Thần Giám (Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư)

Quyển 7 - Chương 104



Những người phía sau ai có thể thoát thì đã thoát ra hết rồi, còn những người không thoát nổi có lẽ đã đi chầu trời.

Sắc mặt Bùi Vân Thiên rất khó coi, ánh đỏ tản ra bên ngoài ngày càng mạnh. Lúc này Lâu Hình đập mạnh một chưởng, khiến ảnh đỏ bao bọc xung quanh hắn văng ra, như người bị kẹt trong khe hở đã thoát khỏi hiểm nguy.

Lúc này Lâu Hình vô cùng chật vật.

Cánh tay đầy máu, nhỏ xuống đất, nửa bên quần áo đã sầm lại, chắc do máu tươi thấm ướt.

Những người thoát được quay lại quan sát tình hình phía dưới, không ai bỏ đi, xem ra nguy hiểm cũng chỉ trong màn sáng thôi.

Lần này không ai ngờ sẽ có bất trắc như vậy, nhất là Lâu Hình —— lần này vào tiên cung có quá nhiều bất ngờ.

Cả tiên cung thay đổi quá nhiều, những thứ khác không biến đổi bao nhiêu, nhưng có thể nhìn ra từ ba tòa điện nối liền. Dường như cả tiên cung đã bị người ta động tay động chân vào, hoặc bản thân tiên cung đã thay đổi.

Lúc tiến vào, Lâu Hình đã thấy cái gương kia, chỉ là hắn không dùng mắt nhìn nên không bị trúng chiêu.

Trong trung điện cũng không có gì kỳ quái, nhưng tại điện chính —— hết thảy những thứ hắn nắm rõ đã đổi thay.

Nếu tiên cung ba ngàn sáu trăm nước giống như vậy, Lâu Hình đã không sống được tới giờ.

Vốn dĩ trong điện sau có máu Vương Mẫu, bọn họ có thể vào lấy, nhưng lần này sau khi đi vào lại xảy ra tình huống khiến mọi người không ngờ tới, bỗng nhiên xuất hiện con chim yêu khát máu điên cuồng, nom như… chim xanh… nhỉ?

Lâu Hình không có thời gian lo cho vết thương của mình, bởi vì hắn là người đầu tiên đi vào, cho nên đã đánh vài hiệp với mấy con chim yêu kia rồi rơi vào thế hạ phong sau đó bị thương. Rồi tất cả mọi người nháo nhào chạy đi, chỉ có mình hắn ở lại, ánh máu bên trong dường như có thể hòa tan tu vi, chỉ giây lát, linh lực trên người Lâu Hình chỉ còn không tới ba phần.

Vừa bị thương mà tu vi còn hao tổn, căn bản không thể so với hắn trước đây.

Bùi Vân Thiên âm thầm liếc hắn, tạm thời không ra tay.

Thanh Điểu tiên cung này cũng gần kết thúc rồi, bên ngoài còn có mai phục do người Đại Hoang bọn họ để lại —— lúc này Đông Nhàn đại sĩ tựa hồ muốn xuống tay với Bồng Lai, chỉ không biết độ này rốt cuộc là ở nơi nào.

Nếu điều này gây ra tranh đấu giữa Bồng Lai và Đại Hoang, e còn khiến người khác xông vào kiếm hời.

Hiện tại Bùi Vân Thiên chỉ có thể chờ thời điểm này chấm dứt.

Chương Huyết Trần và Thang Nhai ở bên ngoài, nên biết điều độ. Rốt cuộc chuyện này phải làm đến mức nào.

Người bên này, tựa hồ hoàn toàn quên mất còn có Đường Thời và Thị Phi, mà hai người này, tựa hồ cũng quên bên ngoài có người.

Đường Thời nhìn về phía y, chỉ lạnh lùng hỏi một câu: “Ngươi biết cái gì?”

Thị Phi đáp xuống, im lặng thật lâu mới nói: “Chỉ là chuyện về ba ngôi sao chính thuộc Ba mươi ba tầng trời thôi. Suy ra một chút…”

“Chỉ là không biết suy nghĩ của ngươi có giống ta hay không?”

Đường Thời nhìn cảnh tượng trước mắt, không thể không có suy đoán của mình.

Bỏ qua vấn đề nơi vốn nên có bốn pho tượng lại chỉ ba đi, dù sao nếu thay đổi nhân sự thì cũng là chuyện ngoài ý muốn, không có gì đáng trách. Nhưng bây giờ, ngoại trừ phần kỳ quái lúc trước ra còn phát hiện trong ba pho tượng có hai pho bị mất đầu.

Loại chuyện này, nếu không phải là thù sâu oán nặng thì tội gì phải làm vậy?

Tượng đặt ở đây đang yên đang lành, ban đầu chắc chắn là có đầu. Ai to gan dám chặt đầu tượng như vậy?

Ít nhất cũng cùng một đẳng cấp, những người này toàn là người có bản lĩnh trấn giữ Ba mươi ba tầng trời, người đứng giữa giết Tây Vương Mẫu, nếu hắn đã chém một kiếm rơi đầu Tây Vương Mẫu, chiếm cứ Thanh Điểu tiên cung của người ta, đồng thời vẽ bích họa để khắc kết quả trận chiến năm đó trong tiên cung, tuyên dương chiến tích của mình, hoặc có mục đích khác. Nhưng bây giờ đầu của hắn cũng không còn —— lúc hắn cải tạo tiên cung này, trên tượng này khẳng định có đầu, dù sao hắn không thể tự chém đầu mình, mà giờ cũng không còn.

Nếu suy cứu là tu sĩ cùng đẳng cấp làm, người có can đảm chặt đầu bức tượng này, chỉ có thể là pho tượng bên cạnh và pho tượng biến mất kia đang lưu lạc ở nơi nào đó.

Nói cách khác, mối quan hệ này –

Bên trái là Tây Vương Mẫu, bức ở giữa chém đầu Tây Vương Mẫu, bên phải hoặc bức tượng biến mất chém đầu bức tượng chính giữa này

Mẹ nó, mối quan hệ này sao rắc rối vậy.

Nhưng đây là suy đoán riêng của Đường Thời thôi, thậm chí nhân tố phán đoán còn khá nhiều, không tìm ra bằng chứng để xác thực.

Cho nên Đường Thời muốn biết Thị Phi nghĩ như thế nào.

Hơn nữa còn có một điểm rất kỳ quái, vì sao Thị Phi lại đột nhiên ngăn cản hắn, giống như y đã đoán được bên trong có nguy hiểm, không cho hắn đi vào? Thậm chí, sau khi không cho hắn đi vào, y còn xoay người trở về điện giữa kiểm tra tình huống bên này —— giữa hai hành động này, tựa hồ có liên quan đến nhau, Thị Phi làm vậy có ý gì?

Sao y có thể đoán được hiểm nguy và vì sao y lại quay trở về để xem xét?

Nếu nói Thị Phi không biết gì hết, thì Đường Thời không tin, cho nên hắn hy vọng moi ra lý do từ Thị Phi.

