Thần Ngục

Quyển 1 - Chương 3: Câu chuyện về ác quỷ omega



Alpha nâng quả cầu có đôi cánh vàng trên lòng bàn tay và dùng tay kia để vuốt ve nó. Giọng nói của ông ta đầy vẻ trìu mến.

- Nó là Mắt Vàng. Trong thế giới này chỉ có một Mắt Vàng duy nhất.

Hoàng nhìn quả cầu có đôi cánh vàng với vẻ tò mò.

Khác với Mắt Bạc có phần tinh nghịch, quả cầu này không bay lượn tít mù quanh đầu chủ, nó chỉ nằm chễm trệ trên lòng bàn tay của Alpha, tận hưởng các cử chỉ âu yếm của chủ nhân, tựa như nó hiểu được tầm quan trọng của chính mình và thích thú với địa vị cao quý ấy.

Thật là thần vật.

Ban đầu, Hoàng liên tưởng Mắt Vàng với một con chó của nhà vua, bởi vì tất cả đều sợ nhà vua nên đâm ra họ sợ lây con chó, lâu dần, con chó cũng trở nên ngạo mạn với quyền lực giả tạo mà những người xung quanh khoác lên mình nó. Chỉ có điều càng nhìn, Hoàng càng nhận ra sự liên tưởng ấy mới ngớ ngẩn làm sao.

Đây không phải là con chó của nhà vua. Mắt Vàng mới đích thực là Nhà Vua của thế giới này. Giống như anh chỉ là một linh hồn vô dụng nếu thiếu Mắt Bạc, Alpha cũng cần Mắt Vàng để ngự trị trên đỉnh cao.

Thế giới này chỉ có một Mắt Vàng. Câu nói ấy của Alpha làm Hoàng suy nghĩ mãi. Nếu Mắt Bạc tầm thường đã đủ ban cho các linh hồn quyền năng của một vị thánh, thì Mắt Vàng sẽ đẩy giới hạn ra xa tận đâu nữa?

- Quả cầu này có thể làm được những gì hả chú?

- Ồ, nó có thể làm gì được ư? Nó có thể làm được gần như tất cả.

- Gần như tất cả?

- Vẫn còn có những thứ nó không thể làm được, và những kẻ thù nó không thể chiến thắng.

Gương mặt của Alpha bỗng trở nên buồn bã, và ông ta cúi đầu xuống, thở dài.

Sự tò mò của Hoàng đã lên đến cực điểm.

- Kẻ thù? Chú đang nói đến điều gì vậy? Nếu đó không phải là bí mật trọng đại thì kể cho cháu nghe được không?

Alpha im lặng một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói:

- Biết kể cho cậu nghe thế nào đây? Hãy bắt đầu từ một câu chuyện diễn ra cách đây đã lâu. Lúc mới tạo ra thế giới này, tôi tự hào và phấn khích lắm, lòng tôi lúc nào cũng lâng lâng như người say. Tôi đã bị mờ mắt vì thành quả mình tạo nên và tự ví bản thân như Thần Sáng Thế. Sự ngạo mạn ấy chính là khởi nguồn cho mọi tai họa sau này.

Hoàng chăm chú lắng nghe, biết rằng cái tai họa mà Alpha đang nhắc đến với vẻ khủng khiếp chắc hẳn không phải điều bình thường.

- Chúng tôi đón những công dân đầu tiên. Mọi chuyện đều hết sức bình thường cho đến khi tôi gặp nàng, một người phụ nữ chết trẻ. Vẻ đẹp của cô ấy thật tuyệt vời, nhưng trên hết, trái tim của cô ấy thuần khiết và ấm áp, chẳng mấy chốc mà tôi đã yêu người phụ nữ này hơn cả chính bản thân mình. Thật may mắn, hay thật là không may mắn đây, cô ấy cũng đáp lại tình cảm của tôi. Chúng tôi liền chung sống với nhau. Cậu biết không, ở thế giới này người ta có thể làm mọi chuyện, kể cả những điều tưởng chừng không tưởng như quan hệ nam nữ. Tất nhiên không hoàn toàn giống cách mà cậu đã biết, nhưng về cảm xúc thì tương tự, thậm chí còn mãnh liệt hơn nhiều. Tất cả đều khả thi chỉ trừ một việc duy nhất mà thôi, đó là sinh con, trong khi đó lại là điều mà vợ tôi khao khát nhất. Lúc còn trên dương thế cô ấy vẫn mong được làm mẹ, ước muốn đó chưa thành đã chết, lúc xuống đây, cô ấy vẫn mang theo khao khát cháy bỏng đó, trải qua năm tháng, dần dần khao khát ấy bắt đầu phủ bóng đen lên cuộc sống của chúng tôi.

