Thần Long Ở Rể

Chương 41: Lão Trư quy phục (4)



Hồ Cửu dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn Thanh Ngũ, ánh mắt của Chiến thần không phải bình thường, ánh mắt ấy có bao nhiêu uy áp thì chính là những người quân nhân cảm nhận rõ.

Thanh Ngũ nhận thấy ánh mắt kia thì có chút lo lắng trong lòng, nhưng bao năm uy quyền ở thành phố Gia, Thanh Ngũ không muốn mất mặt.

“Nhìn tôi cũng thế thôi.” Thanh Ngũ gằn giọng.

“Vậy Thống lĩnh Thanh cho tôi hỏi, ngài muốn tôi làm gì?” Hữu Thủ tiếp lời.

Anh ta theo Chiến thần Thiết Soái bao nhiêu năm, dù có dung túng cũng là bảo vệ quyền lợi của quân nhân cùng người dân. Ngài không bao giờ để quân nhân lấm bẩn bởi những thế lực ngầm.

Chỉ có thể dùng quân đội diệt thế lực ngầm xấu xa, chứ không phải là đồng bọn của họ.

“Các người mau xin lỗi người dân bị thiệt hại, còn có theo chúng tôi về làm việc.” Thanh Ngũ hợp tình hợp lý nói.

“Làm việc? Từ khi nào quân đội lại được mời người dân về làm việc? Đó không phải là việc của cơ quan chức năng khác sao?” Hồ Cửu nở nụ cười bí hiểm hỏi ngược.

Thương Nhật nhìn một màn giằng co này rất mất thời gian, nhưng ông ta cũng không dám cắt lời Thanh Ngũ.

“Thống lĩnh Thanh, ngài xem nhưng tên này…” Thường Nhật vừa nói vừa cúi người.

Lão Trư biết bản thân so với Thương Nhật thấp không chỉ một bậc. Có thể nhờ vả tới quân đội không phải chuyện đùa, ông ta chỉ có thể im lặng cúi đầu chờ cứu giúp.

“Các anh ngoan ngoãn đi theo tôi. Hoặc là…” Thanh Ngũ cũng tỏ vẻ uy quyền chuẩn bị ra lệnh.

“Hoặc là sao? Dùng quân nhân trấn áp người dân? Từ khi nào quân nhân lại làm những chuyện đáng xấu hổ thế này hả?” Giọng nói của Hồ Cửu không khác gì tu la.

Đám lính kia cũng thực sự không muốn làm những việc này, nhưng Thanh Ngũ là chỉ huy tối cao ở đây. Họ cũng không thể làm khác, mà họ chỉ là lính không thể cãi lại.

Cũng có người từng đứng lên chống lại nhưng hậu quả thì…không có sau đó nữa.

“Đừng nghĩ tôi không dám làm gì hai người. Tôi có làm gì hai người hôm nay, thì cũng ai làm gì được?” Thanh Ngũ cũng không còn vẻ đạo mạo.

Hắn ta lộ ra một vẻ đắc ý vênh váo, thành phố Gia là trời của hắn, đừng nói là cấp trên, trừ Chiến thần lừng lẫy kia ra thì không một ai làm gì được hắn.

Chưa kể đây chỉ là một thành phố bé nhỏ, Chiến thần kia về đây làm gì, ngài ấy còn bận việc lớn bên ngoài. Thanh Ngũ cũng không muốn giả vờ, hắn ở đây nhận bao nhiêu sự tôn trọng cùng sùng bái, lợi ích dâng tới tận cửa làm hắn mờ mắt bao năm qua rồi.

“Ngoan ngoãn theo tôi, nếu tôi cảm thấy các anh ăn năn biết đâu sẽ nhẹ tay hơn. Nếu các anh cứ kiên quyết thế này thì…” Thanh Ngũ vừa nói vừa ra hiệu cho binh lính cùng tiến lên.

Ngay lúc này, khi binh lính của Thanh Ngũ đồng loạt tiến lên, một tiếng nổ lớn ở ngoài thu hút sự chú ý của mọi người.

“Túc…Trì.” Thanh Ngũ còn đang bộ dạng vênh váo thì chợt bất ngờ.

“Hừ, dù là Túc Trì đến thì sao?” Trước giờ Túc Trì đều không can thiệp chuyện của hắn.

Hắn ta cũng không quá mức sợ hãi, chỉ là tên kia có thân phận gì lại có thể lôi được Túc Trì đến đây.

“Xem ra cũng có chút thân phận. Nhưng tôi đã muốn thì các người làm gì tôi chứ? Túc Trì à, anh cũng chỉ là tướng sĩ hữu danh vô thực, trừ khi Chiến thần ra lệnh, nếu không anh chẳng làm gì được. Đừng tưởng tôi không biết.” Thanh Ngũ thấy Túc Trì cũng chỉ bất ngờ, ngoài ra vẻ mặt vẫn không đổi.

Túc Trì lười nói chuyện với một tên nhãi nhép.

“Lên, lên hết cho tôi. Bất kỳ kẻ nào lùi lại thì hình phạt các người biết rồi.” Thanh Ngũ như nổi điên.

Hắn cũng không biết bản thân thua kém Túc Trì chỗ nào, quân hàm hai người thì lại ngang nhau, Túc Trì lại là người nắm quân đội chủ chốt. Bao lần hắn ghen tỵ điên rồi, nhưng sau đó hắn cảm thấy cũng không phải không tốt.

Thanh Ngũ hắn có thực quyền, binh lính chỉ cần nghe lời hắn, thì hắn muốn làm gì cũng được.

Hắn muốn ở trước mặt Túc Trì ra oai một chút, dù sao binh lính của Túc Trì cũng chỉ hữu dụng khi có lệnh của Chiến thần, mà Chiến thần thì ở đâu chứ?

Hồ Cửu ra hiệu Túc Trì cứ đứng xem, bản thân vẫn thoải mái nhìn.

“Hữu Thủ, thử xem một chút năng lực của họ.” Hồ Cửu là muốn nhìn một chút, thực lực binh lính bảo vệ thành phố này ra sao.

Nhìn qua đám binh lính, Hữu Thủ không sợ mình thua cuộc, nhưng điều anh sợ là làm họ bị thương.

“Sợ?” Hồ Cửu hỏi.

“Chỉ là…họ…” Hữu Thủ nhìn đám binh lính kia, quả thực là họ không quá tình nguyện.

“Là quân nhân lại yếu kém thì phải chấp nhận.” Hồ Cửu nói xong thì nhìn Thanh Ngũ.

“Vâng, tôi đã hiểu.” Hữu Thủ gật đầu rồi tiến lên.

Thanh Ngũ cũng cho một tốp lính tiến lên, nhưng bằng một cách nào đó, đến Thanh Ngũ cũng không thấy rõ động tác của Hữu Thủ.

Đám lính kẻ thì bị văng ra xa, kẻ bị đánh nằm bẹp, người ôm đầu kêu đâu, vũ khí của họ còn chưa kịp lấy ra.

“Xem như có chút thực lực. Mà động nhầm người rồi.” Nói rồi Thanh Ngũ rút súng ra định bắn Hữu Thủ.

“Bằng.”

Tiếng súng vang lên.

Lão Trư cùng Thương Nhật trong lòng cảm thấy thật may bản thân đứng khá xa cuộc chiến kia.

Nhưng cũng giật mình, lùi lại trong góc, họ là sợ tên bay đạn lạc nha, thực sự chết trong tay quân đội thì không ai truy cứu được rồi.