Thị Phi biết nếu mình không nói, Đường Thời sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng y mà nói thì sẽ không ổn.

“Bên trái chính là Tây Vương Mẫu, người ở giữa giết Tây Vương Mẫu, chiếm tiên cung, dùng bích họa điêu khắc chuyện năm đó, lại dùng kiếm chém đầu tượng Tây Vương Mẫu. Sau đó, người ở bên phải chém đứt đầu người ở giữa, cũng treo tấm gương ở tiền điện, thời gian khoảng ba ngàn sáu trăm năm.”

Suy đoán của y rất ngắn gọn, thậm chí còn đưa ra kết quả luôn.

Mấy chuyện này cũng khác phỏng đoán của Đường Thời, khiến hắn cảm thấy suy đoán của mình không có vấn đề.

Nhưng tấm gương lúc trước trong tiền điện hướng về phía Hải Đồ… Thị Phi nghĩ thế nào?

“Cái khác còn có thể hiểu được, tấm gương thì giải thích thế nào?”

Đường Thời quay đầu liếc nhìn, cách bậc thang lõm xuống này, có thể nhìn thấy tiền điện.

Nhớ lại mấy người đã chết ở tiền điện, Đường Thời vẫn còn sợ.

Mắt hắn giờ vẫn chưa thấy rõ, chỉ có thể mượn lực lượng Nguyên Anh để “nhìn vật” mà thôi.

Chỉ là âm thanh phát ra từ trong tấm gương, hẳn Thị Phi biết nhiều hơn Đường Thời, những gì y suy luận chắc chắn không sai.

Thậm chí trong đầu y đã xây dựng xong đại cục, nhưng y không thể nói cho Đường Thời.

Người trong cuộc u mê, ngoài cuộc tỉnh táo.

Câu này mặc dùng không hợp với ván cờ bên trong lắm, nhưng lúc này rất sát với ý cảnh.

“Thanh Điểu tiên cung vốn từ thượng giới hạ xuống, ai có thể vào đây tùy ý thay đổi bố cục tiên cung này? Không phải tu sĩ có đẳng cấp thì không thể làm được. Mà từ trước đến nay người vào tiên cung, tu vi cao nhất cũng chỉ là tu sĩ trong tiểu tam thiên, không thể sao với Ba mươi ba tầng trời được. Mặc dù chủ nhân của cung này cũng là người nổi bật trong Ba mươi ba tầng trời, nếu muốn thay đổi nơi này thì cũng phải là người rất mạnh.”

Do đó lý luận này cũng hợp với phỏng đoán lúc trước của Đường Thời.

Phân tích như vậy quả thật rất hợp lý.

Nhưng câu Đường Thời muốn hỏi nhất không phải cái này, hắn cười nói: “Sao người biết trong chính điện có nguy hiểm? Sau khi nhìn thấy khe nứt kia sao không đi vào, mà còn quay ngược lại nhìn bức tượng này?”

Thị Phi đáp: “Người tu Phật đã quá quen thuộc với lệ khí.”

Cho nên trong nháy mắt y cảm giác được, đã sinh ra điểm báo cực kỳ không tốt

Thị Phi biết nhiều, cũng nhớ rất nhiều.

Lệ khí kia rõ ràng giống với khí tức trong gương kia. Thị Phi không thể không nghĩ nhiều. Sự thật chứng minh, suy nghĩ của y gần như đúng hết.

Còn có một số việc, Đường Thời có hỏi cũng không thể nói.

Nhưng mà—— Đường Thời cũng không thể hỏi thêm.

Bởi vì căn bản là hắn không biết nhiều đến vậy, còn không biết sự việc có điểm gì đáng ngờ nữa.

Tạm thời cứ vậy trước đã.

Lại nhìn ba pho tượng kia, Đường Thời bỗng thấy lạ, vì sao những người phía sau còn chưa tới, chẳng lẽ còn tụt lại đằng sau?

Lúc trước bị ba pho tượng ở đây dọa sợ, tạm thời bỏ qua chuyện bên kia, giờ mới nhớ tới nên vội vàng quay lại xem.

Vừa nhìn đã khiến Đường Thời giật hết cả mình.

Chưa nói đến việc Lâu Hình kia bỗng nhiên chật vật như vậy, chỉ cần nhìn quỷ khí bao trùm chính điện, liền biết những biến hóa này đã vượt xa ngoài tưởng tượng của bọn họ.

Vốn là bên ngoài đại điện trang nghiêm tráng lệ kia, giờ đã giăng đầy khí đen và ánh máu quyện lại cùng một chỗ.

Tiếng kêu bén ngót chói tai kia, từng tiếng từng tiếng đâm vào trong tai mọi người, suýt khiến người ta choáng váng.

Những người khác đang đứng giữa không trung, đạp pháp bảo của mình, Đường Thời và Thị Phi đứng ở bậc thang phía sau điện giữa, nhìn cảnh tượng đáng sợ như địa ngục

Trong đó là…

Nương theo một tiếng kêu the thé vút cao, trong ánh sáng xanh lục kèm theo tia máu chóa lên, rồi khí đen xung quanh như bị khuấy động, lập tức lùi về phía xa, một bóng đen xanh lục từ trong đại sảnh bay lên——

Chim xanh! Chim xanh ba chân!

Đúng là sứ giả của Tây Vương Mẫu!

Đường Thời hít một hơi khí lạnh, mẹ nó, nếu hắn đoán không lầm, trong Sơn Hải kinh ghi lại Tây Vương Mẫu là tiên đạo, tuy nói người này giống yêu hơn, nhưng bản chất vẫn là Đạo tu. Tây Vương Mẫu nuôi dưỡng sứ giả chim xanh, xem như linh thú của mình, cũng đi theo chủ nhân, tuyệt đối không nên thành vật yêu tà như bây giờ!

Quả thật là bị người ta đụng tay chân.

Lúc này Đường Thời càng tin tưởng lời Thị Phi vừa nói hơn.

Bức tượng bên phải, khuôn mặt quỷ dị khiến người ta không thể cưỡng lại được. Nếu người chặt đầu pho tượng ở giữa đặt tấm gương để tính kế người bước vào điện, như vậy chim xanh phía sau biến thành dạng này có phải cũng liên quan tới hắn không?

Một chuỗi phỏng đoán: Người ở giữa chém Tây Vương Mẫu, được Thanh Điểu tiên cung, cho nên chim xanh này do tên xui xẻo ở giữa làm; người bên phải chém người ở giữa, tiên cung này có thể rơi vào tay hắn, mà vấn đề của chim xanh này có thể do người bên phải làm.

Xâu chuỗi trước sau, lúc trước Lâu Hình kia khẳng định chưa từng gặp phải chim xanh như quỷ yêu này, nói cách khác biến cố giống như tấm gương kia là chuyện mới xảy ra trong gần ba ngàn sáu trăm năm nay.

Suy đoán này, cũng chỉ có một khả năng.

—— người bên phải kia mới là người chiến thắng cuối cùng.