Linh hồn làm sao mà sinh con được, phải không? Điều đó bất khả thi. Nhưng như đã nói, tôi rất tự hào về quyền lực của mình và hay đem điều đó ra khoe khoang với vợ, tôi là Thần Sáng Thế, là người tạo ra thế giới này cơ mà, sao ngay cả mong ước cháy bỏng của người thân yêu nhất cũng không thể thực hiện được? Giá như tôi biết chừng mực thì mọi chuyện đã khác, nhưng lúc đó tôi không nghĩ sâu xa được đến thế. Tôi bắt đầu tìm cách để biến ước mơ của vợ mình thành hiện thực, và đó là lúc những điều rồ dại bắt đầu.

Tạo hóa đã quy định rằng một sinh linh cần được tạo ra thông qua những tiếp xúc nam nữ tự nhiên, được hình thành nên bởi máu thịt, và từ máu thịt mà có ý thức. Tất cả những điều đó trong thế giới hiện tại của chúng ta đều không thể làm được. Một đứa trẻ được tạo ra bởi máy tính sẽ chỉ là một sản phẩm của máy tính, mãi mãi không phải là con người theo đúng nghĩa của từ con người, mà vợ tôi không muốn có một đứa con giả tạo như vậy. Để thực hiện đúng theo ý muốn của vợ, tôi quyết định rằng mình sẽ phải mang về một sinh linh thực sự từ thế giới mà tôi gọi nó là Thế giới Gốc, sau đó hòa trộn các nét tính cách của mình và vợ vào trong linh hồn nó, tạo ra một con người lai giữa hai thế giới. Ý nghĩ ấy mới điên rồ làm sao. Việc kết nối trực tiếp giữa hai thế giới là hành động vô cùng mạo hiểm và ẩn chứa những rủi ro mà chính bản thân tôi cũng không lường trước được. Nó giống như một người kĩ sư liều mạng can thiệp vào bộ phận cốt lõi nhất, quan trọng nhất của cả một hệ thống máy móc vô cùng phức tạp trong khi sự hiểu biết còn hạn chế, hậu quả duy nhất có thể xảy ra là hệ thống ấy sẽ bị đổ vỡ. Thế nhưng lòng tôi đã quyết.

Ngày hôm ấy, tôi và vợ hợp sức với nhau, tiến hành bước một của điều mình chưa bao giờ thực hiện trước đây, đó là đưa về Tân Thế giới (khi đó, chúng tôi chưa đặt tên cho nơi này là Vùng đất Diệu Kỳ) một sinh linh còn đang trong giai đoạn phôi thai. Để làm được điều đó chúng tôi đã phải viện dẫn đến một công cụ cực mạnh và cũng cực kỳ nguy hiểm, chỉ có công cụ ấy mới mở được cánh cổng thông giữa hai thế giới. Nguồn năng lượng cần thiết để đưa một sinh linh đến đây, cho dù nó còn chưa thành hình, thật là khủng khiếp. Có cảm giác như toàn bộ năng lượng đều bị hút cạn. Trong quá trình ấy, khắp mọi nơi trên Tân Thế giới đều rung chuyển, cuồng phong bão tố nổi lên như ngày tận thế, bóng tối thay thế cho ánh sáng, tất cả các linh hồn dù đang ở đâu, làm gì, đều bị đè ép đến mức đứng không vững. Sau này chúng tôi gọi ngày hôm ấy là Thiên Họa. Cho đến nay, mới có một ngày duy nhất kinh hoàng như thế.

Sau chừng nửa tiếng, khi mà tôi đã tưởng hỏng việc mất rồi thì bất ngờ làm sao sự rung động bỗng dưng chấm dứt và trước con mắt hạnh phúc của vợ chồng tôi hiện ra một sinh linh bé nhỏ trần truồng, trong suốt, tựa như một miếng bọt xà phòng không có hình hài, chỉ có một điều đáng sợ là xung quanh người nó quấn quýt những làn khí đen không hiểu từ đâu mà tới. Dường như trong quá trình đưa nó đến đây một sai sót đã xảy ra, hệ thống đã bị đứt gãy ở một điểm và phát sinh lỗi, chỉ có điều khi đó tôi chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Đã chuẩn bị sẵn, tôi và vợ liền vội vã thực hiện bước hai của quá trình, đó là đưa một phần linh hồn mình vào sinh linh ấy, mang lại cho nó sự sống và ý thức.

