Thần Long Ở Rể

Chương 40: Lão Trư quy phục (3)



Chợt, tiếng động cơ xe nhanh chóng đồ dồn đến, chỉ nghe qua cũng biết phải tới hơn mười chiếc xe vừa tới.

Lão Trư cũng nghe rõ tiếng xe, trong lòng thầm thả lòng. Ít ra Thương Nhật cũng giữ lời, mà lực lượng của Thương Nhật không chỉ đơn giản chỉ có như vậy.

“Hừ, gan lớn, ngông cuồng thì sao? Xem như có thực lực thì quy phục tao, biết đâu còn theo tao kiếm ăn. Mày còn cố chấp thì chờ mày là cái chết.” Lão Trư biết bản thân có cứu viện.

Mà bên ngoài thì hẳn là có rất đông người, dù tên kia có gọi ai thì lực lượng cũng sẽ không bằng.

Một tên nhãi nhép này thì có bao nhiêu người chứ? Còn hơn quân đội sao?

Thực sự với kinh nghiệm trên chiến trường thì Hồ Cửu cùng Hữu Thủ cũng nghe ra bên ngoài còn có xe đặc dụng của quân đội.

Hồ Cửu hơi nhíu mày: “Xem ra cần xem xét một chút, lại có kẻ trong quân đội hỗ trợ cho thế lực ngầm.”

Đừng nghĩ Chiến thần nắm quân đội có thể làm gì thì làm nấy, trong quân ngũ luôn có luật lệ, trái luật thì hình phạt không đơn giản là ra tòa án binh, mf còn thê thảm hơn.

Tuy có thể điều động, có thể dùng vào việc chính đáng, như việc phá đi quán bar X.O, nó là ổ của băng đảng đen.

Còn có chuyện lần này, tùy là huy động người Lục Trì nhưng quả thực là anh muốn dọn đường cho Dung Vị, cũng là dẹp đi bang phái ở thành phố Gia này.

Có thể dùng, nhưng tuyệt nhiên người quân đội không được cấu kết với làm chuyện xấu hoặc chuyện không rõ nguyên nhân.

Đó cũng chính là lý do, Hồ Cửu muốn xây dựng một thế lực ngầm riêng mình, để xử lý chuyện dơ bẩn của bọn băng đảng.

Bọn kia đã làm gì chứ? Bán ma túy, mại dâm, đòi nợ cắt cổ, bảo kê…Điều anh muốn là thành phố Gia có một thế lực ngầm hộ vệ chứ không phải là những thế lực đen tối u ám kia.

Xem ra lần này một công đôi việc, có thể thanh lọc đám người đóng quân ở các thành phố rồi.

“Thì sao? Ông cảm thấy ngần ấy người có thể làm gì được tôi?” Hồ Cửu ngoài nhíu mày ra thì cũng không có thêm phản ứng gì khác.

Lão Trư thấy anh nhíu mày thì cho rằng Hồ Cửu sợ nhưng tỏ ra không sao, trong lòng ông ta càng tự tin đôi chút.

Lúc này, Thương Nhật đĩnh đạc đi vào, khí thế vô cùng, trên mặt có mấy phần tự tin, theo sau là một tốp đàn em vô cùng oai vệ.

Nếu không biết còn tưởng ông ta chính là chính khách đang được bảo vệ cấp một đó nha.

“Lão Trư, không phải tôi có ý gì nhưng đàn em của ông quá yếu rồi. Sao lại nằm la liệt thế kia.” Thương Nhật vừa hút xì gà, vừa nhả khói nói ra một câu chê bai.

Thật ra đàn em của Lão Trư nổi tiếng hữu dụng, chỉ là Thương Nhật tìm dịp châm chọc mà thôi.

Lão Trư biết Thương Nhật đang châm chọc mình, nhưng cũng không còn cách nào khác. Dù sao ông ta cũng đang là nhờ cậy người ta.

“Lão Thương à, chuyện đó nói sau. Kẻ gây ra đang ở trước mặt ông kia.” Lão Trư vào thẳng vấn đề.

Liêm sỉ là gì? Mặt mũi là gì? Là vứt hết.

Chỉ cần diệt hậu họa, ông ta còn sợ không quật khởi sao?

“Chàng trai trẻ, ta còn tưởng cậu phải đem theo lực lượng lớn lắm. Xem ra là ta dùng dao mổ bò để giết kiến rồi.” Thương Nhật nhìn người trước mặt, có vẻ không mấy tin tưởng chỉ có hai người làm ra một màn kia.

“Lão Thương đúng không? Còn có quân đội hộ tống sao? Thảo nào hùng hồn như vậy.” Hồ Cửu cũng không đứng dậy.

Anh ngồi đó thoải mái nhìn một màn rình rang này, quay sang nhìn Hữu Thủ.

Như hiểu ý, Hữu Thủ gật đầu.

“Thật ra tôi cũng không định phô trương, nhưng mà…” Hồ Cửu nói xong bỏ lửng câu đang nói.

Một âm thanh lớn vang lên.

“Rầm”

“Phạch Phạch…”

Tiếng động cơ máy bay, cùng tiếng gì đó như rơi xuống đất rất to, Thương Nhật cũng nhíu mày một chút.

Ông ta cũng thầm nghĩ ‘không lẽ bản thân đã gặp đối thủ’, một lão già lăn lộn bao năm được người khác cúi đầu kính trọng cũng không dễ. Ông ta càng không muốn bản thân mất mặt.

“Cậu cho rằng như vậy dọa được tôi?” Thương Nhật quắc tay ra hiệu.

Ồ ạt một đoàn vệ sĩ cùng quân đội vũ trang xông vào.

“Hỗn tạp.” Hồ Cửu nghiêm giọng quát lớn: “Từ khi nào lính quân đội lại đi ngang hàng với đám dơ bẩn này, nhân cách quân nhân chó tha rồi sao?”

Giọng nói uy áp khiến những binh lính kia vô thức sợ hãi lùi lại một bước.

“Ai dám lùi lại?” Một giọng điệu như ra lệnh vang lên.

Thanh Ngũ vẫn trên người bộ quân phục, hùng dũng đi vào. Lão Thương cùng Lão Trư đều phải cúi người một chút tỏ vẻ tôn kính.

“Ai dám nháo loạn làm mất trật tự thành phố?” Thanh Ngũ vẫn một giọng điệu quát nạt.

Hữu Thủ nhìn qua cũng biết, đây là Thanh Ngũ thống lĩnh quân đội ở thành phố Gia. Tất nhiên ở Đông Uy này chỉ cần quen biết quân nhân là một niềm vinh dự to lớn.

Quân đội tùy thời có thể điều động, miễn không ảnh hưởng quyền lợi hoặc xâm phạm quyền lợi của người dân.

“Vị thống lĩnh này, tôi muốn hỏi ngài huy động lực lượng quân đội đến đây vì mục đích gì?” Hữu Thủ đứng lên nhìn thẳng vào mắt Thanh Ngũ hỏi.

Nhìn khí thế của Hữu Thủ, Thanh Ngũ có chút hơi chột dạ, nhưng bản thân là quân nhân rèn luyện trong điều kiện gì chứ? Bình tĩnh chính là mỗi quân nhân luyện được.

“Hừ, còn không phải các người đến phá hoại nhà dân, gây gỗ vô cớ?” Thanh Ngữ như người thực hiện công lý nói.