Thần Thú

Chương 1: Ta là một con thần thú không được chủ nhân cưỡi



Ta tên là Trọng Kê.

Một đám yêu ma trên núi Chương Nô là dưỡng mẫu của ta.

Nhưng đó cũng chỉ là chuyện của rất lâu về trước. Ba trăm năm trước, khi ác thú nhập thế, thẳng tay cưỡng hiếp, đốt nhà giết người cướp của, không việc ác nào là không làm, đám yêu ma sống trong núi chết hơn phân nửa. Ta được thượng thần Nguyên Chương đến trấn áp thú dữ cứu trở về, vì để báo đáp ân tình, ta đã nhận ngài ấy làm chủ nhân.

Bây giờ ta là thần thú của núi Toàn Chân, nhưng thượng thần Nguyên Chương không hề coi ta như thần thú để cưỡi.

Cơ thể thật của ta phát triển cực kỳ chậm, đến bây giờ mới chỉ cao hơn bắp chân người một chút, ai nhìn thấy ta cũng đều không nhịn được mà lẩm bẩm rốt cuộc đây là chó hay là ngựa chân ngắn. Từ khi được thượng thần mang theo đến núi Toàn Chân, ngài ấy không cho phép ta hóa thành hình người, chỉ trừ những khi chỉ có hai người ta và ngài ấy mà thôi.

Thật ra thì ta cảm thấy dáng vẻ người của ta đẹp hơn so với bộ dạng thần thú xấu xí gấp trăm lần, mặc dù không thể cưỡi được, nhưng ta cũng có thể làm người hầu hạ bên cạnh chủ nhân giúp người đấm bóp chân mài mực, nhưng chủ nhân của ta lão nhân gia này lại không nghĩ như vậy. Chủ nhân lo xa nghĩ rộng, nhất định là người nghĩ đến một khía cạnh nào đó mà ta không nghĩ ra được, đây có thể là nguyên nhân khiến ta chưa đạt tới cảnh giới thâm sâu của chủ nhân.

Chủ nhân của ta —— Thượng thần Nguyên Chương là tiên nhân rất mạnh, từ trước khi ta ra đời chủ nhân đã là một tiên nhân thâm sâu không thể lường được rồi. Người là hậu duệ của thần tộc thượng cổ, khi vừa mới chào đời, người đã làm chấn động chư thiên, thượng cổ dị thú trong vòng vạn dặm đều cam tâm tình nguyện làm vật cho người cưỡi.

Như đã nói, một thượng thần vẻ vang danh giá không nên có một con thần thú sợ sệt yếu đuối như ta, ta thật sự quá yếu kém rồi, thảo nào thượng thần không cưỡi ta đi ra bên ngoài.

Mặc dù như vậy, ta vẫn mặt dày ở lại. Núi Toàn Chân là địa linh của những người xuất chúng, sông hồ hay đạo cung đều là cảnh hùng vĩ hiếm thấy, bên trên tiếp nối cảnh tượng huyền diệu của Cửu Thiên, là một hòn đá nho nhỏ, chỉ cần ngoan ngoãn ở lại đây mấy trăm năm, cũng có thể tu luyện thành tinh, ta chỉ cần khoác lên được một công việc ngồi chơi xơi nước là có thể được uống linh khí từ cam lộ, những ngày tháng trôi qua cực kỳ tươi đẹp.

Trường Phân thượng thần là bạn tri kỷ của chủ nhân, ba trăm năm qua ngài ấy đã đến núi Toàn Chân bốn lần, mặc dù ngài ấy là người ngoài ta khá quen thuộc nhưng ta lại không thích ngài ấy.

Vào lần đầu tiên gặp mặt, ta vẫn là một con thú nhỏ với cái chân ngay cả đứng cũng chưa vững, có mấy vị tiên nhân đến thăm từng nhìn ta với ánh mắt như thể ta là một thứ gì đó, mà cái nhìn tấm tắc lấy làm lạ của ngài ấy khiến ta cực kỳ không vui.

Lần này cũng giống vậy. Lúc chủ nhân gọi ta đến, bọn họ đang thưởng thức rượu, Trường Phân thượng thần vừa nhìn thấy ta lập tức nheo mắt lại, "Lớn hơn chút rồi đấy, đây là Tranh nhỉ?"

*狰兽: Tranh là một loài quái thú một sừng, dáng vẻ như con báo đỏ, có năm cái đuôi, có thể phát ra âm thanh tựa như đập vào tảng đá.

"Nhưng lại chỉ có bốn đuôi, cả người trắng như tuyết, kỳ lạ, thật sự rất kỳ lạ..."