Đứa bé lớn lên cực nhanh, mắt thường cũng nhìn thấy được, càng nhìn càng kinh khiếp. Nó không phải con người mà là một con quái vật, mặc dù kích thước ngày càng lớn nhưng làn da vẫn giữ nguyên sự trong suốt khó hiểu, vây quanh bởi tầng tầng khí đen mỗi lúc mỗi dày đặc, đôi mắt của nó dài, mảnh và dù lúc nào cũng nhắm nghiền, người ta vẫn có thể cảm nhận sự khí chất độc ác của nó toát ra vô cùng mãnh liệt. Nhận ra sai lầm, tôi cố gắng chặt đứt mối liên hệ với nó, nhưng đã quá muộn.

Nói đến đây, Alpha bất giác rùng mình và gương mặt đẹp đẽ của ông ta nhăn nhúm lại trông như một quả táo hỏng. Rõ ràng nỗi khiếp hãi vẫn còn khắc sâu trong kí ức của người đàn ông được xem là con người quyền lực nhất thế giới này.

Ông chần chừ một lúc rồi kể tiếp:

- Tôi vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc ấy như thể nó vừa mới xảy ra ngày hôm qua, khi con quỷ cuối cùng cũng mở mắt ra, tròng mắt của nó đỏ rực như một biển máu, ánh nhìn của nó toát lên vẻ tàn ác của một sinh vật không hề có lương tri con người mà chỉ đầy những ý nghĩ bệnh hoạn. Nó chính là hiện thân của địa ngục. Chẳng nói chẳng rằng, nó búng ngón tay, dáng vẻ thanh thoát như một người nghệ sĩ gảy đàn, từ bàn tay nó bắn ra một ngọn lửa màu đen quỷ dị, tốc độ nhanh như tia chớp. Trúng ngọn lửa ấy, vợ tôi lập tức tan biến. Bà ấy đã chết, thật không sao tin nổi.

Hoàng bối rối:

- Chết ư? Chẳng phải chú nói các linh hồn không thể bị chết sao?

- Đó là điều mà tôi cũng không hiểu được. Sự hiện diện của con quỷ ấy đã phá vỡ trật tự của Tân Thế giới, dường như nó không chịu sự ràng buộc của các nguyên tắc mà tôi tạo ra. Chứng kiến cảnh người vợ thân yêu của mình chết đi, tôi vừa sợ hãi, vừa tức giận, lại cũng vừa bối rối không biết nên làm thế nào cho phải. Thật may tôi vẫn còn có Mắt Vàng, nhờ nó mà tôi đã tạo ra một thứ lồng giam siêu cường dệt từ các sợi ý chí mà ngọn lửa đen của con quỷ ấy không thể nào phá vỡ được. Chứng kiến cảnh tượng ấy tôi bắt đầu thở phào nhẹ nhõm. Chẳng giấu gì cậu, lúc vợ tôi bị ngọn lửa đen nuốt chửng, tôi đã nghĩ hóa ra hôm nay là ngày tận số của mình.

Chẳng biết xử trí nó thế nào, tôi chỉ còn cách giữ nó lại bên mình, hi vọng một cách ngây thơ rằng sẽ có ngày mình cảm hóa được con quỷ và dạy dỗ nó thành người. Điều đó dĩ nhiên chẳng bao giờ xảy ra.

Chúng tôi sống cùng với nhau, con quỷ một bên, tôi một bên. Nó hỏi tên tôi, tôi trả lời mình là Alpha, nó liền phá lên cười, bảo thế thì tên con sẽ là Omega. Tôi bảo, mày không phải là con tao, tao không phải là bố mày, nhưng con quỷ chỉ cười giễu cợt. Nó mang trong mình linh hồn của vợ chồng tôi, điều đó là sự thật không sao chối cãi được, chỉ có điều nó chẳng thừa hưởng được điều gì từ những nét tính cách tốt đẹp của cả hai người chúng tôi. Nó nói với tôi, thế giới của bố mới nhàm chán và buồn tẻ làm sao, bố sở hữu quyền lực lớn lao đến thế mà chỉ ngày ngày ngồi uống nước, thế giới này không có cạnh tranh, cũng chẳng có động lực, tự khắc sẽ tan vỡ. Hãy trao nó cho con.

