên đời cầu vui vẻ như ý, ai chọc hắn, hắn sẽ khiến người đó sống không thoải mái. Mẹ nó cái tên cha già khốn nạn giỏi giả vờ này, Đường Thời không ưa lão!

Nhất định hiện giờ lão rất muốn đánh hắn, nhưng không sao ——

Lúc trước Đường Thời đã giao chiến với lão, biết đối phương không phải kẻ đơn giản, nhưng chắc hẳn đối phương cũng biết hắn là tên khó giải quyết.

Ngô Tùng Tử kia từng chém một kiếm về phía Đường Thời, mà Đường Thời vô cớ chạy trốn. Hiện tại Ngô Tùng Tử còn chưa tìm ra nguyên nhân, mặc dù xem thường tu vi Đường Thời, nhưng có vài việc vượt qua lẽ thường nên vẫn kiêng kỵ.

Ở nơi này căn bản không có biện pháp thuấn di, tu sĩ đại năng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngự không ngự kiếm, nhưng Đường Thời và Thị Phi đều có thể dùng phương pháp quỷ dị ra vào, không phải đơn giản.

Trong lòng Ngô Tùng Tử phủ đầy mây đen, tên Đường Thời này chắc chắn bày trò khiêu khích để mọi người kiêng kỵ lão, tuy lão biết nhưng cũng không ngăn được.

Dẫu sao thì sự thật là thế.

Năm đó lúc lão tiến vào, đã phát sinh thảm trạng mỗi người lấy đan dược của mình sau đó cướp đoạt, chỉ một trận đó mà chết cả nửa.

Khi ấy, Ngô Tùng Tử chỉ đành ngoan ngoãn giao đan dược của mình ra mới giữ được mạng.

Bây giờ nhớ lại, thậm chí lão có thể nhớ rõ vị trí thi thể của những đồng bạn trước kia.

Mọi người đều đang nhìn lão, Ngô Tùng Tử nói: “Ta biết chư vị kiêng kỵ ta, nhưng thật không giấu diếm, ta đã là đại tán tu bát kiếp, hiện giờ những đan dược cấp thấp mày chẳng hề có sức hấp dẫn nào, thứ ta để ý chính là máu Vương Mẫu có thể tồn tại này. Trước khi chưa nhìn thấy máu Vương Mẫu, chư vị hoàn toàn có thể yên tâm về ta.”

Đường Thời thoáng nở nụ cười.

Lúc này lão ta đã thay đổi nước cờ, trở nên thẳng thắn. Lão chủ động nói ra việc mình ngấp nghé máu Vương Mẫu, vừa là lời thật lòng, vừa có mục đích tiêu trừ địch ý của mọi người, có bản lĩnh đấy.

Chẳng qua hạt giống hoài nghi đã gieo xuống, thì sẽ không dễ mà nhổ bỏ được.

Lúc mọi người chọn đan dược, Đường Thời không thấy Thị Phi, lại truyền âm cho y: “Nếu lát đánh nhau, ngươi thấy ta sắp thi thuật thì đọc câu thơ xuất hiện trong tay ta, ta không nhìn thấy.”

Câu thơ kia cũng không phải là thứ linh thức có thể cảm nhận được, cho nên Đường Thời chỉ có thể nhờ Thị Phi giúp

Thị Phi đáp được, thấy Đường Thời đưa tay tùy ý lấy một bình hồ lô trên giá, lại nghe Đường Thời cười nói: “Hòa thượng, ngươi không lấy à?”

Những đan dược ở đây thật sự chẳng có tác dụng gì với Thị Phi.

Dường như cũng chẳng mấy khi y dùng đến đan dược, phần lớn mang đi cứu người. Y tiện tay lấy xuống một bình hồ lô đưa cho Đường Thời.

Đường Thời cười nói: “Biết điều ghê ha.”

Cũng không phải thèm muốn chút đan dược này, hắn mở hai bình hồ lô ra, ngửi ngửi một lát, sau đó thả thuốc về lại bình, thấp giọng bảo: “Một viên đề căn cốt, một văn nhục bạch cốt.”

Cầm hồ lô Thị Phi đưa cho, Đường Thời cất vào rồi quan sát người khác.

Không nhiều người vừa lấy xuống đã dốc thuốc ra xem như Đường Thời, phần lớn sau khi lấy xong đều cất đi. Lòng hiếu kỳ của Đường Thời không được thỏa mãn, chỉ có thể thầm thở dài.

Cả mặt tường này đều là đan dược, mới vừa rồi Thị Phi và hắn tiện tay lấy được đan dược lục phẩm, phẩm chất tốt, thậm chí còn trần quý hơn trong Đại Hoang, chứ đừng nói đến bốn vùng núi Tiểu Hoang, nơi căn bản không đào nổi vũ khí pháp bảo đan dược ngũ phẩm trở lên.

Phía trước là bậc tam cấp, ra khỏi tiền điện có thể nhìn thấy trung điện.

Bọn họ đi từ tiền điện đến bậc thang dài hẹp giữa hai điện, mấy người bước loạng choạng, Bùi Vân Thiên và Ngô Tùng Tử ở phía trước.

Bùi Vân Thiên nói, “Trong trung điện kia không biết có gì lạ không?”

Ngô Tùng Tử đáp: “Năm đó trong trung điện không hề có thứ gì lạ, chỉ có vài bức tượng rất kỳ dị, lúc trước chúng ta chỉ đến cửa đại điện phía sau điện, không kịp đi vào trong. Mới vừa rồi ta bấm tay tính, chúng ta đã vào đây sáu ngày, lúc ta vào, tiên cung đã mở được ba hoặc năm ngày, còn hơn nửa tháng, vậy là đủ rồi.”

