Thần Long Ở Rể

Chương 127: Chuyện nực cười



Dường mọi sự chú ý lại tập trung vào Lão Lý và Hữu Thủ, hoàn toàn quên mất mục đích tiệc hôm nay là dành cho Trình Vũ.

“Vinh thiếu, lâu rồi không gặp, lại quên tôi sao?” Lão Lý vẫn phong thái ngời ngời.

Ông ta tự tin bước vào, chào hỏi lịch sự mà Hữu Thủ đứng bên cạnh đang bày ra bộ dạng nhìn mọi người như kẻ trên nhìn người dưới.

“Lão Lý, ông nói gì kìa. Ông đột nhiên mất tích, tôi đây lo lắng còn không kịp. Sao lại có chuyện quên chứ.”

Vinh Y Tiếu nhanh chóng nở nụ cười tiêu chuẩn.

“Để tôi giới thiệu một chút.”

“Đây là Ngài Tuệ, dạo này tôi mất tích là vì cùng Ngài ấy làm một số việc.”

“Có lẽ mọi người còn chưa biết, vì nghe danh Chiến thần, Ngài Tuệ từ gia tộc mà mọi người luôn cho là bí ẩn đã đến đây.”

Lão Lý giọng nói vô cùng trầm, nhiều năm ở cương vị cao ông ta cũng biết cách gây chú ý.

Thoáng chốc cả hội trường đều như bị oanh tạc.

Đây là gì?

Hôm nay có Chiến thần, còn cả người đại diện gia tộc bí ẩn.

Đều lộ diện cả rồi!

“Xem đi! Cứ đồn đoán Lão Lý này nọ… người ta là tìm được phát tài đó.”

“Đấy! Nhìn đi!”

Mọi người lại xôn xao nghị luận.

Gã áo đen đi theo Trình Vũ cô cùng khó chịu, hắn biết kẻ kia là đồ giả mạo.

Gia tộc bí ẩn chính vì không muốn người ngoài biết nhiều về họ, gia sản của họ vì đa số là từ làm ăn phi pháp mà có.

Muốn tẩy trẳng mới cần liên hệ tới bọn người này.

Từ khi nào mà gia tộc hắn lại công khai dự tiệc chứ?

“Không biết Ngài Tuệ này muốn năm không thấy mặt, sao giờ lại xuất hiện. Lấy gì làm tin Ngài đây chính là Ngìa Tuệ.”

Ông ta không chịu nổi mà lên tiếng chất vấn.

“Lão Lý ở đây, ai đủ tư cách khiến cho Lão Lý khom lưng quỳ gối chứ?”

“Còn có, ông là ai? Tư cách gì mà chất vấn?”

“Nếu nói vậy thì vị Chiến thần kia muôn năm không thấy mặt sao giờ lại ở đây?”

Hữu Thủ cũng nhanh chóng phản đòn.

Gì chứ?

Ít nhất từ khi theo Hồ Cửu về thành phố Gia, thứ Hữu Thủ học được chính là mồm mép.

Có thể nói lúc trước anh ta kiệm lời bao nhiêu, thì hiện tại nói nhiều nhất trong tổ chức.

Lão Lý thầm giơ ngón tay cái tán thưởng.

Đám người gia tộc luôn cao cao tại thượng, lý lẽ thì có đó, nhưng mà bắt bẻ cắt cớ thì khó mà ai bì được với Hữu Thủ,

“Nhìn đi, Lão Lý là ai? Ít ra tôi có một người chứng mình. Còn xin hỏi vị Chiến thần này, lấy gì chứng minh?”

“À, tôi còn nghe nói Chiến thần quản người rất nghiêm. Từ khi nào một tên vệ sĩ quèn lại có thể lên tiếng chất vấn khách?”

Hữu Thủ hùng hồn nói tiếp, nói tới mức Trình Vũ cùng Ngài Thiện á khẩu.

Ông ta biết hiện tại mình mở miệng sẽ mắc quai, chỉ có thể tổng cậy vào Trình Vũ.

“Ngài Tuệ phải không. Chỉ là thuộc hạ của tôi cho rằng thân phận có chút không rõ ràng, ông ta thất lễ cũng chỉ là muốn mọi người không bị lừa mà thôi.”

Trình Vũ nhìn ánh mắt Ngài Thiện, nhanh chóng tìm cách nói đỡ.

“Ồ, xem ra cũng là vì lòng tốt mà ra. Thôi xem như tôi rộng lượng, không chấp kẻ thiếu hiểu biết.”