Tôi hỏi, mày muốn làm gì? Nó bảo, con sẽ phá vỡ hai nguyên tắc, cho phép linh hồn mạnh thì sống, yếu phải chết, và con sẽ là vua của thế giới này. Rồi con sẽ làm vua của cả hai thế giới. Tôi nghe thế mà lạnh gáy. Con quỷ ấy tuy xấu xa tồi tệ nhưng lại không phải là kẻ khoe khoang, khoác lác, một khi nó đã tuyên bố như vậy hẳn phải có sẵn kế hoạch đen tối nào đó rồi. Chỉ có điều dù gặng hỏi thế nào nó cũng nhất định không nói.

Cho đến một ngày, cái lồng mà tôi tạo ra không còn đủ sức để giam cầm nó nữa. Sức mạnh của nó thật ghê gớm, chẳng mấy chốc sẽ vượt qua cả quyền năng của Mắt Vàng, đôi mắt của nó ngày càng đỏ hơn, trong khi ngọn lửa đen ngày càng bỏng rát hơn, tôi bắt đầu cảm nhận được các tổn thương tinh thần mà nó gây ra cho tôi. Ngày mà nó thoát ra sẽ là ngày mà thế giới này bị hủy diệt. Quá kinh hãi, tôi tìm cách tiêu diệt nó, nhưng dù muốn giết chết con ác quỷ tôi cũng không biết phải giết bằng cách nào, điều mà nó đã làm với mẹ nó đơn giản là tôi không làm được. Tôi đã bị chính những nguyên tắc mà mình thiết lập ra kìm hãm. Cuối cùng, sau bao nhiêu lâu vắt óc suy nghĩ, cuối cùng tôi cũng tìm ra được một cách. Tôi dựng nên một tòa tháp ở cách đây rất xa và nhốt nó vào trong đó. Tòa tháp ấy, tôi gọi nó là Thần Ngục.

- Thần Ngục, Thần Ngục..

Hoàng nhắc lại cái tên ấy mấy lần, trong lòng dâng lên một cảm xúc bồn chồn khó tả. Mắt Bạc từ nãy đến giờ nằm yên lặng trong đầu anh, bây giờ lại một lần nữa nhảy cỡn lên, đôi cánh bạc bé xíu run lẩy bẩy, hẳn nhiên chỉ cần nghe đến tòa tháp ấy thôi đã sợ gần chết.

- Thần Ngục thì có gì đặc biệt mà lại giam được con quỷ?

- Không giống với lồng giam yếu ớt trước đây, Thần Ngục không được làm từ ý chí mà được tạo nên bởi một cam kết. Trừ khi cam kết ấy được đáp ứng, còn không thì chẳng ai bị giam trong đó có thể thoát ra được.

- Cam kết đó là gì mà mạnh mẽ đến thế?

Alpha nhìn ra phía xa, không trả lời.

Hoàng thấy người đàn ông này có vẻ lảng tránh, liền hỏi câu khác:

- Vậy là mọi thứ đã tốt đẹp lại rồi đúng không?

- Về cơ bản là vậy. – Alpha đáp – Con quỷ ấy đã bị giam cầm, nhưng Thần Ngục chỉ giữ được bản thể chính của nó, không ngăn được các làn khói đen bao phủ quanh nó, suốt từ đó đến nay, những làn khói ấy đã chậm rãi gặm nhấm các vùng đất xung quanh, hủy hoại chúng, biến một khu vực vốn vô cùng tươi đẹp thành một vùng đất chứa đầy nỗi kinh hoàng được gọi là Thung lũng Tuyệt Vọng.

- Liệu những làn khói ấy có lan đến tận đây không?

- Không thể nào. Sức mạnh của chúng cũng có giới hạn thôi. Nó sẽ vĩnh viễn nằm trong Thần Ngục, chẳng bao giờ thoát ra được.

- Chú Alpha – Hoàng tần ngần – Có cách nào để quay lại Thế giới Gốc không?