Trong tiên cung không phân biệt được ngày đêm, thậm chí có đôi khi ngay cả tốc độ thời gian cũng rất cổ quái.

Có lẽ họ không cảm thấy thời gian đã trôi qua, nhưng có thể người bên ngoài đã đợi hơn mười ngày, nửa tháng rồi.

Ngô Tùng Tử nói không có gì nguy hiểm, hiển nhiên mọi người sẽ hơi thả lỏng, ngay cả bản thân Ngô Tùng Tử cũng rất thả lỏng. 

Nhưng không hề nghĩ rằng ngay khoảnh khắc bọn họ tới gần cửa điện, bên trong bắn ra ngàn vạn ánh sáng sắc lẹm,  phóng tới đám người còn đứng trên bậc thang!

Biến cố đột nhiên phát sinh, khí thế mãnh liệt, khiến mọi người không ngờ tới!

Nhất thời có người muốn chửi lão già Ngô Tùng Tử mỏ quạ, mẹ nó nói chuyện đáng tin chút được không?

Đường Thời vẫn luôn thả linh thức bên ngoài, vừa cảm nhận được công kính kia, lập tức vạch họa thường trên người mình ra ngăn lại, tơ Thiên Tàm, nước lửa không xâm, đao thương không phạm, chỉ cần Đường Thời rót linh lực vào thì ánh sáng sắc bén kia cũng chẳng làm được gì.

Hắn thành công thoát hiểm, đứng bên cạnh bậc thang, tránh đi hỏa lực mạnh nhất ở giữa, nói: “Ngô Tùng Tử tiền bối, lời ngài nói thật không đáng tin.”

Tuy tu vi Ngô Tùng Tử cao, nhưng cũng không ngờ sẽ bị tập kích ở nơi này.

Ánh mắt lão lạnh như băng, chỉ rút kiếm ra, mười năm mài một kiếm trong tay lão rất nặng, nhưng hiện tại lão chẳng hề tức giận, không giống đám người tu vi thấp kém bên cạnh, trước đó lão không phát hiện, song ngay khi mấy ngàn ánh sáng sắc bén xuất hiện, lão không thể không phát giác.

“Trốn trốn tránh tránh thì có gì lợi hại? Ra đây đi. ”

“Ha ha ha…”

Một tràng cười vang lên, tiếp sau đó một nam nhân mặc áo mãng bào tím sậm từ bên trong bước ra, giữa ấn đường điểm hoa văn màu tím quỷ dị. Xem khí thế kia thì hẳn là một Ma tu.

“Ngô Tùng Tử à Ngô Tùng Tử, mối hận ngàn năm ngươi có thể trốn nhất thời nhưng không thể tránh mãi được. Hôm này đã gặp nhau, sao không đánh một trận để giải quyết ân oán năm xưa?”

Hình như Ngô Tùng Tử nhận ra người này, cười lạnh: “Ngươi tưởng mình là ai? Hiện giờ tu vi ngươi chỉ là tán tu lục kiếp, còn dám so với ta chắc?”

“Ba ngàn sáu trăm năm trước, nếu ngươi không cướp máu Vương Mẫu thuộc về ta, sẽ có tu vi như bây giờ à? Ngươi già mà không nên nết, không biết xấu hổ là chuyện của người. Máu Vương Mẫu trong truyền thuyết sau khi uống xong sẽ thành tiên, ngươi uống rồi đấy thôi, cũng chỉ từ một tán tu nhất kiếp vượt cấp lên tán tu ngũ kiếp, ba ngàn sáu trăm năm trôi qua, hiện giờ chỉ dừng ở cánh cửa tán tu bát kiếp—— Ngô Tùng Tử, ngươi không vượt qua kiếp cuối cùng này đâu.”

Dường như năm ấy người nọ đã kết thù sâu với Ngô Tử Tùng, mà cũng vô cùng rõ ràng quá khứ của lão.

Trong mắt người ngoài, Ngô Tùng Tử là tu sĩ đại năng, hiện tại bị người ta vạch trần trước mặt mọi người, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, màu sắc rất đa dạng.

Đường Thời gần như tức khắc cười thầm, mẹ nó, Ma tu này quá hợp với hắn. Đúng là tay phá đám điêu luyện, quá sảng khoái!

Đường Thời nhanh chóng bước vào trạng thái xem kịch, chỉ hận là không có hạt dưa để gặm. kẻ tiểu nhân âm hiểm thích nhất là xem đối thủ của mình gặp nạn, mà Đường Thời chính là tên xuất sắc nhất trong đám đó. Hắn không chỉ hả hê, đến thời điểm thích hợp còn tranh thủ thể hiện cảm giác tồn tại của mình, ném đá xuống giếng mới là nghệ thuật thật sự.

Đường Thời chỉ đứng yên, khoanh tay xem tình hình.

Ngô Tùng Tử cố nén lửa giận, mới nói: “Hơn ba ngàn năm, ngươi cũng chỉ là tán tu lục kiếp, nay đã khác xưa, ngươi cho rằng mình thoát khỏi tay ta ư?”

Ma tu kia hất tay, sau lưng hắn có năm người, nhóm người này do hắn mang vào.

Tuy rằng hai tán tu đang tranh đấu đều là tán sĩ Bông Lai, nhưng tán tu ở Bồng Lai chia bè kết phái rất nhiều, nếu gặp người có thù sâu, không nhân cơ hội giải quyết đối phương thì có lỗi với khán giả quá.

Vừa dứt lời, hai người lập tức lao vào đánh nhau.

Đây là lần đầu tiên Đường Thời thấy Ma tu chân chính, một người kéo mây đen che trời, kẻ còn lại cầm kiếm, ánh kiếm lập lòe, ngươi tới ta lui không ai nhường ai.