Tranh là một trong những con thú uy mãnh, có năm đuôi và một sừng, điểm này thì giống ta y chang, chẳng qua tiếng gầm của bọn họ giống như tiếng sấm đánh vào tảng đá, săn hổ và báo làm thức ăn, cực kỳ thô bỉ và khó thuần hóa.

Ta từng nhìn thấy Tranh, còn có cả Li Lực, dáng vẻ cực kỳ xấu xí, các dưỡng mẫu nói ta là cục mụn bảo bối của các nàng, nhưng đối với đám thú kia thì khịt mũi khinh thường.

*狸力: Li Lực là một loài kỳ thú, dáng vẻ của nó giống như con heo, chân gà, kêu lên giống như tiếng chó sủa.

Ta nói thầm trong lòng, đừng có đem ta ra đánh đồng với bọn họ, cũng cảm giác được ánh mắt của thượng thần Trường Phân lại đang dừng trên người ta trong phút chốc rồi mới nói với chủ nhân: "Ngươi đang nuôi một tiểu cấm dục đấy à?"

Dù có thể nhìn nhưng cũng không ai có thể nhịn được nữa, ta bật dậy, dùng hết sức bình sinh của bản thân gầm lên một tiếng.

Ngài ấy bị ta dọa sợ hết hồn, ngượng ngùng nói: "Ồ ồ, ngươi nghe hiểu từ này sao?"

Ta có chút đắc ý, hóa ra người này cũng sẽ có lúc lúng túng.

Nhưng rất nhanh ta đã hối hận, dù sao ở trước mặt chủ nhân, từng hành động của ta đều phải cực kỳ quy củ, chỉ sợ rằng người đã có một chút không vui.

Ta quay đầu nhìn lại, chủ nhân đang khép hờ đôi mắt, đôi mắt nhỏ dài kia đang nhìn ta, có chút lười biếng, lại có chút dịu dàng.

Người ngửa đầu lên uống rượu, yết hầu khẽ chuyển động, một vài giọt rượu óng ánh tràn ra khỏi khóe miệng người, chảy dọc xuống cổ và cằm cuối cùng chảy vào trong đường viền cổ áo này đen.

Ta vội vàng cúi đầu, chỉ nghe thấy chủ nhân nói: "Trường Phân, ngươi nên trở về rồi."

Yêu tinh hại người này nở nụ cười nhạt nhìn chủ nhân một cái, đặt ly rượu xuống rồi xua tay nghênh ngang rời đi.

Ta lại nhanh chóng cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm chân của người, run rẩy nói: "Chủ, chủ nhân, Trọng Kê biết sai rồi!"

Ta không dám nhìn mặt của người nữa, chỉ dừng lại ở trước ngực, sau đó cái đầu nặng nề chuẩn bị dập đầu xuống.

Cái dập đầu này đến cuối cùng vẫn không thể đập xuống đất được, lúc ta sắp chạm đến mặt đất, bỗng nhiên bị bàn tay mát lạnh của chủ nhân nâng lên, "Kê Nhi cớ gì phải làm đại lễ như vậy, không cần động một chút là quỳ đâu."

"Ba trăm năm rồi, sao mà Kê Nhi vẫn sợ ta như vậy?"

Sóng biển trong lòng ta bắt đầu cuộn trào, ta biết tính tình chủ nhân ôn hòa, hoàn toàn không giống như chiến thần uy chấn tiếng tăm lẫy lừng khắp tam giới, chẳng qua trong mọi việc ta cần phải chú ý lễ tiết tôn ti, vậy mới có thể tỏ lòng tôn trọng và kính yêu của mình đối với chủ nhân, hơn nữa, các đồ đệ của chủ nhân ở trước mặt chủ nhân đều kín cẩn thận trọng, chỉ có ta ở điểm này lại qua loa thua kém hơn nhiều.

"Vẫn còn chưa chịu dậy à?"

Ta không bò dậy.

Chủ nhân không nói gì thêm nữa, ta nghe thấy người thở dài một tiếng như có như không.

Tiếng thở dài của chủ nhân như thế thấm vào cả tim của ta vậy, lắng đọng tích tụ lại. Lòng ta chùng xuống, sau khi phạm thượng... Chẳng lẽ chủ nhân muốn dùng côn đánh chết ta?

Không đợi ta suy nghĩ nhiều, người đã túm lấy nắm thịt ở gáy ta, ôm ta đặt lên đùi. Chưa từng có ai trong những dưỡng mẫu của ta đối xử với ta như vậy, loại cảm giác an toàn khi có người đỡ lấy gáy khiến ta lập tức trở nên ngoan ngoãn phục tùng, đây có lẽ là điều ta đúc kết lại được sau những kinh nghiệm của bản thân.