Mẹ nó cái vòng lặp đúng là hay mà, biến chim xanh tràn đầy tiên khí thành thứ quỷ yêu này, Đường Thời muốn hộc máu nhưng hộc không ra.

Bóng ảnh của chim xanh hiện tại hắn đang thấy không thể so với bóng ảnh lúc trước hắn thấy ở Tây Hải. Bóng ảnh trước kia bao phủ cả tiên cung, tràn ngập tiên khí, còn cái này có khác gì chim yêu quái đâu.

Không chỉ có bóng ảnh, lúc nó xuất hiện, hai cánh từ trong ánh máu khí đen rung lên, giương lên cao, vọt tới đám người giữa không trung.

Lâu Hình lập tức mắng to một tiếng, giẫm lên kiếm lập tức bay qua đỉnh đầu bọn Đường Thời: “Con chim này quả thực điên con mẹ nó rồi!”

Bùi Vân Thiên cũng biết việc bây giờ không ổn rồi, cũng muốn xoay người bỏ chạy, nhưng hắn vừa nhìn đã thấy bên ngoài tiên cung và bóng ảnh chim xanh đột nhiên thu nhỏ lại, nhanh chóng nén về phía này! Bóng ảnh này bởi vì thu nhỏ mà lập tức đập lên người Lâu Hình lao băng băng về phía trước.

Lâu Hình lập tức phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược về phía sau.

Trong lòng Đường Thời cũng mắng to “Mẹ kiếp, vậy mà cũng được à?!

Lâu Hình này quá xui rồi!

Đối với hắn mà nói, lần này vào tiên cung, thành tựu lớn nhất chính là giết chết kẻ thù không đội trời chung của hắn là Ngô Tùng Tử mà thôi, còn lại cũng không có chút thành tích nào. Cái này cũng thôi đi, mà giờ còn bị một con chim làm đến thảm vậy, không nhịn được!

Lâu Hình vốn là Ma tu, ma tính trong xương đã bị kích phát, nhưng nương theo lực đạo bị bóng ảnh bắn trở về, lập tức rút kiếm xông lên, hướng về ánh tím trên bầu trời đang rừng rực, mượn lực đả lực, dùng tốc độ nhanh hơn, đâm một kiếm nửa dưới người chim xanh đang ẩn trong khí đen!

“Oa” một tiếng, chim xanh kia bực bội kêu lên, lần thứ hai vỗ cánh, lập tức quét Lâu Hình văng ra.

Lâu Hình nhân cơ hội lui ra ngoài, đồng thời đổ một bình đan dược vào miệng, vung tay lên, lúc trước ba trong năm tu sĩ đi theo hắn không chết kia lập tức tới sau lưng hắn, bốn người so với lúc trước còn tốt hơn.

Người bên cạnh vốn đang xem kịch, Bùi Vân Thiên kia vừa rồi còn nghĩ không liên quan gì đến mình, đảo mắt đã thấy chim xanh kia, chậm rãi mở đôi mắt đỏ như máu.

Nổi hết da gà…

Đây là cảm nhận của tất cả mọi người.

Chim xanh theo một khía cạnh nào đó có thể so sánh với Phượng Hoàng, hiện tại lông vũ khắp cơ thể đều biến thành màu đen, đôi mắt cũng trở thành màu đỏ, giống như một con quạ đen.

Chim xanh hiền lành lại biến thành như vậy, do ai đây?

“Kết trận!”

Bùi Vân Thiên biết trốn không thoát, liền hô to.

Tu sĩ Đại Hoang còn vài người lập tức kết trận.

Tu sĩ Bồng Lai bên cạnh đã ngộ ra, cũng kết trận pháp, cùng nhau đối phó chim xanh này.

Bây giờ chim xanh này trở thành tà vật, mọi người không liên thủ diệt trừ nó, thì chắc chắn sẽ chôn thây tại đây.

Chỉ có điều, Đường Thời và Thị Phi bên này vẫn bình chân như vại, đứng nhìn thôi.

Đường Thời đang quan sát mọi người, hắn không muốn nhúng tay vào chuyện không liên quan đến mình.

Chuyến này vào Thanh Điểu tiên cung, Đường Thời cảm thấy mình chẳng vớt được thứ gì—— mọi người hình như mong chờ nhất là máu Vương Mẫu mà Đường Thời còn chưa thấy vết máu kia tròn méo ra sao, thậm chí hắn còn không vào điện. Bây giờ chim xanh này tấn công thì liên quan đến hắn?

Đường Thời vô liêm si, khoanh hai tay trước ngực, tự điều chỉnh chế độ, chuyển sang trạng thái xem kịch.

Hắn ngáp một cái, hỏi: “Hòa thượng, ngươi không lên giúp à?”

Thị Phi lắc đầu.

“À.” Đường Thời bỗng nhiên nhớ tới điều gì “Giúp kiểu gì cũng là sát nghiệt, dứt khoát không giúp.”

Thị Phi không nói gì, y không ra tay cũng không phải bởi vì sát nghiệt —— có đủ cách để không tạo thành sát nghiệt.

Chỉ là y ra tay, chưa chắc sẽ không rơi vào bẫy của người khác.

Thị Phi luôn im lặng, Đường Thời quen rồi. Nhưng lần này, hắn cảm thấy kì kì.

Nhìn vào ánh mắt Thị Phi,  cảm thấy bão tố tràn ngập mắt y.

Hắn bỗng nhiên truyền âm nói: “Tu sĩ đã nửa chân bước vào Tiên môn, có nghe được ta truyền âm cho ngươi không?”

Thị Phi lắc đầu, khi nghe Đường Thời nói “Nửa chân bước vào tiên môn”, y biết Đường Thời cũng bắt đầu hoài nghi, nhưng bọn họ không nói. Truyện Trinh Thám

Toàn bộ đại lục Linh Xu, người nổi tiếng với danh nửa chân bước vào Tiên môn, chỉ có một đại sĩ Đông Nhàn.

Đường Thời mới nghe tên này gần đây, trước kia Đường Thời còn không có tư cách biết danh tiếng của đại sĩ Đông Nhàn. Đúng hơn là không biết cái tên này sớm hơn. Nửa chân bước vào tiên môn, cơ hồ là một nhân vật sắp thành tiên. Người như vậy, chính là niềm tự hào của toàn bộ lục địa

Nhưng… Đông Nhàn đại sĩ mới vừa rồi đã ra tay cứu người.

Khe nứt trận pháp ánh sáng kia do đôi tay của Đông Nhàn đại sĩ xé rách, đây nhất định là linh thuật lợi hại, rốt cuộc hao nhiều tinh lực không thì Đường Thời không biết, nhưng lúc cứu người trong điện chính đã xảy ra biến cố, hắn có khả năng tiên tri, ắt sẽ biết bên trong cũng xảy ra nguy hiểm

Cứu người đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên.

Cứu một nửa, tính là gì?

Nếu mấy người Bùi Vân Thiên chết, Đông Nhàn đại sĩ này cũng coi như là cứu người à? Nếu vậy thì tất cả nỗ lực trước đó đều uổng phí, thể diện cũng mất sạch.

