Thần Long Ở Rể

Chương 126: Cuộc chiến của những kẻ mạo danh



“Cậu nhìn cũng thấy rồi! Tôi ổn.”

Dung Vị cũng chỉ biết tránh né, hạn chế không muốn tiếp xúc với Hồ Cửu.

Anh ta biết Hồ Tiêu cùng Hồ Lâm đều không thích Hồ Cửu.

Tuy không biết nguyên nhân gì mà Hồ Cửu lại có thể đi cùng Túc Trì kia, nhưng anh ta có dự cảm Hồ Cửu có lẽ không đơn giản như anh ta nghĩ lúc trước nữa.

“Hừ, thì ra là người quen. Cũng tốt, Dung Vị đây còn biết tìm cái gọi là chỗ tốt mà đậu. Còn mày? Chậc chậc…”

“Dung Vị, nhìn cho rõ đi. Vẫn là Hồ gia tốt hơn, hay tên này tốt hơn, nhìn rõ một chút.”

Hồ Tiêu khinh thường nhìn Hồ Cửu rồi liếc đến Dung Vị.

Hắn ta muốn chứng minh bản thân cùng Hồ gia có giá trị nhường nào, mà Hồ Cửu dù đi cạnh Túc Trì cũng mãi mãi không thể là Túc Trì.

“Đi theo Túc gia quân sao? Đừng tưởng ông đây không biết mày cùng lắm chỉ theo làm ** li.”

“À có thể là nịnh bợ gì đó… Nhìn đi, nếu mày có thể là quân nhân thì đâu phải đến giờ không ai biết về mày như thế chứ?”

“Được đi đu bám vào lại còn tưởng mình hóa khách rồi sao?”

Hồ Tiêu ra sức sỉ vả Hồ Cửu, hắn không thể động tay thì động khẩu.

Dù sao cũng chỉ là nói khó nghe vài câu, sẽ không tới nỗi mang họa.

“Vị này, sao lại nói khó nghe thế chứ? Vinh gia chúng tôi đối với từng người đến đều đối đãi như khách quý.”

“Đạo tiếp đãi khách này, chẳng lẽ vị thiếu gia này không hiểu.”

Vinh Thúy Hà đứng cách đó không xa, nghe thấy Hồ Tiêu cứ ra sức dùng lời lẽ khó nghe mà nói chuyện.

Cô không thể nào chịu được mà xen ngang.

“Vị này không biết xưng hô thế nào? Nhưng đây là tiệc Vinh gia tổ chức, chúng tôi là khách, mong vị khách này không phật ý.”

Vinh Thúy Hà nhất ly cocktail màu xanh lơ về phía Hồ Cửu, nở nụ cười lịch sự nhất.

“Hồ Cửu.”

Anh cũng lịch sự xưng danh.

Mà Hồ Tiêu bị Vinh Thúy Hà nói đến á khẩu, chỉ biết câm nín.

Chỉ là nhìn thấy Vinh Thúy Hà vô cùng vừa mắt, tuy không gọi là quá xinh đẹp nhưng có một cảm giác tươi mát và dễ chịu.

Khí chất khá là thanh thuần, làm cho người khác vô cùng yêu thích.

“Tôi là Hồ Tiêu, chính là người kế thừa duy nhất của Hồ gia.”

“Không biết tiểu thư xưng hô thế nào?”

Hồ Tiêu cũng không quan tâm đến chuyện Vinh Thúy Hà nói nữa, hắn cũng quăng cả Hồ Cửu sau đầu.

Hiện tại điều hắn quan tâm là cô gái trước mặt rất hợp ý hắn.

“Anh Hồ Cửu đúng không? Bên kia có bàn trà, chúng ta qua đó một chút.”

Vinh Thúy Hà lịch sự mời Hồ Cửu.

Cô không muốn đứng cùng hay tiếp chuyện với Hồ Tiêu, cô nhìn được hắn ta cũng không tốt đẹp gì.

Nhìn quá nhiều kẻ như thế, cô càng phản cảm với hành động của Hồ Tiêu.

Cũng chỉ là hơn nhau ở cái danh phận.

Nghĩ tới đây cô cầm chặt ly cocktail.

Cảm thấy mọi chuyện thật sự chỉ vì vị trí của ai cao hơn.

Cô không biết nên vui khi vị Chiến thần kia từ chối cô, hay nên lo lắng khi không hoàn thành việc Vinh gia giao phó.