Đường Thời nhìn thấy huýt sáo một tiếng, lúc này Bùi Vân Thiên cũng nở nụ cười.

Kệ bọn họ muốn đánh sao thì đánh, hiện tại tin tức Bùi Vân Thiên nghe lại khác trước.

Thì ra Ngô Tùng Tử này đã uống máu Vương Mẫu rồi, nếu Ma tu kia nói thật, công hiệu của máu Vương Mẫu mặc dù không thần kỳ như trong truyền thuyết, nhưng cũng có tác dụng khiến người ta kinh ngạc vui mừng mới đúng.

Chuyện Đường Thời chú ý lại là hình như Ma tu kia rất bất mãn với sự thật rằng máu Vương Mẫu trên người Ngô Tùng Tử chỉ tăng lên mấy cấp. Nói cách khác, ít nhất trong mắt Ma tu, hiệu quả của máu Vương Mẫu này hẳn không chỉ dừng lại ở đó.

Sau khi máu Vương Mẫu thay đổi căn cốt của con người, sẽ rất có ích với tu vi người đó. Nhưng sau khi Ngô Tùng Tử trở thành tán tu bát kiếm, lại chần chừ không dám độ kiếp, trong chuyện này chắc chắn đã xảy ra sai sót.

Bùi Vân Thiên nhìn về phía trước, đám người Ma tu mang đến còn ở nơi đó.

Hắn từng bước một, dẫn mọi người đi về phía trước. Đường Thời bỗng nhiên ở phía sau nói một câu: “Bùi tiền bối, Ma tu kia tới nơi này lâu rồi, nếu sau điện có thứ tốt hắn đã sớm lấy đi hết, cũng không đến mức chỉ ở chỗ này chờ Ngô Tùng Tử đến báo thù. Ngươi không nên ôm hy vọng quá lớn thì hơn.”

Đường Thời vừa dứt lời, bọn họ đã đi tới trước điện giữ, vài tên tán tu do Ma tu kia mang đến trực tiếp nhường đường.

Trong đó một gã Ma tu mặc áo xanh tiến lên nói: “Lâu Hình tiền bối nói người tới chưa đủ, không mở được sau điện, xin chư vị đừng tùy tiện đến sau điện, trách đụng phải cơ quan.”

Lâu Hình? Hình như là người đang đánh nhau với Ngô Tùng Tử?

Giữa không trung bên ngoài đã nổi sấm từng trận, không biết đã xảy ra chuyện gì, hết thảy chìm trong mây đen, ngay cả linh thức cũng không thể tiến vào.

Mấy tên Ma tu kia cũng không có ngăn trở mười mấy người Đường Thời, mà còn có vẻ rất hào phóng.

Ở Bồng Lai tiên đảo, tán tu tự thành một loại riêng biệt, tuy nhiều hệ phái, nhưng không phân chia Tiên Phật Yêu Ma.

Đạo tu, Yêu tu, Ma tu ở chung khá hòa thuận.

Sau khi vào điện, Đường Thời kiểm tra tình huống trong điện giữa.

Điện giữa chỉ có một bức tranh, xung quanh điện giữa lại giống như cửa Phật, có khá nhiều bích họa và tượng.

Đường Thời nhớ tới tấm gương trước kia treo ở điện trước, đi tới cạnh Thị Phi dùng linh thức trao đổi: “Ngươi còn nhớ tấm gương lúc trước không?”

Thị Phi gật đầu: “Có manh mối gì à?”

Nơi này đặt khá nhiều tượng, dáng vẻ hình hài khác nhau, trước còn có mấy pho tượng lớn, không nhìn thấy đầu, chỉ khuất về phía mái nhà cao.

Đường Thời bắt đầu xem qua một lượt từ bức tượng bên cạnh cửa, nhìn ra quần áo trên tượng hơi khác với bọn họ bây giờ, kiểu dáng tương đối cổ, đây chắc là tượng tu sĩ trước kia chăng? Đường Thời bước tới, linh thức đảo qua những bức tượng, còn trao đổi với Thị Phi: “Ngươi cảm thấy tên Lâu Hình kia có đặt tấm gương ở điện trước không?”

Thị Phi suy nghĩ một chút, lại đáp: “Hẳn là không,”

Y có một suy đoán rất khủng khiếp, chỉ không biết liệu nó có thể thành lập hay không, Nếu có thể thành thì trận này quá lớn. Hoặc nói, Thanh Điểu tiên cung này dính dáng quá lớn.

Nhưng Thị Phi không nói, Đường Thời nghĩ tới câu mình mơ hồ nghe trước kia

Ván cờ, với thắng thua gì đó… 

Đường Thời nói: “Lâu Hình và Ngô Tùng Tử có thù oán, nhưng nếu Lâu Hình vào điện trước thì sao tránh được hải đồ kia? Một là hắn không sợ hải đồ, hai là khi hắn vào không gặp phải nguy hiểm. Tất nhiên ta thích thứ thú vị hơn, nguy hiểm là do hắn tạo ra. ”

Tất cả chỉ là suy đoán, suy đoán như thế nào đều phụ thuộc vào suy nghĩ của Đường Thời.

Hắn tiến lên hai bước, đột nhiên dừng lại, vươn tay sờ một pho tượng điêu khắc trước mặt mình, lại nói: “Bí Ngân*…”

*秘银: tên tiếng Trung của Mithril, một kim loại giả tưởng do J. R. R. Tolkien tạo ra trong thế giới của Chúa Nhẫn. Mithril được miêu tả là một loại kim loại quý hiếm, trông giống như bạc nhưng bền và nhẹ hơn thép.

Dùng bí ngân làm tượng, khóa miệng hắn khẽ co giật, thật muốn quỳ luôn.