Người tính kế khẳng định cũng có lý do riêng, khi Đường Thời cảm thấy không đúng sẽ không nhúng tay vào.

Chỉ sợ Thị Phi cũng nghi ngờ…

Chỉ là, Thị Phi là người xuất gia mà còn hoài nghi… Đông Nhàn đại sĩ này, rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Bên kia đánh rất ác liệt, chim xanh kia bị rất nhiều trận pháp vây khốn, từng tầng từng tầng, y như bó xôi ấy.

Đường Thời nín thở ngưng thần nhìn, sợ bỏ lỡ.

Lâu Hình lúc trước bởi vì bị thương quá nặng nên nghỉ ngơi lấy sức, hình như giờ nghỉ đủ rồi, vừa thấy con chim chết kia, cảm thấy cực kỳ tức giận, lửa giận bùng lên, xách kiếm lên giúp đỡ.

Chim xanh này vốn dĩ rất mạnh, bóng ảnh hai lần dính vào người nó, tăng thêm sức chiến đấu cho nó, giờ không còn là trò đùa nữa rồi.

Có quá nhiều người vây công nó, ba kẻ hôi của vẫn có thể đánh một Gia Cát Lượng, nhiều người đánh một người, căn bản là kỹ năng đánh hội đồng trong truyền thuyết —— chỉ lát sau, con chim xanh kia đã hấp hối.

Kết thúc tính mạng của nó, hình như Lâu Hình cuối cùng xỏ một kiếm qua cổ nó.

Chỉ tiếc, bọn họ muốn máu vương mẫu, không phải máu chim xanh.

Không phải máu chim xanh không có giá trị, nhưng chim xanh đã biến thành cái dạng dị hợm này thì biết, cho dù máu có hiệu quả, thì giờ cũng đã mất rồi.

Chậm rãi rút kiếm ra khỏi cổ chim xanh, sau đó chim xanh kia bỗng nhiên ngã xuống, hóa thành tro tàn.

Trong tiên cung, đột nhiên lặng tờ.

Quần áo màu tím của Lâu Hình đã hoàn toàn biến thành màu đen gần như không phân nổi, hắn ho ra một ngụm máu, rồi lại phun một ngụm máu trên mặt đất, tựa hồ mới bình tĩnh lại.

Bùi Vân Thiên nở nụ cười: “Kiếm pháp Lâu huynh thật tốt! ”

Lâu Hình không để ý tới hắn, cười lạnh, lập tức xách kiếm từ ngoài điện, lại đi vào trong điện.

Đường Thời thấy hơi lạ, Thị Phi nhắc nhở: “Máu.”

Máu Vương Mẫu, mục đích cuối cùng của Lâu Hình vẫn là máu Vương Mẫu. Lúc trước ác chiến thế, giờ xem ra, hình như còn chưa lấy được máu vương mẫu.

Hắn đi về phía trước hai bước, linh thức đi theo dò xét, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng trong chính điện.

Trong điện có một quan tài thủy tinh lưu ly, bên trong có một cái bóng, nhìn không rõ lắm, toàn bộ đáy quan tài được phủ một tầng màu tím nhạt hình như đang lay động.. Chung quanh quan tài lưu ly chính là đài phun nước, ngay phía trước có một bình rượu bằng ngọc cổ, to bằng ngón tay cái người, trong bình rượu này trống rỗng, không hề có giọt máu nào.

Cảnh tượng này quả thực hơi kinh tởm.

Lúc trước nhìn thấy trong bích họa, Tây Vương Mẫu bị đóng đinh trên vách đá, máu tươi đã chảy ra, người nằm trong quan tài này—— chẳng lẽ là Tây Vương Mẫu?

Chỉ bỏ người vào trong quan tài này, lại muốn cho máu của hắn chảy ra, rơi vào trong bình rượu, để cấp máu cho thế nhân.

Thật sự không hiểu ai làm ra hành vi này.

Lấy máu người thì thôi, nằm trong quan tài lấy máu, thật kinh tởm.

Cái chuyện thiếu đạo đức này, e là người ở giữa hoặc người ở bên phải làm.

Đương nhiên cũng có khả năng —— người nằm trong quan tài lưu ly này chính là người ở giữa, người làm ra tất cả chuyện này chính là người bên phải.

Đây đều là suy đoán, không có hại gì với Đường Thời, nhưng với Lâu Hình khát ngưỡng máu Vương Mẫu mà nói thì đúng là đang giáng một đòn. Mà người dã tâm bừng bừng như Bùi Vân Thiên cũng sửng sốt.

“Không có khả năng…” Bùi Vân Thiên nhíu mày, “Ba ngàn sáu trăm năm, cứ hai mươi năm thì sẽ có một giọt máu, nên giờ cũng phải có ba giọt, chuyện này không thể nào.”

Ánh mắt hoài nghi của hắn rơi trên người Lâu Hình.

Lúc trước Lâu Hình là người cuối cùng đi ra, hắn không thể không nghi ngờ Lâu Hình.

Lần này đến phiên Lâu Hình cười lạnh, linh lực trong cơ thể hắn hiện tại gần như khô kiệt, lại không thấy máu Vương Mẫu, chuyến này chẳng khác nào uổng công toi, trong lòng đã bức bối giờ còn bị người khác nghi ngờ.

Mấy Đạo tu ở Đại Hoang đúng là đạo đức giả!

Đường Thời thầm nghĩ có kịch hay để xem rồi, nhưng vở kịch này lại không diễn như dự định.

Hiện giờ thứ quan trọng nhất là máu Vương Mẫu bỗng nhiên biến mất, trong bình rượu cũng trống trơ, mọi người chìm vào im lặng.

Không có máu Vương Mẫu, thì mất đi ý nghĩa thăm dò tiên cung.

Đường Thời chỉ buồn bực vì sao mọi người không trực tiếp mở nắp quan tài lên mà lấy, mà nghĩ lại không ai dám làm vậy. Đường Thời thì muốn lên nhưng hắn nghĩ ngàn vạn năm qua chắc không ít người nghĩ như hắn, có lẽ có người từng thử nhưng chắc không thành công?

Dưới mí mắt mọi người, tên tu sĩ nho nhỏ Đường Thời này cũng không dám xông lên, nhìn mọi người lục tục rời đi, hắn và Thị Phi cũng chuẩn bị đi.

Bên ngoài Thanh Điểu tiên cung đã không còn bóng ảnh của Chim xanh, nhưng vẫn mang khí chất tiên gia.

Người mai phục còn đang chờ ở ngoài, Đường Thời đột nhiên nhớ tới chuyện này, mới thầm nghĩ hay rồi—— Bùi Vân Thiên biết bên ngoài có quỷ, chỉ sợ hậu chiêu bên ngoài đang đợi họ.

Lúc tiến vào, Đường Thời đánh bậy đánh bạ, đi lung tung đến bây giờ, lúc trở về cũng theo dòng người, mọi người đi hướng nào, họ đi hướng nấy.

