Thần Long Ở Rể

Chương 39: Lão Trư quy phục (2)



Lão Trư ở trong biệt thự đi qua đi lại vô cùng lo lắng.

“Gọi Thương Nhật chưa?” Lão Trư hỏi Thất La.

“Dạ, đã gọi lão đại.” Thất La gật đầu đáp: “Nhưng tại sao lão đại lại lo lắng vậy chứ?”

“Hừ, một kẻ có thể nhanh chóng sàn bằng quán bar X.O thì mày nghĩ hắn tầm thường sao?” Lão Trư nhìn Thất La, cảm thấy tên này ngoài giỏi đánh nhau ra thì cũng chẳng nghĩ được gì.

Còn đang suy nghĩ tại sao Thương Nhật lại chậm đến vậy, Lão Trư cảm thấy vô cùng sốt ruột.

“Gọi Thương Nhật, hỏi ông ta, chờ tôi chết ông ta mới đến sao?”

Lão Trư như muốn hét lên.

“Vâng.” Một tên đàn em khác nhanh chóng trả lời rồi lại tiếp tục gọi ai đó.

Một tên đàn em khác ôm mặt chạy vào.

“Lão đại…hắn…hắn…hắn…tới rồi.” Tên này quá mức sợ hãi.

“Là ai?” Thất La gằn giọng.

“Thất La, mày đi ra, ngăn nó lại.” Lão Trư ra lệnh.

Thất La nghe xong cũng hiểu kẻ kia chính là kẻ mà lão đại đang lo sợ. Hắn cũng không nhiều lời, vác mã tấu đã chuẩn bị, nghênh ngang đi ra.

Đám đàn em sau lưng hắn ta cũng lần lượt theo sau, trước giờ Thất La hắn ra tay chưa bao giờ thua.

Thất La rất hợp với câu đầu óc ngu si tứ chi phát triển, hắn đánh đấm vô cùng liều mạng, đối phương chính là sợ cái sự liều mạng này của hắn.

Vừa ra khỏi cửa đã thấy Hồ Cửu cùng Hữu Thủ hai người đang đi vào.

“Mày! Là đứa phá lão đại tao?” Thất La dùng mã tấu chĩa thẳng vào mặt Hồ Cửu.

Hữu Thủ định ra tay lại bị Hồ Cửu ngăn lại.

“Phải thì sao?”

“Mày dự là phải chết.” Thất La nói xong lại dừng một chút: “Nhưng tao cảm thấy mày rất hợp mắt, cùng tao solo.”

Hồ Cửu nhìn dáng vẻ kia của Thất La cũng biết hắn là ai, một kẻ ngu ngốc không đầu óc lại hay thích đánh nhau, ở bên cạnh Lão Trư kia cũng có nhiều kẻ hữu dụng thật.

Nhưng kẻ không đầu óc thế này Hồ Cửu cũng không cần thiết, quá mức tốn thời gian.

“Mày! Không xứng!” Hồ Cửu nguy hiểm nhìn Thất La.

Thái độ của anh vô cùng khinh miệt, cứ như Thất La là thứ gì đó bẩn thỉu không đáng để anh động tay.

“Hữu Thủ với kẻ này, không cần nương tay.” Hồ Cửu nói vậy đã rõ.

Hữu Thủ nhìn Thất La, nhanh chóng tiến lại gần. Thấy bên kia động, Thất La nhanh chóng tiến lại, ánh mắt tức giận hằn lên tia máu.

Thủ pháp của Hữu Thủ vô cùng quỷ dị, nhanh tới mức đàm đàn em không dám động đậy, mà Thất La vừa giơ mã tấu lên đã khựng lại.

Máu từ miệng trào ra, ánh mắt bất ngờ mở lớn, té xuống đất, hắn không cam tâm nhìn Hồ Cửu cùng Hữu Thủ, cảm thấy không tin tưởng được.

“Mày nói xem, một chiêu đỡ không nổi, solo làm gì?” Hồ Cửu nhìn xuống bỏ lại một câu.

Cánh tay cầm mã tấu lìa thân, bụng hắn cũng bị va đập tới mức biến dạng, hắn đau tới mức khóc nói thành lời.

“Cứ để hắn nhìn một chút, dù sao cũng không thể giữ nổi.” Hồ Cửu nói xong lại đi vào.

Đám đàn em khí thế lúc nãy nhìn thấy đại ca bị đánh thảm hại, lại còn biến dạng đến kinh dị. Nhiều tên còn trẻ mới gia nhập nhóm này thì yếu vía hơn, trực tiếp ngất xỉu, có tên thì nôn mửa tại chỗ.

Cũng không một ai dám ngăn cản Hồ Cửu cùng Hữu Thủ.

“Lão Trư, ông tiếp khách quý có vẻ chưa ổn nhỉ?” Hồ Cửu tiến vào phòng khách, thoải mái đi đến ghế đối diện Lão Trư ngồi xuống.

“Mày…sao có thể?” Lão Trư bất ngờ.

Ông ta đứng dậy, lùi về sau vài bước, đàm đàn em còn sót lại vây lấy Lão Trư, bọn họ đều trong tư thế sẵn sàng.

“Tôi đã nói, ông nên suy nghĩ cho kỹ.” Hồ Cửu thoải mái nói chuyện như không có gì.

Nhìn bộ dạng kia của Hồ Cửu, Lão Trư vô cùng tức giận, nhưng trong lòng lại vô cùng lo sợ.

“Ông nói xem, bây giờ nên làm gì với ông đây?” Hồ Cửu nhìn ông với ánh mắt giễu cợt.

Lão Trư thầm chửi mắng Thương Nhật vài vòng, ông ta hứa sẽ giúp đỡ vậy mà tới giờ cũng chưa thấy mặt.

“Chờ ai sao? Chờ cứu viện? Hay là Lão Thương kia?” Hồ Cửu vừa nói vừa đưa tay xoay xoay ấm trà trên bàn.

Lão Trư nghe đến tên ‘Lão Nhật’ thì chợt chột dạ, cảm thấy tên này vô cùng nguy hiểm.

“Mày…mày là ai?” Lão Trư hoang mang hỏi.

“Vụ Mao Đầu, là mày?” Ông ta chợt nhớ tới gì đó.

Hữu Thủ nhìn Lão Trư tuy làm vẻ trấn tĩnh, nhưng trán hắn ta đang đổ mồ hôi. Anh ta thầm cười, những kẻ như thế này anh gặp qua nhiều rồi.

Chỉ là lần này cách hành sự của Hồ Cửu có chút lạ, anh ta vẫn chưa hiểu Hồ Cửu định làm gì tiếp theo.

“Chờ một chút.” Hồ Cửu như suy nghĩ gì đó: “Có lẽ Thương Nhật cũng sẽ đến ngay thôi.”

“Hừ, mày đúng là gan lớn, nhưng mày nghĩ chỉ đơn giản có vậy?” Lão Trư không muốn yếu thế.

Hồ Cửu cũng không nói gì, ra hiệu cho Hữu Thủ báo với Túc Trì.

Hữu Thủ nhanh chóng hiểu ý, lặng lẽ gọi một cuộc điện thoại.

“Đã xong.” Hữu Thủ báo cáo.

“Ồ, qua tối hôm nay, thế giới ngầm thành phố Gia này nên đổi chủ rồi.” Hồ Cửu nói chuyện này đơn giản như đang uống chén trà.

- ------------

cả nhà thông cảm, tui sẽ giữ lời ra chương đều từ đây.

Vài hôm trước bị ốm chút chút, giờ sẽ ra đều nha