Trên tường này còn có bích họa, tinh đồ Cõi trời Ba mươi ba, tựa hồ miêu tả một trận chiến, sau đó ngôi sao phía tây rơi xuống, một người không thấy rõ khuôn mặt bị người khác chỉ được vẽ bóng lưng đâm một kiếm ghim vào vách đá.

“Trận chiến này, hẳn là trận chiến mà ngươi đã đề cập trong thẻ ngọc về máu Vương Mẫu ngươi đưa ta lúc trước nhỉ?” Tư duy Đường Thời rất nhạy bén, nhất là sau khi không nhìn thấy, hắn đi vòng quanh một chút, vươn tay chạm vào những đường cong uyển chuyển kia, “Ngôi sao phía Tây tượng trưng cho Tây Vương Mẫu đang trấn giữ tầng trời thứ mười một ở phía tây, trên vách đá này còn có một con chim xanh. Máu tươi chảy xuống tụ thành dòng sông nhỏ… Đây là máu của Vương Mẫu…”

Trên bức tranh có rất nhiều chi tiết, Đường Thời phỏng đoán từng chút từng chút một, trong nháy mắt ngón tay rơi vào bóng lưng người đâm một kiếm đóng đinh Tây Vương Mẫu trên vách đá kia: “Tin thiếu sót trong thẻ ngọc của ngươi chính là người này.”

Người này đã giết Tây Vương Mẫu.

Đường Thời cảm thấy hứng thú. Hiện tại hắn hơi tin rằng, tin tức mấu chốt trong thẻ ngọc kia có thể không phải do Thị Phi xóa.

Bởi vì trên bức bích họa quan trọng như vậy, người này cũng không lộ mặt.

Đường Thời phát hiện mình sắp nhảy vào một ván cờ…

Hắn vỗ vỗ đầu mình, hơi đau đầu, mơ hồ đã xâu chuỗi sự kiện lại với nhau.

Phóng ra nhìn toàn cục một chút, mình bỏ lỡ thứ gì đây?

Biểu tình trên mặt Đường Thời thoáng cái cứng ngắc, hỏi Thị Phi một vấn đề rất kỳ quái: “Nơi này là Tây Hải?”

Tây Hải Bồng Lai Tiên Đảo, cái này thì có gì để hỏi.

Thị Phi nhìn hắn, không nói gì.

Đường Thời tựa hồ cũng không cần đáp án của y. Hắn chỉ hít một hơi khí lạnh: “Cung này tên là Thanh Điểu tiên cung, Thanh Điểu chính là sứ giả của Tây Vương Mẫu, nếu Tây Vương Mẫu chết, cung này đến từ nơi nào? Nếu cung này được xây dựng trước khi Tây Vương Mẫu chết thì sẽ không có bức bích họa này; nếu như thật cung này được xây dựng sau khi Tây Vương Mẫu chết, tại sao lại có chim xanh bảo hộ? Mặc dù nói vì thương tiếc Tây Vương Mẫu, vì sao không ca tụng công đức, mà chỉ vẽ bích họa như vậy —— điều này đối với bất kỳ tu sĩ đại năng nào cũng đều là sự sỉ nhục mà. Theo ta thấy, cái này không giống như đang ca ngợi công đức của Tây Vương Mẫu, mà đang biểu hiện công lao của kẻ giết người này.”

Chính nó.

Đó là một kiểu khoe khoang, khoe chiến tích.

Sau khi Tây Vương Mẫu chết, máu được tìm trong tiên cung này, còn tạo điều kiện để họ thăm dò trong tiên cung, chưa nói đến phương pháp, cái này đâu giống như tôn trọng người đã chết?

Đường Thời càng tin rằng đây là sự khoe khoang của kẻ thắng.

Bây giờ câu đó đã dần được bóc tách, trong lòng Đường Thời cũng thoải mái hơn, lại đánh giá: “Người giết Tây Vương Mẫu này nhất định là một kẻ ngạo mạn, trong lòng đắc ý, liền trắng trợn cải tạo Thanh Điểu tiên cung vốn thuộc về Tây Vương Mẫu, cho nên mới có bích họa mà chúng ta đang thấy đây. Máu của Vương Mẫu giấu trong tiên cung này, cũng là một loại miệt thị của người thắng đối với kẻ thất bại. Thủ đoạn của người chiến thắng này đúng là tàn nhẫn, hành động đóng đinh người trên vách đá để máu chảy vừa độc vừa bá đạo, có thể nói là đuổi cùng giết tận.”

Vốn là hành vi rất tàn nhẫn thậm chí tàn khốc, qua tới miệng Đường Thời còn mang theo ý thưởng thức.

Đám mây đen trong lòng Thị Phi lại trĩu nặng.

Y không trả lời, chỉ thấy Đường Thời tiếp tục đi về phía trước, vòng tới vị trí đối diện cửa điện.

Nơi đó có ba pho tượng cao lớn, chừng hơn mười trượng, đầu tượng đã khuất trong bóng tối, nhìn không rõ.

Người vào đây, ít ai nhìn kỹ như Đường Thời, dù sao mục đích của mỗi người khác nhau. Tuy Đường Thời có chút dao động với máu Vương Mẫu, nhưng bí ẩn càng khiến hắn quan tâm hơn, hắn tò mò bí mật của tiên cung này.

Linh thức Đường Thời quét qua, bỗng nhiên ngừng lại, hắn sờ một cái, cảm thấy vị trí của ba pho tượng này không đúng, lệch rồi.

Hắn hỏi Thị Phi có để ý hay không, Thị Phi chỉ tay về phía ngoài cùng bên phải, bảo: “Đáng lẽ phải có một pho nữa ở đây, nhưng vị trí này trống.”