Thị Phi còn chưa biến mất, nói vậy không muốn bị người phát hiện thuật hóa thân của y, chỉ đi cùng mọi người.

Lúc vào thì chậm, nhưng ra ngoài thì rất nhanh.

Không đến nửa canh giờ, Đường Thời đã thấy cột đá bên ngoài tiên cung.

Đường Thời sờ sờ mặt mình, lại nghiêng đầu nhìn Thị Phi một chút, nghĩ thầm nếu hai người đi ra ngoài, phỏng chừng mọi chừng sẽ nghiên răng ken két nhi?

Hắn âm thầm truyền âm cho Thị Phi: “Lúc ra ngoài, ngươi lập tức thu hồi hóa thân của mình đi, ta cũng bắt đầu chuồn đây. Người bên ngoài đã bố trí mai phục, lúc đó mà làm bia đỡ đạn của người ta thì xui lắm.”

Chương Huyết Trần ta tay cũng chẳng vuốt mặt nể mũi cho cam.

Sáp tới gần cột đá trước kia, Bùi Vân Thiên giơ tay lên, để giữa hư không, một trận pháp màn sáng giống như trận pháp phía sau điện lóe ra, sau đó bật mở, Bùi Vân Thiên nói: “Chúng ta đi thôi.”

Cuối cùng cũng ra ngoài.

Ở trong tiên cung còn cảm thấy bên ngoài là ban ngày, nhưng trong nháy mắt, Đường Thời tưởng mình bị mù hết thuốc chữa rồi chứ

Hắn mắng một câu, “Địu mịe, lừa đảo!”

Bầu trời đầy sao bao la, dải Ngân hà sáng chói trải dài trên bầu trời, tựa như dải ruy băng bạc, gió biển nhẹ nhàng thổi bay góc áo, mùi thủy triều mằn mặn len lỏi vào khứu giác của con người, chỉ nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào, tiếng triều dâng, giữa khung cảnh ồn ào náo nhiệt mạng theo sự lặng yên đến lạ.

Một sắc na này, đã không thấy Thị Phi nữa.

Tựa như y chưa từng xuất hiện cạnh Đường Thời.

Tên này, bảo chạy là chạy, đúng là nhanh gọn lẹ.

Đường Thời nghĩ vậy trực tiếp khỏi động Thuấn Di, chỉ chốc lát sau đã cách tiên cung ba mươi trượng.

Chương Huyết Trần và Thang Nhai sớm đã mai phục ở bên ngoài nhiều ngày, trong tiên cung phát sinh biến cố quá lớn, bọn họ ở bên ngoài cũng nhìn thấy được.

Khi nhìn thấy bóng ảnh chim xanh biến mất, bọn họ cảnh giác, nhắc nhở mọi người nghiêm túc chờ đợi. Lúc này phát hiện Đường Thời không thấy đâu thì—— đệt mịe, kết quả đậu phụng giờ thấy Đường Thời đứng ở giữa, đi ra cùng mọi người!

Mẹ kiếp còn đi cùng người bên trong!

Đường Thời hiển nhiên biết trong lòng người đã chửi thề đầy bụng rồi, nhưng giờ chẳng để tâm nhiều thế, trong nháy mắt hắn rời khỏi trận pháp kia, ánh lam quan che trời dựng lên từ mặt đất, sau đó nhốt tất cả mọi người vừa mới ra ngoài lại —— nhưng trước đó, tu sĩ trong Đại Hoang giống như Đường Thời, đã nhanh chóng thuấn di đi.

Tu sĩ Bồng Lai bây giờ mới biết họ bị lừa rồi!

Tiết tấu này không đúng!

Nếu tiết đấu đúng thì mới hay á.

Chương Huyết Trần vô cùng mê hoặc đi ra vỗ vỗ tay: “Chờ các vị lâu rồi, không biết chư vị vào tiên cung thu hoạch thế nào nhỉ?”

Thang Nhai chỉ khoanh tay đứng một bên, trên mặt cũng mang theo ý cười, như rốt cục đã chờ thấy.  

Chương Huyết Trần trêu bên kia, hắn cũng không xen vào.

Tên tôm tép Đường Thời kia âm thầm trở về vị trí, giờ mới là mở màn cho vở kịch lớn chân chính.

Bởi vì trong Thanh Điểu tiên cung xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc đi vào có hơn sáu mươi tu sĩ, giờ chỉ còn không tới hai mười, bên trong còn có Lâu Hình nỏ mạnh ngấp nghé hết đà.

Đáng thương Lâu Hình cũng là tán tu lớn, trong tiên cung mượn Thiên kiếp giết tán tu bát kiếp Ngô Tùng Từ, cực kỳ đắc ý, cực kỳ trâu bò. Kết quả vận khí ở điện sau tựa hồ đã cạn, chuyện xui rủi nối đuôi kéo tới, không biết còn tưởng hắn đắc tội với trời chứ, vận mệnh này cũng quá nghiệt ngã rồi.

Đường Thời biểu thị chút tinh thần “bi thiên thương nhân” , cảm khái cùng thương xót với những việc Lâu Hình gặp phải —— đương nhiên, cũng chỉ là ở trong lòng.

Mai phục đã định từ lâu, hiện tại bọn Chương Huyết Trần đã bố trí xong đại trận, còn lại chẳng qua chỉ là bắt ba ba trong rọ mà thôi.

Trận này tên là Huyết Nguyên Trận, lấy khốn làm chủ, lại có sát trận, hỗn hợp trận pháp, người chủ trận có thể dựa vào trận pháp vây khốn người trong trận, hơn nữa tuy theo nhu cầu của mình, khống chế đóng mở của sát trận này.

Mục đích của Chương Huyết Trần bọn họ chỉ muốn cướp bóc thôi, mà giờ chính là thời điểm tốt để cướp.

Đường Thời chờ mọi người đều có thể đưa ra thứ gì tốt không, không ngờ câu đầu tiên Chương Huyết Trần hỏi Bùi Vân Thiên là: “Máu Vương Mẫu thì sao?”

Bùi Vân Thiên còn hơi kiêng kỵ Chương Huyết Trần, cảnh giới đám tán tu này của hắn  chắc cao hơn Chương Huyết Trần, nhưng giờ lại hiện ra vài phần cung kính, chắp tay nói: “Lúc chúng ta tiến vào điện sau, trong bình máu kia đã không thấy kia đã khôn thấy máu Vương Mẫu. Lúc trước xông vào trong vì gặp phải chim xanh biến dị nên đã giao thủ vài lần, đại sĩ ra tay cứu chúng ta. Khi đó, Lâu Hình là người cuối cùng đi ra, nếu có máu Vương Mẫu, nhất định sẽ ở trên người người này.”

“Ha!”

Lâu Hình bên kia nhổ nước bọt, cười lạnh nói: “Chớ có vu tội lên đầu ta! Nếu ta có máu Vương Mẫu, hiện giờ đâu đến lượt các ngươi lên mắt?”