Alpha quay sang nhìn Hoàng với ánh mắt khó hiểu:

- Tại sao cậu lại muốn quay trở lại nơi ấy? Vùng đất Diệu Kỳ chẳng lẽ không tuyệt vời gấp vạn nơi ở cũ của cậu, bất kể đó là đâu hay sao? Cậu còn muốn gì nữa?

- Cháu muốn trở về với con gái cháu. Cháu đã hứa sẽ đón nó sau khi tan học.

- Lời hứa nào cũng có thể thay đổi.

- Không phải lời hứa của cháu. Một khi cháu đã thề với ai điều gì thì chỉ có cái chết mới có thể phá bỏ lời thề ấy được.

- Và đích thực là cậu đã chết. Hãy tỉnh lại đi, cậu chết rồi, không cần canh cánh về lời hứa ngày nào nữa.

- Lúc nãy chú có nói rằng tất cả những ai đến đây đều đã chết trừ những trường hợp hi hữu. Những trường hợp hi hữu mà chú nói là như thế nào vậy?

Alpha cười:

- Ồ, hóa ra câu nói vô tình của tôi lúc nãy đã gieo vào đầu cậu một hạt giống của niềm hi vọng sai lầm. Chàng trai trẻ, đã có một số người chịu tác động vật lý quá mạnh mà linh hồn của họ bị văng ra khỏi cơ thể và được chuyển đến thế giới này, nhưng bởi vì họ vẫn còn sống, nghĩa là một phần ý thức vẫn còn nằm lại cơ thể, nên phần linh hồn văng ra ấy không tồn tại trong thế giới này được lâu mà sẽ bị hút ngược trở về. Như cậu thấy đấy, cậu đã ở đây rất lâu và linh hồn của cậu rất ổn định, bằng chứng rõ ràng là cậu đã chết hẳn hoi rồi, không còn nghi ngờ gì nữa. Mong cậu đừng cứ day dứt mãi chuyện trở về nữa. Hãy tận hưởng cuộc sống tuyệt vời nơi đây đi.

- Chú ơi, sống cuộc đời hạnh phúc ở đây để làm gì khi biết rằng ở thế giới bên kia con mình đang khổ sở? Dù chỉ còn một phần triệu hi vọng cháu vẫn muốn trở về với con gái.

- Chẳng lẽ con bé không còn người thân thiết nào khác sao?

- Không chú ạ. Nói đúng ra thì vẫn còn bố mẹ cháu ở quê, nhưng các cụ trước nay vẫn rất nghiêm khắc và căm ghét con bé, không chịu công nhận đấy là cháu mình, thậm chí còn gọi là giọt máu ô nhục. Mẹ nó đã vứt bỏ nó, trên đời này, chỉ có mình cháu yêu thương nó thôi. Cháu không trở về thì không biết tương lai nó sau này sẽ ra sao.

Alpha thở dài.

- Sự cố chấp của cậu thật khiến người ta không chịu nổi. Đừng trách tôi đã không cảnh báo trước.

- Vâng, cháu chấp nhận mọi hậu quả từ quyết định của mình và không bao giờ dám oán trách chú.

- Khi xây dựng Tân Thế giới, tôi đã quyết chí dứt áo ra đi nên không để lại bất cứ con đường nào để trở về. Thế nhưng trong cái ngày Thiên Họa đáng nguyền rủa ấy, tôi đã bất chấp tất cả để mở một cánh cửa thông giữa hai thế giới. Cánh cửa ấy bây giờ vẫn còn và là lối đi duy nhất trở về Thế giới Gốc. Chỉ có một điều đáng tiếc..

Thấy Alpha ngừng lời, Hoàng sốt ruột hỏi:

- Điều đáng tiếc gì hả chú?

- Điều đáng tiếc là cánh cổng ấy lại nằm ở ngay trước Thần Ngục. Mà Thần Ngục thì lại nằm ở chính giữa Thung lũng Tuyệt Vọng. Tôi chưa từng đến Thung lũng Tuyệt Vọng, nó là nỗi ám ảnh của đời tôi, mỗi lần nghĩ về nó tôi lại bị cắn rứt bởi các sai lầm trước đây của mình, thế nhưng theo những gì người khác kể lại thì đó là một vùng đất cực kỳ nguy hiểm, trước nay chưa có ai vào đó mà được trở về an toàn.

- Ôi trời ơi.

Hoàng thốt lên, niềm hi vọng vừa mới nhen nhóm lên chưa được bao lâu đã bị dội cho gáo nước lạnh làm tắt ngấm.