Bởi vì cấu trúc của điện giữa này rất giống với điện Phật của Tiểu Tự Tại Thiên, nên Thị Phi rất dễ nhìn ra, hơn nữa còn trực tiếp chỉ ra.

Vậy thì… Nguyên bản hẳn là bốn pho, nhưng nơi này chỉ còn lại ba pho tượng.

Tuy rằng linh thức Đường Thời rất mạnh, nhưng dù sao cũng không thể thay thế hoàn toàn đôi mắt, hắn chỉ có thể dựa vào cảm giác của linh thức để mô phỏng những gì hắn thấy. Nhưng hiện tại hắn rất muốn nhìn, không thể nhìn tận mắt cảm giác rất khó chịu.

Đường Thời giơ tay kết ấn, Nguyên Anh ngồi xếp bằng trong thức hải của hắn đang nhắm mắt tĩnh tu, đột nhiên mở mắt ra.

Hắn mượn Nguyên Anh để nhìn sự vật, hao phí Nguyên Anh lực tinh thuần nhất trong cơ thể.

Lần này, mọi thứ đã rõ ràng.

Bức tượng bên trái, tương tự như người bị một kiếm đóng đinh vào vách đá trên bích họa lúc trước, không thấy dung mạo, chẳng qua trên cổ tay trái người nọ có một con chim xanh ba chân đang đứng, chỉ dựa vào điều này, có thể kết luận người này là Tây Vương Mẫu trấn giữ tầng trời thứ mười một.

Quần áo tu sĩ chính giữa lại khác, Đường Thời liếc mắt một cái đã nhận ra đây là người trên bích họa xách kiếm giết Tây Vương Mẫu, từ trang sức này có thể nhìn ra.

Về phần bức tượng bên phải, chưa từng thấy bao giờ. Không có trên bích họa, trước đây cũng chưa từng chạm trán.

Hắn nghĩ tới ba ngôi sao cấp hai trên tinh đồ Cõi trời Ba mươi ba, lại nhớ tới suy đoán bốn phương đông nam tây bắc, vốn nên có bốn pho tượng, hiện tại lại chỉ có ba pho tượng. Nếu nguyên bản có đông nam tây bắc bốn mươi bốn cõi trời, nhưng cuối cùng không hiểu sao chỉ còn ba phương hướng ba mươi ba cõi trời —— nó gần như tôn thêm vẻ nổi bật vậy!

Đường Thời phỏng đoán sơ bộ, định nói phát hiện của mình với Thị Phi, thì nghe tiếng hét sau lưng.

“Độ kiếp!”

Độ kiếp?!

Đường Thời rùng mình, hắn chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lập tức bỏ qua bức tượng này, chạy ào ra ngoài của điện xem.

Ma tu Lâu Hình lúc trước đang đánh nhau với Ngô Từng Tử, bởi vì chiến trong đám mây đen nhièn không ai nhìn rõ, cho nên Đường Thời mặc kệ, không thấy thì thôi. Nhưng bây giờ sấm sét gầm trời, gió thét gào, cả tiên cung tựa hồ bị bao phủ!

Mây đen bị đánh vỡ bởi tia sét từ trên trời rơi xuống và tan biến sạch sẽ trong nháy mắt. Thân hình Lâu Hình lộ ra từ trong đó, quần áo sẫm màu, nhìn không ra được gì, nhưng Ngô Tử tùng đối diện hắn thì đã bê bết máu tươi.

Lập tức liền nghe Ngô Tùng Tử “A a”  thét lớn: “Lâu Hình, ngươi khinh người quá đáng!”

Lâu Hình cười tàn khốc: “Ta giúp ngươi một tay mà, không tốt sao? Ngươi nên độ kiếp đi thôi, đừng khóa cảnh giới của mình, điều nên tới sẽ phải tới, nể tình năm xưa, ta tiễn ngươi một đoạn!”

Dứt lời, Lâu Hình đánh một chưởng, ngọn lửa màu lam sẫm quái dị tụ trong lòng bàn tay hắn, sau đó ngưng kết thành một thứ như tinh thể băng, bị một chưởng phóng ra của Lâu Hình, như vạn tiễn xuyên trời trút xuống, lao về phía Ngô Tùng Tử!

Sau một chưởng này, Lâu Hình lập tức rời khỏi phạm vi sấm sét, sợ mình bị liên lụy.

Lôi kiếp mà, hên xui lắm.

Mây đen dày đặc bao ngay trên đỉnh đầu Ngô Tùng Tử.

Ngô Tùng Tử lúc này tạm thời không để ý thiên kiếp trên đỉnh đầu, chỉ quờ quạng hai chân giữa không trung, phân ra một ánh hào quang ngăn chưởng kia của Lâu Hình, chỉ là mũi tên hình bông tuyết kia do lửa ngưng đọng mà thành, há là thứ đơn giản thế sao?

Sau khi đè nén cực hạn, từ cực nóng nháy mắt thành cực lạnh, khi đụng vào Ngô Tùng Tử lập tức nổ tung!

Vô số ngọn lửa bao quanh Ngô Tùng Tử, cả người lão biến thành một quả cầu lửa!

Cùng lúc đó, lôi kiếp đầu tiên vang dội trên bầu trời đã lâu cũng đánh xuống.

“Bùm” một tiếng nổ lớn, tia sét từ trong mây bắn ra, chỉ dày bằng cánh tay trẻ con, nhưng lại có uy lực kinh người, trong khoảnh khắc bổ trúng màn hào quang của Ngô Tùng Tử, mọi người nghe tiếng răng rắc giòn giã.

Tấm chắn sáng hộ thân của Ngô Tùng Tử vỡ vụn.

Lôi kiếp đánh thẳng vào đầu Ngô Tùng Tử, khiến lão hét to, sau đó vô số ngọn lửa do Lâu Hình để lại trước đó quấn lấy toàn bộ cơ thể lão, vì vậy lần này chẳng còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết nào nữa.