Sắc mặc Bùi Vân Thiên lạnh lẽo, muốn phản bác, không ngờ Chương Huyết Trần khoát tay, cười nói: “Bùi tiền bối không cần nói nữa, có hay không, lục soát là biết thôi. Nói nhiều lời cũng vô ích.”

Chương Huyết Trần là người rất có nguyên tắc —— đánh nhau mới là đạo lý!

Hắn vừa ấn thủ quyết, bốn phương lóe lên ánh sáng màu lam đậm, chằng chịt kéo lên, như dệt gấm biến thành một tấm lưới, phủ lên đỉnh đầu Lâu Hình rồi lao thẳng xuống dưới!

Nhưng không ai ngờ tới, trong khoảnh khắc này, một luồng sáng mạnh mẽ phóng lên, khiến mọi người hoa mắt!

Đường Thời nhướng mày, hắn không nhìn thấy nhưng linh thức vẫn nhạy cảm, gần như cảm nhận được dao động linh lực dị thường  Nhưng phía trước là đại trận, bởi vì người chủ trì trận pháp là Chương Huyết Trần, hiện tại lại phát động công kích, linh thức người bên cạnh không cách nào tiến vào trong đó, cho nên Đường Thời không thể cảm giác được chuyện gì đang xảy ra trong đại trần.

Chương Huyết Trần cau mày, còn không biết mắt Đường Thời xảy ra chuyện, nhìn hắn đứng ngây như phỗng, tưởng hắn bị choáng đầu.

Lâu Hình kia tựa hồ chó nóng nảy muốn nhảy tưởng, bất ngờ lao về phía Đường Thời.

Toàn bộ đại trận gần như hoàn mỹ. Bởi vì sự đan xen giữa các liên kết khác nhau, có thể che dấu chênh lệch thực lực của người bày trận. Lâu Hình muốn đột phá từ trên người Đường Thời cơ bản là không thể nào, nhưng nếu…

Ý niệm vừa khởi, thì phát hiện Lâu Hình đã làm rồi!

Người này điên cuồng đến cực điểm, vì giữ mạng, mà nuốt ngay một bình linh dược, sau đó bạo phát phá trận!

Đường Thời chỉ cảm giác được linh lực rung động, muốn tránh đi, vừa lúc nghe thấy một tiếng truyền âm vang bên tai mình: “Mau xuống mười trượng! Lâu Hình phá trận!”

Lời nói đã bị đảo ngược, vì thời gian cấp bánh, nếu trước nói Lâu Hình phá trận e Đường Thời đã không kịp dời.

Hắn không hề do dự, nghe xong câu này, lập tức bổ nhào xuống, sau đó cũng cảm giác được linh lực cuồng bạo hóa thành một ánh kiếm, đánh tới chỗ mình vừa đứng.

Nếu Đường Thời còn đứng trơ ra ở đó, lúc này tất nhiên đã tan thành tro bụi rồi!

Trận pháp đã bị Lâu Hình dùng một kích liều mạng phá vỡ, sóng khí cuồn cuộn ào ra, mặc dù Đường Thời chạy nhanh, nhưng vẫn bị ảnh hưởng.

Hắn cắn răng thầm hận, trận pháp vừa phá, Lâu Hình đã thét dài một tiếng, hai mắt hắn biến đỏ như máu, như chim xanh nhuộm máu trong tiên cung lúc trước.

Nguyên bản chính là Ma tu, đây là trạng thái Ma hóa.

Nhưng bản thân Lâu Hình bị thương nghiêm trọng trong tiên cung, một kích vừa rồi cơ hồ đã hao hết toàn lực, sau khi thoát ra hắn chuẩn bị lập tức rời đi. Chọn phía Đường Thời chỉ vì tu vi hắn rất yếu.

Nếu hắn đổi hướng khác, cho dù phá trận cũng không dám khẳng định sẽ đánh chết tu sĩ ngoài trận này. Đổi lại Đường Thời, Lâu Hình cơ hồ có nắm chắc trong tay —— nhưng hết lần này tới lần khác, Đường Thời không chết!

Tu sĩ sau khi ma hóa, chỉ số thông minh hình như sẽ giảm xuống một chút.

Hình như.

Lúc trước Lâu Hình không biết có khuyết điểm này, nhưng sau lần này có lẽ sẽ biết.

Tương lai, hắn sẽ hối hận về hành động không thiếu khôn ngoan của mình ngày hôm nay —— bởi vì hắn không hạ được đòn nào, trong lòng nảy sinh cảm giác bức bối và thất bại tát vào mặt.

Trong mắt tu sĩ cấp cao, bọn họ muốn giết tu sĩ cấp thấp dễ như trở bàn tay. Từ trước đến nay chỉ có họ ra tay không có đạo lý người khác đánh trả hoặc là trốn tránh. Quan trọng nhất là hắn còn chưa chết.

Nếu không phải Thị Phi chẳng biết ở chốn nào truyền âm nhắc nhở Đường Thời, hiện tại Đường Thời đã gặp Hắc –  Bạch vô thường rồi.

Nhưng bây giờ, Lâu Hình đã làm một chuyện khiến hắn cực kỳ tức giận.

Vốn lúc này Lâu Hình ngu đần kia nên chạy trốn, nhưng bởi vì mặt mũi, hắn cảm thấy dừng lại bóp chết Đường Thời trước cũng không thành vấn đề, nên hắn vươn tay về phía Đường Thời.

Chỉ vừa đưa tay ra đã khiến máu Đường Thời dồn đến tận óc.

Đệt mịe mi, vì là tu sĩ cấp thấp nên bị thi nhau làm à?

Tên nào tên nấy đều xem hắn như quả hồng mềm, *** mịe ngươi bây giờ cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà, ông đây tốt xấu gì cũng bảo tồn thực lực, muốn đánh à? Sợ quá cơ!

Máu nóng dồn lên, một người nhập ma, một người nóng tính, đánh nhau thì thuộc loại liều mạng.

Đường Thời biết đây là một hồi khổ chiến, cũng chẳng quan tâm Thị Phi đang khuyên nhủ bên tai mình, nốc một bình đan dược, trực tiếp phát đại chiêu.

Chiêu thứ nhất “Đại tuyết mãn cung đao” hắn đắc ý nhất. ném một đao qua chẳng hề hấn gì với Lâu Hình, vì thế tiếp tục đổi thành ‘đối ánh chiếu tam nhân’ tiếp tục vung đao, mẹ nó còn không ăn nhằm nữa hả!

Lâu Hình kia quả thực như kim cương sắt thép, mẹ nó đánh kiểu gì cũng không nát!

Huynh đệ, ngươi đánh thế đúng là không hay rồi. Chém cũng không chém nổi ngươi, chúng ta sao làm bạn được đây?

—— Đường Thời bỗng liếc mắt nhìn Lâu Hình sắc mặt lạnh băng lại điên cuồng kia.

Những người xung quanh còn chưa hiểu mô tê gì.

Hai tên này điên rồi à? Nói múc là múc nhau luôn, đánh gì như mất cha mất mẹ vậy, liều mạng quá thể! Hai vị đồng chí, hai người lật mặt lẹ quá đó, giả ngầu chút không được hả?!