- Chàng trai, cậu khát rồi, hãy uống thêm cốc nước nữa đi.

Trên bàn, cốc nước không ai động mà bề mặt lại sóng sánh, nước trong cốc có màu trong veo kì lạ, Hoàng nhìn cốc nước, nhớ lại cảm giác tuyệt vời mà nó mang đến trong lần đầu tiên uống thử, chẳng khác gì người lạc vào cõi tiên, bao nhiêu buồn phiền, day dứt đều tan biến, thậm chí đến ý nghĩ về Ngọc Mai cũng không hề xuất hiện dù chỉ thoáng qua.

Khi nhận ra điều đó, Hoàng bỗng thấy khiếp sợ. Làm sao anh có thể quên bẵng đi con gái của mình trong suốt một ngày trời? Cốc nước kia khoái lạc một cách phi lý, chẳng khác gì chất gây nghiện, nó tạo ra một ảo giác về nỗi bình yên và khiến người uống nước tận lực quên đi nguồn gốc thống khổ của bản thân.

Hoàng biết rằng nếu mình chấp nhận uống nước, anh sẽ lại quên đi Ngọc Mai và chìm đắm trong niềm hạnh phúc mà Alpha mang đến một lần nữa. Nhưng đó là niềm hạnh phúc giả tạo và càng kéo dài trạng thái giả tạo ấy càng khiến cho sự phản phệ lúc thức tỉnh kinh khủng hơn. Anh không thể phản bội đứa con gái mà anh yêu thương hơn cả mạng sống.

Không điều gì có thể ngăn anh quay về với Ngọc Mai, anh sẵn lòng hi sinh cuộc sống ở đây chỉ để duy trì niềm hi vọng mong manh cho ngày trở về.

Hoàng lắc đầu, từ chối:

- Cảm ơn chú, cháu không uống.

- Cậu chắc chứ?

- Cháu hoàn toàn chắc chắn.

Alpha gật đầu, khuôn mặt hiện lên nét thấu hiểu:

- Cốc nước này được tạo ra để mời riêng cậu, nếu cậu không uống thì tôi cũng không muốn mời ai uống nữa, hay là cậu bóp nát nó đi.

Hoàng ngạc nhiên quá đỗi:

- Sao lại thế ạ?

- Mỗi cốc nước chỉ dành cho một người, bởi vì cảm xúc của mỗi người không giống nhau, cậu không uống thì cũng chẳng ai uống nữa cả.

- Không còn cách nào ngoài việc phá vỡ cái cốc sao?

Alpha mỉm cười:

- Không. Ở thế giới của chúng ta, không có chuyện đem chôn cốc xuống lòng đất.

- Nếu chú cứ khăng khăng như vậy thì cháu xin được thất lễ.

Hoàng cầm cái cốc lên, nhận ra thành cốc mỏng như tờ giấy, chỉ cần dùng sức là có thể làm vỡ được. Anh vận lực vào bàn tay, bóp vỡ cái cốc. Những mảnh vụn rơi xuống sàn nhà, phát ra các tiếng lách cách.

Trong khoảng khắc ấy, Alpha biến sắc, gương mặt hồng nhuận trở nên kinh hãi, miệng ông ta lắp bắp như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại kìm lại, chỉ thuận tay vung lên một cái, những mảnh vỡ liền tan biến đi, trả lại sàn nhà sạch sẽ không có đến một hạt bụi.

Hoàng thấy Alpha cứ mãi im lặng thì xoay lưng nhìn ra phía cửa, khoảng không gian bên ngoài sau bao nhiêu thời gian đã trôi qua, vẫn cứ sáng như ban ngày.

- Tạm biệt chú Alpha. Có thể một ngày nào đó cháu sẽ quay trở lại đây tìm chú.

Alpha thấy Hoàng sắp đi mất, liền mở miệng, gọi với theo:

- Này chàng trai.

- Dạ?

- Nếu cậu nhất quyết tìm đường về, hãy đến cuối Đồng cỏ Hoa lệ nơi có một thác nước cao chạm mây và tìm một người có tên Thanh Thành.

- Anh ấy có thể giúp cháu sao?

- Anh ta sẽ cho cậu biết những điều cậu cần biết.

- Ồ, câu nói của chú thật khó hiểu. Nhưng thôi được, cháu sẽ tìm anh Thanh Thành ấy thử xem.