Lôi kiếp che khuất trong mây đánh xuống với tốc độ cực nhanh, qua một hơi thở đã bổ xuống hai tia nữa.

Lập tức có người từng vượt qua lôi kiếp lên tiếng: “Lôi kiếp của lão có bất thường!”

Bùi Vân Thiên thì thở dài, nói: “Chẳng có gì bất thường cả, Ngô Tùng Tử này tuy rằng cảnh giới cao, nhưng hẳn đã tránh lôi kiếp từ bát kiếp đến cửu kiếp lâu rồi, còn dùng phương pháp đặc biệt che dấu mình, tránh cho lôi kiếp trên thượng giới phát hiện… Đáng tiếc uổng công lão ẩn náu nhiều năm đến thế, chắc muốn đợi đến khi tiên cung hiện thế, tìm một ít máu Vương Mẫu gia tăng khả năng độ kiếp thành công, hoặc là trực tiếp thành tiên luôn. Chỉ tiếc, giờ thất bại rồi…”

Tựa như đám đông đều đoán được kết cục của Ngô Tùng Tử, có người thổn thức cảm thán, có người lại lắc đầu cười nhạo, đương nhiên cũng có kẻ như Lâu Hình, vỗ tay cười ha hả nói “Chết là tốt.”

Tiếng sấm kết thúc, ngọn lửa cũng dần dần tiêu tán, trên không trung chỉ còn lại có một chút khói xanh tỏa xuống, thoắt cái mất hẳn.

Một tán tu bát kiếp, nói đi là đi luôn.

Chỉ trong chớp mắt, giữa mấy tia sét, quá nhanh.

Đường Thời chậm rãi thở ra một hơi, lúc này mới thoát khỏi cảnh tượng rung động kia.

Người độ kiếp trong tiên cung tuyệt đối không bao nhiêu, hiện giờ cảnh tượng lớn này xuất hiện trên bầu trời này đã bị người bên trong bên ngoài tiên cung này nhìn thấy.

Bất kể là các tu sĩ trong tiên cung, hay là đám người bên ngoài mai phục, đều kinh hãi.

Chín tiếng sét liên tiếp giáng xuống chứng tỏ kẻ độ kiếp này chính là một gã tán tu bát kiếp. Nhưng mà đáng sợ nhất chính là —— người này độ kiếp thất bại!

Vô số người hít một hơi khí lạnh, đồng thời cũng biết nơi này mới là chiến trường chính, vội vàng chạy về phía này.

Thiên kiếp là sự tồn tại đáng sợ như vậy, nhất là tán tu, một kiếp một tia sấm sét, chín kiếp chín tia, đa phần tán tu đều chết dưới lôi kiếp.

Tu sĩ thông thường cũng có Độ Kiếp kỳ, cũng không hề đơn giản.

Đường Thời hiện tại là Nguyên Anh kỳ, sau đó là Xuất Khiếu, Quy Hư, rồi mới tới Độ Kiếp. Đường Thời còn cách cảnh giới kia xa lắm nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, Đường Thời bỗng cảm thấy nó đang đến rất gần.

Độ kiếp có thành công hay không, xem ra phải chú ý vào phòng ngự.

Bùi Vân Thiên nói, “Bây giờ bởi vì thiên kiếp nên đã thu hút mấy người khác tới đây. Lâu Hình các hạ lần này hình như muốn bớt ít việc nhỉ.”

Lâu Hình báo thù xong, chỉ nhìn chân trời trống rỗng, nghe Bùi Vân Thiên nói vậy, chỉ đáp: “Vậy chờ đi.”

Những người xung quanh bây giờ không thể quan tâm đến điều gì khác, có ánh sáng lóe lên tứ phía, những người lúc trước có vấn đề với Đường Thời hoặc từng giao đấu với hắn cũng đến. Nhưng số lượng không nhiều như hắn tưởng —— Lâu Hình nói, phần lớn đều đã chết.

Bùi Vân Thiên thở dài: “Nếu không phải mấy ngàn năm qua, phi thăng càng ngày càng khó, sẽ không có nhiều tán tu tiến vào tiên cung như vậy. Nguy cơ tứ phía, tranh đấu nhiều, người chết cũng nhiều.”

Mà những tán tu này, độ không được kiếp, cũng chỉ có đường chết, liều lĩnh mạo hiểm mà chết thì cũng tuyệt vọng thật, nhưng mà mạo hiểm thành công, đó chính là sự khác biệt giữa cái chết và sự sống vĩnh hằng.

Trong lúc mọi người thổn thức cảm khái, những kẻ không đầu không đuôi bu lại như ruồi.

Bọn họ còn chưa tới gần, Lâu Hình nói: “Bọn họ không cần vào điện, chỉ cần ở trong phạm vi của ba điện này, điện sau sẽ mở ra. Bùi Vân Thiên, ta và ngươi liên thủ, lấy được máu Vương Mẫu mỗi người một nửa. Thế nào?”

“Cũng được đấy.” Bùi Vân Thiên nói như vậy chính là đã đồng ý.

Thứ quý giá như máu Vương Mẫu số lượng cũng có hạn, sao giống như bùn đất ai cũng có thể lấy được một chút chứ?

Hai người này là người đứng đầu của hai nhóm người, tu vi Bùi Vân Thiên cao nhất, nhưng lực tấn công của Lâu Hình rất mạnh, nếu đánh nhau, người như Liên Vân không bì được, hiển nhiên không có quyền lên tiếng.

Trong lúc nói chuyện, Bùi Vân Thiên và Lâu Hình đã bước nhanh về phía trước, trực tiếp vòng qua mấy pho tượng điêu khắc kia, phi thân về phía trước, mọi người không cam lòng tụt lại phía sau, vội vàng đuổi theo.