Nếu bọn họ hỏi, Đường Thời chỉ có thể nói: vứt cho chó ăn đi.

Không hiểu sao lại đánh nhau…

Lúc Đường Thời tấn công y như súng liên thanh, ngay cả bản thân Lâu Hình cũng bị lừa.  

Lúc trước cảm thấy Đường Thời này chẳng hề có tí bản lĩnh nào, tu vi quá thấp, dựa vào thực lực của hắn có thể dễ dàng giết chết Đường Thời, nhưng tên này bỗng nhiên bộc phát, giống như núi lửa phun trào, mạnh mẽ không sánh nổi!

Đại tuyết mãn cung đao không được sao? Đổi!

Đối ảnh thành tam nhân không được sao? Đổi!

Hải bạn tiêm sơn tự kiếm mang không được?  Đổi!

Nhược vi hóa tác thân thiên ức không được? Đổi!

……

Đổi!

Đổi!

Đổi!

Liên tục đổi chiêu —

Chỉ trong chốc lát, Đường Thời đã thay đổi vô số câu thơ, như bánh xe lao đỏa thay phiên nhau bắn phá, đổi mới liên tục, muôn hình vạn trạng, đặc sắc như một màn tung hứng!

Đây đâu phải là đánh nhau, Đường Thời căn bản đang khoe khoang: nhìn xem, ông đây vừa giỏi vừa lắm chiêu, thủ đoạn đánh nhau nhiều như lông trâu, linh thật thii triển đủ loại, muốn gì có đó! Cái gì người không nghĩ đến thì ông đây có tuốt!

Sau khi tung một đống linh thuật, linh lực trong cơ thể Đường Thời cũng sớm tiêu hao sạch sẽ, lúc này đan dược hắn nuốt trước đó bắt đầu có tác dụng. Dược lực hóa giải, linh lực một lần nữa lưu chuyển về toàn thân…

Lâu Hình cũng đánh đến tức chết, đâu ra còn phong pháp đại tán tu? Bị một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ dùng linh thuật thay phiên nhau oanh tạc!

Đúng vậy, bị “một tu sĩ” Nguyên Anh kỳ “thay phiên nhau oanh tạc”.

Tiện nhân này, đào đâu ra lắm linh thuật vậy!

Lâu Hình suy nghĩ rất nhiều, đã thay đổi chủ ý, chuẩn bị không hạ đòn sát thủ, đổi thành bắt Đường Thời.

Chỉ là hiện tại linh lực của hắn sớm đã khô kiệt, không còn bản lĩnh mấy nữa.

Nở nụ cười, Lâu Hình thấy Đường Thời không tiếp tục tấn công hắn nữa, liền nói: “Sao không tiếp tục?”

Đường Thời nhìn phía xa, trận pháp kia đã tu bổ xong, tán tu Đại Hoang, còn có Chương Huyết Trần cùng Thang Nhai.

Dường như không ai muốn đứng ra giúp hắn.

“Người này đã nhập ma, có thân Ma bất diệt bảo vệ hắn, phá vỡ cục diện nguy hiểm này, coi như lấy tâm thắng.”

Thị Phi chỉ nhắc nhở hắn một câu, Lâu Hình nhập ma, có thân Ma bất diệt. Thị Phi nói một câu đã chỉ ra điểm mấu chốt để Đường Thời giành chiến thắng.

Chỉ tiếc Thị Phi hiện tại không thể đánh đàn, liên lụy Thị Phi dây vào trận chiến khó hiểu hiểu này hình như rất thiếu khôn ngoan. Hắn nhớ rõ, giữa Thị Phi và Đại Hoang hình như còn có việc. Thị Phi không ra mặt là tốt nhất.

Nhưng mà không có Thị Phi đánh đàn, giờ chỉ có thể dựa vào bản thân Đường Thời.

Đường Thời cũng không biết số mình làm sao nữa. Hắn đến Nguyên Anh kỳ mở ba bài thơ, một bài có liên quan đến Trảm Lâu Lan, một bài thơ “Nghe tăng đất Thục tên Tuấn gảy đàn”, bài thứ hai đã có liên quan đến đàn, nhưng đến bài thứ ba vẫn liên quan đến đàn!

Mẹ nó, nếu hắn chơi xổ số, tỷ lệ trúng thưởng cao bao nhiêu?

Bài thứ ba là “Nghe sư Dĩnh tấu đàn” của Hàn Bội.

Đường Thời nhanh chóng mở Trùng Nhị Bảo Giám ra, giương mắt nhìn, Lâu Hình kia tựa hồ cũng nhìn chằm chằm vào quyển sách lớn này bỗng xuất hiện trong tay hắn. Nói vậy khá nhiều người hứng thú với Trùng Nhị Bảo Giám hiện giờ thấy hắn lấy ra bảo bối này, nhiều người bu vào xem.

Hắn vừa chuyển mắt, đột nhiên cười với Lâu Hình: “Lâu tiền bối muốn xem à?”

Lâu Hình còn chưa kịp trả lời, vòng cung cười bên môi Đường Thời bỗng nhiên từ nhỏ nhẹ bỗng trở nên dữ tợn —— “Muốn xem, ta sẽ cho ngươi xem đủ!”

Tay phải vung lên, cầm cây bút lõi cây Tam Chu màu xanh, như giương kiếm, ẩn giấu sự sắc bén tràn ngậm hiểm nguy, nhưng trong động tác này lại nổi bật sự trầm tĩnh và chững chạc

Chấm một nét vào trang thơ “Trùng Nhị Bảo Giám”, mấy chục chữ đen như mực tuôn ra, giống như vật sống vây quanh, theo thuật thi triển của Đường Thời mà bay lên.

Đường Thời chỉ đẩy một cái, sau đó đập nguyên cuốn Trùng Nhị Bảo Giám thật dày này vào mặt Lâu Hình!

Một quyển sách dày cộp, vào tay lại lạnh như sắt, cả người Lâu Hình gần như bị quyển sách này đập xuống.

Đường Thời vung tay lên, thu bút lõi cây Tam Chu lại, trong tay xuất hiện một cây cầm Lục Ỷ, khiến mọi người hít một hơi.

Cầm Lục Ỷ là danh cầm hiếm có, sao lại rơi vào tay Đường Thời?

Chắc chắn hàng này cướp được rồi!

Đường Thời nhìn dây đàn tinh xảo kia, chỉ âm thầm nói một tiếng xin lỗi: “Ông đây rất cứng nhắc nhé!”

—— Cho nên để tên cứng nhắc này tiến hóa nào!

Khi Trùng Nhị Bảo Giám đến bên cạnh Lâu Hình, vô số câu thơ đã bay vòng quanh Lâu Hình.

Đường Thời cong tay, gảy một sợi dây đàn, mọi người tưởng hắn muốn đánh đàn, nào ngờ, Đường Thời kéo căng dây đàn này!

Đệt mẹ, tên đần, con mẹ nó ngươi buông cầm xuống!

