Thần Thú

Chương 2: Rõ ràng mọc ra bốn cái đuôi



Tay áo màu đen rộng thùng thình chạm vào phía sau tai ta, ta nghe thấy giọng nói bất đắc dĩ của chủ nhân, "Kê Nhi, để cho ta nhìn nàng một chút."

Chủ nhân không truy cứu nữa, ta có loại cảm giác nhẹ nhõm sống sót sau cơn hoạn nạn, nhanh chóng hóa thành dáng vẻ người. Ta càng ngoan ngoãn nằm im trên đùi chủ nhân.

Bây giờ ta chỉ tiếc không thể vẫy bốn cái đuôi của mình thật mạnh trong bầu không khí căng thẳng như thế này, ngoan ngoãn gọi chủ nhân để người hiểu được lòng trung thành của ta, rõ ràng là ta có bốn cái đuôi, nhưng bây giờ không phải thời điểm thích hợp để biến cái đuôi ra.

Cơ thể người của ta là dáng vẻ của người phàm mười sáu mười bảy tuổi, người phàm thường gọi đây là bích ngọc niên hoa*, ta cảm thấy cách gọi này rất đúng.

碧玉年华 Hình dung tiểu gia khuê nữ như hoa sen mới nở loại hàm súc mà không mất trang nhã, vì vậy cổ nhân xưng nữ tử 16 tuổi là bích ngọc niên hoa.

Cảm giác như có như không từ đầu ngón tay nhẵn nhụi mềm mại của chủ nhân khi lướt qua eo và lưng ta qua lớp vải lụa khiến cho ta run rẩy lo sợ một hồi.

Bàn tay của người từng cầm bút, cũng từng cầm Thái Tư thần kiếm giết chết vô số tà yêu ác linh, với sự nhạy bén của loài thú, ta vẫn luôn rất sợ đôi tay này, luôn có cảm giác trên đó vẫn còn dư lại mùi tanh của máu tươi.

Thật ra thì lúc chủ nhận cứu ta trở lại không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.

Có một năm nọ, Phổ Hiền chân nhân giảng đạo ở Hồn Châu, vô số người tu tiên ngưỡng mộ danh tiếng đều hướng về đây, yêu ma thích đến những nơi có nhiều người tham gia náo nhiệt nhất, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Bọn họ nháy mắt ra hiệu, nói với vẻ mặt sung sướng đến mất hồn, tinh khí của thần tiên là tuyệt nhất.

Nếu đã tới Hồn Châu, thì không thể không đến núi Toàn Chân đánh thử vận may của mình, nhìn thấy vị thượng thần Nguyên Chương kia một chút, Hồn Châu là một mảnh đất nằm dưới mười hai đỉnh núi của núi Toàn Chân.

Có rất nhiều người có tâm tư này, nhưng huyền cơ ảo cảnh trải rộng khắp núi Toàn Chân, ngoại trừ những vị tiên nhân chính phái thì người phàm và các loại yêu ma quỷ quái hàng trăm hàng nghìn năm qua chỉ có lác đác vài người "có duyên" mới có thể thuận lợi đi vào bên trong.

Đoàn người chúng ta đi dạo trên núi một lúc lâu, nghĩa mẫu thân thiết với ta nhất đang ôm ta trong lòng. Chúng ta đi mãi thì đến trước một cái hồ trong vắt, xa xa truyền đến tiếng sáo.

Ở trong núi này thế mà lại có tiểu mục đồng.

Tiểu mục đồng kia đang cưỡi một con dê trắng có sừng chậm rãi đi ra từ trong con đường mòn. Đây thật sự là một thiếu niên có thiên tư nho nhã, mắt đen răng trắng, đôi mắt phượng dài, cậu không hề tỏ vẻ hốt hoảng khi nhìn thấy người lạ, mấy yêu ma trẻ tuổi một chút đã bắt đầu rủ rỉ thì thầm với nhau, bồn chồn rục rịch.

Tiểu mục đồng hỏi: "Sắc trời đã tối, mấy vị duyên cớ sao lại lên núi?"

Nghĩa mẫu là người có kinh nghiệm nhất trong đám yêu ma, nàng nhìn ra được tiểu mục đồng cũng không phải người thường, nàng đặt ta xuống, thi lễ rồi nói với cậu rằng: "Chúng ta từ Côn Châu đến đây, đặc biệt là vì đến viếng thăm thượng thần Nguyên Chương."

Tiểu mục đồng kia đặt cây sáo trúc xuống, "Hôm nay tiên nhân ra ngoài thăm bạn, e rằng không thể gặp được."

"Xin hỏi khi nào thượng thần trở về?"

Tiểu mục đồng không đáp, dắt dê trắng đi về phía núi sâu thẳm, "Chạng vạng đã buông xuống, trên núi có ít người, các nữ khách cứ đi dọc theo đường cũ trở về thôi."

Cậu bước đi không nhanh, nhưng đám yêu ma không lại không đuổi kịp bước chân của cậu. Ta nhìn theo hướng bóng đen kia, lúc đoàn người chuẩn bị rời đi, ta vẫn có thể nhìn thấy bóng lưng đó.

Ngọn núi này dường như đước bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp kết giới, từ trên núi cao nhìn một vòng xung quanh, trong những đám mây đang rủ xuống chỉ có mỗi tiếng quác quác loạn xạ của quạ, đứng trên bậc thềm tựa như bản thân đang ở trong một khoảng không bao la rộng lớn. Đám yêu ma bị cảnh tượng này làm mê hoặc, không nhúc nhích đứng im lặng một hồi lâu.

Bóng hình ta nhìn chằm chằm nãy giờ dần dần trở nên rõ ràng hơn.

Chủ nhân của núi Toàn Chân đang chậm rãi từ xa xa tiến lại gần.

Ta ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ thật sự của thượng thần Nguyên Chương trong truyền thuyết. Mắt phượng, môi đỏ, thân hình cao lớn, dáng người dong dỏng, dáng vẻ giống với tiểu mục đồng vừa rồi đến bảy phần, nhưng bắt mắt hơn nhiều.

Một đám yêu ma sau lưng ta không hề hay biết gì, chỉ có ta đối mặt với ngài.

Lúc ấy ta lại không cảm thấy sợ hãi, chìa tay ra cầm lấy cây sáo kia, "Ngươi có phải là thần tiên trong núi này không?"

Dường như ngài ấy cảm thấy cô nhóc con này rất thú vị, hàng chân mày đang nhíu giãn ra, sau đó ngài đưa cho ta một miếng bánh đào.

Sau này, chủ nhân nói với ta, khi đó người không biết ta sẽ trở thành ma chướng của người sau này.