Nói xong Hữu Thủ gật gù nhìn Ngài Thiện bằng ánh mắt đáng thương.

Cả hội trường nhìn về phái Ngài Thiện, cảm thấy tên vệ sĩ này quá mức ngu ngốc.

Ở đây bao nhiêu quý nhân? Sao lại đến lượt hắn ta lên tiếng chứ?

Trình Vũ thấy mọi người xôn xao, lại hơi cứng người, cảm thấy mọi sự chú ý đều đổ dồn vào Lão Lý cùng Hữu Thủ.

“Xem nào, không cần căng thẳng như thế. Vinh thiếu đãi tiệc, người đến đều là khách.” Trình Vũ nhanh chóng thả một bậc thang.

Cùng nhau bước xuống, dù sao đối phương cũng không hề dễ đối phó.

Thân phận Ngài Tuệ của Hữu Thủ vì có Lão Lý mà được chứng thực chắc chắn hơn.

“Xem nào, Lão Lý! Khách quý sao lại không báo Vinh Y Tiếu tôi chứ. Làm tôi thất lễ.” Vinh thiếu cũng lên tiếng hài hòa không khí.

Dù là gia tộc thần bí hay Chiến thần thì hắn ta càng không thể đắc tội.

Mà Hồ Tiêu đứng gần Lão Lý nhất nhận ra Hữu Thủ.

“Hừ, còn không phải tên khốn này hôm trước làm nhục tôi trên đường sao? Sao hắn có thể là người của gia tộc đen tối chứ?”

Vì quá kinh ngạc nên giọng nói của Hồ Tiêu khá lớn, mọi người gần đó cũng nghe rõ.

Mà Dung Vị nhanh chóng kéo tay Hồ Tiêu, hắn ta nhanh chóng hoàn hồn.

“Ồ, là Hồ thiếu, đâm xe còn lên giọng thách thức. Nói xem cậu muốn tôi làm sao? Lột đồ cậu đã là may mắn cho cậu rồi.”

Hữu Thủ cũng không nao núng, dù sao cũng là đang mang danh của bọn gia tộc bí ẩn, hống hách một chút cũng không sao nhỉ?

Lão Lý có chút bất lực!

Hữu Thủ này yếu tố tâm lý quá mạnh, ai nói gì cũng có thể đáp lại, còn là vô cùng gắt.

Hồ Cửu ngồi ở bàn trà, cảm thấy lông mày giãn ra.

Tuy Hữu Thủ có chút tùy tiện nhưng là rất tốt, nhìn xem đi Ngài Thiện đang vô cùng khó chịu rồi.

“Cô chắc chắn là muốn lấy lòng tên Chiến thần kia?”

Hồ Cửu lên tiếng.

Lúc này Vinh Thúy Hà khó hiểu quay đầu nhìn Hồ Cửu.

“Theo tôi thấy người cô nên lấy lòng là Ngài Tuệ gì kia.”

Đây là Hồ Cửu mở cho cô con đường thoát.

Dù sao rơi vào tay Trình Vũ, tuy người của anh có thể bảo vệ cô không thương tổn, nhưng danh tiếng và lợi ích Vinh gia chi chính cho gia đình cô sẽ không còn như trước.

Nếu giả vờ được Hữu Thủ nhận thì lại khác…

Vinh Thúy Hà cũng từ từ ngồi xuống muốn xem tình huống trước.

“Lão Lý, ông nói xem. Camera hành trình hôm đó còn tốt chứ, giao cảnh sát xử lý. Tránh Hồ thiếu gia đây ấm ức.”

Nói xong Hữu Thủ cũng không thèm nhìn Hồ Tiêu.

Mà Hồ Lâm bên này vì chuyển biến tình hình quá đột ngột, cảm thấy có chút chịu không nổi.

Nhìn Hồ Tiều cùng Dung Vị, ông lại tức giận.

Gây chuyện cũng thôi đi! Còn đem ra bôi xấu Hồ gia!

Tức chết mà.

“Ngài Tuệ, tôi là Hồ Lâm, Ngài xem lúc trước là chúng tôi có mắt như mù…”

“Người trẻ bồng bột, mong Ngài lượng thứ.”

Hồ Lâm một bộ dạnng cúi đầu khom lưng, bao nhiêu tức giận đều nuốt vào trong.

“À, ông Hồ, người quen mà.”

Hữu Thủ cười gian xảo.

- ----------

Bù đủ 5 chương,

Trưa mai mình ra tiếp nha ^^

Cảm ơn cả nhà