Đậu mẹ buông đàn xuống, để ta đánh!

*** mẹ ngươi đang đánh đàn hay kéo cung hả!

Đáp án của Đường Thời là ——

“Xin lỗi, ông đây thật sự không biết đánh đàn! Phiền chư vị tiền bối nhẫn nại một chút, ta đây xấu hổ vô cùng ——”

Còn biết xấu hổ hả, chui con mẹ nó về lò luyện lại đi!

Mẹ kiếp, bỏ tay ra!

Có rất nhiều tu sĩ ở đây, bọn họ đều biết Lục Ỷ chính là linh khí cao cấp, quan trọng không phải là đẳng cấp của cầm này, mà là ý nghĩa cổ xưa kia, danh cầm! Thế nhưng Đường Thời…

Trong tu sĩ có người yêu cầm, lúc này lập tức trợn tròn mắt, tức giận hôn mê bất tỉnh —— đệt mẹ tên ngủ ngốc này chui ra từ xó nào, kéo về chém chết nó đi!

Đúng là xấu mặt ——

Mịe xấu mặt quá!

Dây đàn bị kéo lên, căng cứng, sau đó dưới sự liều mạng kéo căng của Đường Thời, trong nháy mắt đứt gãy, vang một tiếng “phanh” khó nghe, vô số sóng âm kinh khung theo bàn tay Đường Thời vọt tới xung quanh, đồng thời Đường Thời phun ra một búng máu.

Hủy diệt danh cầm tạo thành công kích rất lớn, lúc trước lại có Trùng Nhị Bảo Giám nghe cầm làm đệm, sau khi hắn “đánh đàn”, hiệu quả mở rộng đến vô cùng.

Nật nật nhi nữ ngữ:

Ân oán tương nhĩ nhữ.

Hoa nhiên biến hiên ngang,

Dũng sĩ phó địch trường.

Phù vân liễu nhứ vô căn đế,

Thiên địa khoát viễn tuỳ phong dương.

Huyên thu bách điểu quần,

Hốt kiến cô phụng hoàng.

Tê phan phân thốn bất khả thướng,

Thất thế nhất lạc thiên trượng cường.

Ta dư hữu lưỡng nhĩ,

Vị tỉnh thính ti hoàng.

Tự văn Dĩnh sư đàn,

Khởi toạ tại nhất bàng.

Thôi thủ cự chỉ chi,

Thấp y lệ bàng bàng.

Dĩnh hồ nhữ thành năng,

Vô dĩ băng khôi trí ngã trường.

(Nghe tựa thầm thì của gái trai,

Ban ân, gây oán cũng anh thay.

Bỗng nhiên âm trỗi lên cao vút,

Như dũng sĩ vào trận đấu ngay!

Hay liễu phất phơ, mây lả lướt,

Đất trời vô tận, gió rong chơi.

Như chim ríu rít bên nhau vậy,

Bỗng chỉ còn đôi phượng lẻ loi.

Đàn vút cao vời lên cực đỉnh,

Chợt từ ngàn trượng rớt chơi vơi.

Tiếc ta chỉ có đôi tai mỏng,

Đàn sáo còn chưa hiểu hết thôi.

Nay được nghe đàn thầy mới tấu,

Hết ngồi lại đứng, dạ nào nguôi.

Đưa tay ra dấu xin dừng lại,

Nước mắt như mưa ướt áo rồi.

Thầy Dĩnh hỡi, tài người tuyệt quá,

Băng hàn, tro nóng chạnh lòng ta!)

Nhìn ý cảnh của bài thơ này, ý cảnh của cây đàn này, Đường Thời chợt cảm thấy không thể nào tốt hơn!

Dây đàn đầu tiên, đứt!

Như dũng sĩ vào trận đấu ngay!

Dây đàn thứ hai, đứt!

Như liễu phất phơ theo gió, mưa giông ập đến, toàn bộ mẹ nó đập lên mặt đất, làm gì còn có bộ dáng thanh tao nữa?

Dây đàn thứ ba, đứt!

Lúc này là Phượng Hoàng bay ra, dựa theo tiết tấu cầm âm bình thường, người ta là bách điểu hướng phượng, nhưng phượng hoàng này là “cô”! Mặc kệ phượng hoàng hồng phượng hoàng của ngươi, đến chỗ ông đây chỉ có Phượng Hoàng chết! Không khác gì khúc gỗ!

Dây đàn thứ tư, đứt!

Leo núi, leo núi, cho dù có nguyên nhân hay thật sự leo lên núi đi nữa- thì bất cẩn trượt chân, thật tuyệt! Rơi xuống ngàn trượng! Ngươi rơi xuống, ta ngại không đủ, rơi xuống giếng đá mới đã!

Dây đàn thứ năm, đứt!

Nghe xong một khúc tuyệt xướng này của ta, có phải cảm thấy trong lòng rất cảm động hay không? Cảm thấy thế giới này tràn ngập tình yêu và ánh sáng? Có phải cảm thấy Đường Thời ta vừa vĩ đại lại quang huy hay không? Đúng vậy! Có thể dùng danh cầm tuyệt thế này đánh một khúc nhạc “tuyệt vời” như vậy, ông đây uả thực đau lòng đến nước mắt lưng tròng đó nha!

Ôi đứt ruột mất thôi

Đường Thời đàn đến mức cay đắng luôn!

Cây Lục Ỷ này, cách chơi này thế mà—— hỏng mịe rồi.

Vô số người nghe tiếng đứt dây này hộc máu không ngừng, ** mịe ngươi! Ngươi đau lòng cái rắm, lòng ngươi làm bằng than hả! Chúng ta mới đau nè!

Đánh một lần phá vỡ một cây đàn, đó là danh cầm! Lục Ỷ!

Toàn bộ bầu trời Tây Hải, đã bị sóng âm cuốn như bão táp, vô số dị tượng nương theo câu thơ của Đường Thời mà khuấy động chân trời.

Lâu Hình kia đã bị mấy câu thơ trong Trùng Nhị Bảo Giám vây khốn, bị khí mặc khóa lại, Đường Thời ôm Lục Ỷ đứt hết đây kia, bỗng hô lên: “Cơ hội tốt, không ra tay mới là ngu!”

Cho nên Đường Thời xông lên, dũng cảm xông lên —— trước mắt bao người, một gã tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ dũng mãnh không sợ chết xông lên, dùng Lục Ỷ không còn dây đàn hung hăng đập lên đầu Đại Tán Tu Lâu Hình!

“Ầm” một tiếng, nước biển bắn tung tóe nổi lên bọt nước, Lâu Hình đầu đầy máu tươi, mất đi ý thức—— rơi xuống,  như đạn pháo rơi xuống biển!

Tất cả mọi người co giật, sau đó nghe thấy một tiếng răng rắc khiến người ta ê răng —— thân cầm Lục Ỷ, đứt gãy…

Đường Thời cúi đầu nhìn, thở dài một tiếng, “Đáng tiếc…”

Đáng tiếc cái con mẹ ngươi ấy!