Đường Thời nhìn Thị Phi, hỏi: “Chúng ta đi theo không?”

Trong điện sau hình như mới là chỗ bí mật chân chính.

Thị Phi nói: “Nếu ngươi muốn đi, sao còn phải hỏi ta?”

“Ha ha…” Đường Thời cười rộ lên, nhìn thoáng qua bức tượng cao cao kia, linh thức bám lên phía trên rồi không lên tiếp được nữa, giống như bị chặn lại, dường như bên trong bóng tối có thiết lập kết giới, mà giờ hắn không rảnh để tìm hiểu nó.

Người phía sau đã đến điện trước, e là sẽ gặp phải cảnh vừa rồi bọn họ gặp phải, nhưng Đường Thời hoàn toàn không có ý định giúp đỡ, xoay người rời đi: “Chúng ta đuổi theo đi.”

Trong số những người tới chắc hẳn có người đã giao chiến với Đường Thời và Thị Phi, giờ mà đụng mặt thì xui lắm.

Tốt hơn hết là bám theo đám Bùi Vân Thiên và Lâu Hình kiếm hời.

Đường Thời gảy bàn tính lạch cạch rồi đuổi theo.

Giữa ba tòa điện nối với nhau bằng bậc thang, vừa ra khỏi trung điện đã nhìn thấy chính điện to lớn hơn rất nhiều, Lâu Hình kia phi thân lên, đạp một cước giữa không trung.

“Đoang” một tiếng,  như là tiếng chuông, xung quanh đại điện hiện ra một trận pháp lớn.

Lâu Hình nói: “Bùi huynh và ta rót linh lực vào đó, mở đại điện!”

Đông Nhàn đại sĩ đã dặn dò, nói lần này tiến vào có quý nhân tương trợ, chẳng lẽ chính là Lâu Hình? Bùi Vân Thiên cười, tiến lên, trực tiếp vỗ một chưởng vào màn sáng đại trận kia, hai gã đại tán tu xuất ra linh lực điên cuồng, lập tức nhìn thấy màn sáng bên ngoài trận pháp kia xông lên bầu trời.

Ngay sau đó, vẳng một tiếng vang nhỏ, như ổ khóa được mở ra, cả tòa trận pháp từ giữa bỗng nhiên kéo sang hai bên, đồng thời lộ ra khe hở lớn hình cánh cửa, Lâu Hình hô to: “Vào!”

Lâu Hình cùng Bùi Vân Thiên cầm đầu, mọi người nhao nhao chui vào trong trận, Đường Thời nhíu mày nhìn khoảng trống kia một lát, cũng muốn đi lên, lại phát hiện tay áo mình bị người kéo lại.

Hắn quay đầu nhìn Thị Phi, Thị Phi lắc đầu với hắn, ánh mắt còn rơi vào lỗ hổng phía dưới kia.

“Chuyện gì vậy?” Đường Thời thật sự không nhúc nhích, chỉ hỏi y.

Thị Phi cũng không thể nói chỗ nào không đúng, chỉ bảo: “Ngươi chớ vào.”

Y xoay người theo bậc thang đi về phía trung điện, Đường Thời đứng giữa không trung, không đoán nổi Thị Phi phát hiện ra thứ gì.

Máu Vương Mẫu không phải là thứ quá quan trọng với Đường Thời, lúc này, dường như hắn càng muốn tin tưởng Thị Phi một chút.

Có vào điện thì với tu vi của hắn cũng không vớt được thứ gì tốt.

Đường Thời hiển nhiên có kỹ năng xuyên qua bất cứ lúc nào, có thể cướp máu Vương Mẫu rồi chạy —— nhưng có một câu nói rất hay, tránh được nhất thời nhưng không tránh được mãi mãi. Chứ đừng đến việc Đường Thời nẫng được máu Vương Mẫu trên tay tu sĩ đại năng.

Mà thời điểm này, rất nhanh đã có người giết tới điện trước, rất it ngẩng đầu nhìn hải đồ, ai nhìn đều chết hết rồi.

Bọn họ vội vàng giết đến sau điện, cho nên căn bản không có rảnh rỗi xem xét, đây ngược lại là chuyện tốt.

Bọn họ xông tới, Thị Phi lại đi ngược dòng người.

Đường Thời nhìn bóng lưng Thị Phi ngược dòng người, chợt cảm thấy cảnh tượng này vừa rung động, lại vừa như định mệnh.

Mọi người ngu muội, cứ cắm đầu xông về phía trước, Thị Phi lại ngược trở về dưới ánh mắt khó hiểu hoặc ơ thờ của người khác.

Y nghịch người khác cũng tựa như nghịch chốn thế tục này.

Trong nháy mắt, lòng Đường Thời bỗng nhiên sinh ra một nghi vấn: Nghịch tu, vậy rốt cuộc là nghịch cái gì?

Thị Phi như vậy không tính là nghịch sao?

Nghịch thiên đạo, có thể gọi là nghịch; nghịch nhân đạo, có thể gọi là nghịch không?

Thị Phi không chỉ nghịch nhân đạo, mà y còn nghịch cả thế đạo này!

Đường Thời bỗng nhiên bật cười, mà chính hắn cũng không hiểu tại sao.

Vô số gương mặt quen biết và không quen biết hiện lên trước mắt hắn, những người từng đánh nhau với hắn liên tục lao lên, không thèm tìm Đường Thời gây sự, mà mải miết lao về khe nứt đã dần dần thu nhỏ lại.

Chung quanh đại điện cao năm sáu mươi trượng, lóe ra kim quang lấp lánh, mang cảm giác tiên khí mạnh mẽ không thể xâm phạm.