“Mời Vinh tiểu thư.” Hồ Cửu lên tiếng.

Anh nhận ra cô, vì đã nhìn thấy hình của cô qua tư liệu mà Hữu Thủ cung cấp.

“Xin lỗi anh. Để anh phải khó chịu.”

“Hạng người này nhiều lắm, anh cũng đừng để tâm.”

Vinh Thúy Hà cũng chỉ có lòng tốt muốn giúp Hồ Cửu.

Cô nghĩ rằng Hồ Cửu có lẽ cũng là chi thứ nào đó hoặc là người có thân phận không cao.

Cho nên mới bị Hồ Tiêu sỉ nhục như vậy, cũng xem như đồng cảm về thân phận đi.

Hồ Cửu không nói gì, cứ theo an bài của Vinh Thúy Hà, ngồi ở bàn trà, từ đây có thể quan sát tương đối rõ mọi diễn biến ở khu trung tâm phòng tiệc.

Xem như Vinh Thúy Hà cũng thực sự không thích dính vào vòng thị phi này.

“Có vẻ cô không thích buổi tiệc này.”

“Rõ ràng như thế sao?”

Vinh Thúy Hà giật mình, cảm thấy bản thân tuy không thích nhưng cũng không biểu lộ ra mặt.

Sao Hồ Cửu lại biết? Không lẽ sự chán ghét của cô thể hiện rõ ràng như vậy sao?

“Cũng không phải. Chỉ là thái độ của cô nói lên mọi thứ.”

Hồ Cửu lắc đầu, cũng chỉ lạnh nhạt trả lời.

“Ở đây có gì tốt. Mặc lên hàng hiệu đắt tiền, cười cười nói nói. Cuối cùng lại xem như một món hàng, chỉ vì địa vị không bằng người.”

“Anh nói xem, có gì hay ho?”

Cô nhìn dòng người đang cố gắng tạo mối quan hệ, đều là sự giả tạo.

“Cô bị Vinh gia bắt làm gì sao?”

Hồ Cửu nhạy bén nhận ra.

Vinh Thúy Hà là chi thứ hai, vốn dĩ chuyện chi chính và chi thứ ở cùng một chỗ, ngoài sự hỗ trợ thì không có lý do khác.

Mà lần này lại là Vinh Thúy Hà…

Hồ Cửu hơi nhíu mày.

Vừa lúc cô định trả lời thì ngoài cửa oanh động.

“Chiến thần tới rồi…”

“Ôi, tôi thật vinh hạnh, Chiến thần chính là thần trong lòng tôi nha.”

Bao nhiêu lời tán dương đều vang lên.

Một tốp người áo đen tiếng vào, ở giữa là Trình Vũ đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.

Bất giác cả người Vinh Thúy Hà run lên.

Hôm nay nhiệm vụ mà Vinh gia muốn cô làm chính là quyến rũ cái người gọi là Chiến thần đó.

“Có những chuyện… không muốn cũng phải làm. Chính là vì thân phận không bằng người…”

Nói xong Vinh Thúy Hà chua chát cười, cô uống hết lý cocktail, như muốn làm mình tê liệt.

Cô không hiểu tại sao lại có thể cùng một người đàn ông lạ nói nhiều tới vậy, có lẽ đồng cảm.

Cũng có thể cô cảm nhận được sự an toàn từ anh.

“Cảm ơn anh. Ít ra cũng nghe tôi nói.”

Nụ cười đượm buồn của Vinh Thúy Hà làm cho Hồ Cửu nhíu mày.

Anh nhìn tới Trình Vũ.

Xem ra Vinh gia đang muốn lợi ích nhiều nhất mới có thể dùng tới phương thức này.

Vinh Thúy Hà đứng lên, điều chỉnh tâm trạng, muốn đi đến chỗ Trình Vũ.

“Lão Lý?”

“Nhìn kìa, tôi không hoa mắt đây chứ?”

“Lão Lý bỗng nhiên mất tích vài tháng trước, còn thay cả Chủ tịch thành phố. Sao giờ lại ở đây?”

“Nhìn xem ông ta còn cung kính với gã đàn ông trẻ kia.”

Mọi người lại xôn xao hơn.

Ngài Thiện cùng Trình Vũ, Vinh Y Tiếu cũng tập trung về phía cửa, sự xuất hiện của Lão Lý cùng Hữu Thủ làm mọi người kinh ngạc không thôi.