Đường Thời bỗng nhiên thấy chim xanh ba chân trên đỉnh điện, vẫn đứng yên.

Sau khi tất cả mọi người đều đã đi vào, Đường Thời xoay người, đi về phía trung điện.

Tiếng kêu thảm thiết đầu tiên phát ra từ giữa chính điện, sau đó lần lượt từng người xông ra ngoài.

Chính trong khoảnh khắc đó, Đường Thời đã nhìn thấy vẻ mặt của Thị Phi, y đứng giữa không trung, ngẩng đầu nhìn về phía bức tượng.

Đường Thời quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy kim quang mạnh mẽ sau lưng tỏa ra trong đại điện, bỗng biết thành ánh đỏ, yêu khí bốn phía, mùi tanh nồng nặc dường như tỏa khắp trận pháp khiến ai đứng gần cũng ngửi thấy.

Ngay tại Thanh Điểu tiên cung, ánh máu lóe ra, khiến tất cả mọi người tim gan nát vụn!

Đường Thời hít khí lạnh, vết nứt trận pháp lúc trước bị mở ra, lúc này đã khép lại, mọi người nhào ra, tựa hồ ở trong đại điện thấy được cảnh tượng cực kỳ đáng sợ.

Một tiếng kêu bén ngót vang lên từ trong điện, sau đó là tiếng la hét khóc lóc càng lúc càng lớn.

Thanh âm này…

Tim Đường Thời nhảy vọt lên, lập tức dời mắt về bóng ảnh chim xanh bên ngoài tiên cung, bởi vì lúc này bọn họ ở trong tiên cung, mà bóng ảnh bao vây tiên cung, cho nên ở bên trong nhìn không rõ toàn cảnh bóng ảnh kia. Sau đó, Đường Thời liền nhìn về phía tượng chim xanh trên đỉnh điện, đôi cánh kia đã nâng lên, Đường Thời nghe tiếng chim xanh vỗ cánh ở Tây Hải!

Con chim xanh này rất lạ!

Một luồng sáng xanh bắn ra từ đại điện, ngay lập tức bị ánh sáng màu máu nhấn chìm, có vẻ như ai đó đang đánh nhau bên trong.

Đường Thời còn chưa kịp suy nghĩ kết quả, đã nhìn thấy một màn còn kinh hãi hơn!

Một bàn tay to, bỗng nhiên hiện ra từ chân trời, giữa tia chớp và tia lửa, chỉ duỗi một ngón tay nhẹ nhàng búng, đẩy ra khe nứt lúc trước đang dần khép lại.

Nhưng mà khe nứt này dường như cực kỳ ngoan cường, ánh máu vừa nổi lên, sau đó nhanh chóng đóng lại.

Hành động phản kháng này, dường như đã chọc giận chủ nhân bàn tay trên trời kia, một bàn tay khác cũng xuất hiện, bàn tay khổng lồ nhưng mảnh khảnh, xinh đẹp, lúc này nó cực kỳ bá đạo, chọc vào khe nút, hung hăng xé rách làm hai!

“Rầm” một tiếng, hào quang vỡ vụn, toàn bộ trận pháp hoàn toàn bị phá hủy dưới màn xé này!

Vô số luồng ánh sáng từ bên trong bắn ra!

Thoát khỏi bẫy!

Bùi Vân Thiên quỳ xuống trước bậc thang, liền dập đầu: “Đa tạ Đông Nhàn đại sĩ ra tay cứu giúp! ”

Tu sĩ Đại Hoang phía sau nhao nhao quỳ gối: “Đa tạ Đông Nhàn đại sĩ ra tay cứu giúp! ”

Những tu sĩ Bồng Lai đi ra còn chưa kịp hoàn hồn, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ đứng ở nơi đó, qua một hồi lâu mới có người chắp tay về phía bàn tay giữa trời kia: “Đa tạ Đông Nhàn đại sĩ.”

Nhưng bàn tay kia, không đáp lại, chỉ chậm rãi nương theo động tác rút lui, biến mất giữa chân trời.

Vân đạm phong khinh, như chưa từng xuất hiện.

Nơi này bỗng yên tĩnh lại.

Đông Nhàn đại sĩ, tu vi cao nhất Đại Hoang, đã bước một chân vào cửa Tiên.

Đường Thời vốn đang sửng sốt, bỗng nhớ tới Thị Phi, vội vàng vào điện, Thị Phi vẫn đang ngẩng đầu nhìn.

Hắn nhíu mày, cũng ngự không lên, đứng ngang với Thị Phi, Nguyên Anh mở mắt nhìn, vừa nhìn đã sững sờ tại chỗ!

Tượng bên trái là Tây Vương Mẫu, ở giữa hẳn là tu sĩ đại năng giết Tây Vương Mẫu, còn bên phải không rõ là ai.

Đây vốn là tượng cao hơn ba mươi trượng, đứng phía dưới không thấy rõ phía trên, nhưng lúc này bọn họ ở trên cao có thể nhìn thấy trong bóng tối phía trên, bức tượng bên trái và giữa, bị chém đứt đầu!

Tượng không đầu!

Trong ba bức tượng, chỉ có bức tượng bên phải có đầu!

Đường Thời nhìn vị trí đứt đoạn trên cổ hai bức tượng, chỉ cảm thấy trái tim bị ai đó nắm chặt. Cảnh này còn kỳ lạ hơn việc bàn tay xuất hiện giữa trời! Hắn nhìn về phía bức tượng bên phải, chỉ nhìn thấy một gương mặt điên cuồng, hoàn toàn xa lạ, đây hẳn là một người trấn thủ khác của Cõi trời Ba mươi ba chăng?

Thị Phi bỗng nhiên nói: “Thì ra là thế…”

Hóa ra là vậy.