Thần Thú

Chương 3: Không ai hiểu chuyện nam nữ hơn ta



Tay trái của chủ nhân chơi đùa với mái tóc dài của ta, chầm chậm vuốt dọc theo từ gốc đến ngọn, lực cũng rất vừa phải.

"Sao mà Kê Nhi biết được nghĩa của từ đó."

Chữ nào cơ? À... Cấm dục. Đây đã là gì đâu, những gì ta biết còn nhiều hơn cả những người bình thường, chỉ là nói ra sợ dù dọa chủ nhân, đấy sẽ là tội rất nặng.

Ta buộc phải kiềm chế cái miệng muốn thao thao bất tận của mình lại, khiêm tốn nói: "Chuyện cẩu thả giữa tình yêu nam nữ không thích hợp để nói, Trọng Kê nói ra sợ làm bẩn lỗ tai của chủ nhân."

Tất nhiên ta hiểu những chuyện này là vô cùng riêng tư, không thể tùy tiện nói với người ngoài, chẳng qua đối phương là chủ nhân, cũng là phụ mẫu sống lại của ta, đám yêu ma không tránh né gì với ta, ta lại biết thì thưa thốt, không biết dựa cột mà nghe, không phải kiêng kỵ gì cả.

Thuở vẫn còn ở núi Chương Nô, ta thích nhất là hóa thân thành bé gái, cùng các dưỡng mẫu ra ngoài chu du.

Có những lúc các dưỡng mẫu tìm gian phòng đi làm chuyện sung sướng, còn ta thì bị đặt ở một góc lẻ loi xem cuộc vui, có khi kịch bản quá nhàm chán, ta sẽ ôm hũ mứt, lặng lẽ chạy đi tìm đám yêu ma.

Cửa khóa rất chặt, ta không vào được, nhưng người nào nói ta có đôi mắt sáng ham của mới lạ, thôi thúc ta dòm qua khe cửa mấy lần.

Tiếng cười trêu ghẹo của nữ tử truyền ra từ bên trong tấm màn đỏ, mờ mờ ảo ảo,

"Tỷ nói tình lang chống đẩy trong nước thật bản lĩnh,

tiểu A Nô thiếp đây như đò đồng không thuyền trôi ngang..."*

*Đây là hai câu cuối trong bài thơ dâm cổ Cây Trúc Đào 夹竹桃.

Ta ở bên ngoài nghe loáng thoáng, nhưng lại nhớ được câu này.

Chủ nhân giữ chặt ta hơn một chút, "Kê Nhi rất am hiểu chuyện nam nữ sao?"

Ta không biết dáng vẻ này của bản thân giống như một kỹ nữ dày dặn kinh nghiệm lại có chút dè dặt, nói khe khẽ giống như đang dâng hiến vật quý hiếm: "Chuyện nam nữ, là hai người kết hợp hòa lại với nhau."

Những tiếng rên nũng nịu hay tiếng thở gấp trầm đục, đều chỉ là trống rỗng, nói đến căn bản vẫn là phía dưới kết hợp với nhau.

Phần lớn tiên nhân liên kết theo cách phàm tục như vậy, sợ là chủ nhân cũng không hiểu được sự tuyệt diệu trong đó. Ta có chút vênh váo đắc ý.

Tất nhiên thì ta cũng không thể thể hiện ra quá được, ta là một thần thú, vẫn rất dè dặt và rất xinh đẹp.

Bầu không khí yên lặng một lúc lâu, bàn tay của sư phụ khoác trên người ta run lên một cái rất rõ. Ta do dự một hồi lâu mới lấy hết can đảm thoáng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bờ môi của người mím chặt, đáy mắt tối sầm không phân biết được cảm xúc trong đó, như thể người đang kiềm chế.

Ta đoán có lẽ là do ta nói quá cô đọng và tuyệt diệu quá mức, chủ nhân từ trước đến giờ chưa từng nghe đến chuyện này nên mới lấy làm khó hiểu.

Chủ nhân bình tĩnh đè đầu ta lại, "Ke Nhi đã từng thử chưa?"

Ta lắc đầu. Tất nhiên là ta chưa từng thử rồi, nghĩa mẫu nói với ta rằng chờ ta lớn thêm chút nữa thì sẽ dẫn ta đi, đáng tiếc là ta còn chưa kịp lớn lên, núi Chương Nô đã chìm trong tai họa rồi.

Nghĩa mẫu nói cho ta biết, làm chuyện đó là chuyện thầm kín và sung sướng nhất.

Thầm kín lại sung sướng, nghe thôi đã khiến cho người ta thể không cưỡng lại được rồi.

Chủ nhân "Ồ" lên một tiếng, ta giỏi quan sát lời nói và sắc mặt như vậy mà trong chốc lát cũng khó mà phân biệt chủ nhân đang vui hay giận, chỉ đành nói tiếp: "Các mẫu thân của con nói, con còn chưa đủ lớn..."

Trời đất chứng giám, để một con thú tự mình nói bản thân chưa đủ lớn đơn giản là một việc sỉ nhục rất khó chịu. Con thú nào mà không mong muốn tứ chi tráng kiện chắc khỏe, bộ lông óng mượt cùng với tiếng gầm vang trời có thể khiến đối phương sợ tè ra quần chứ.

Ta đang suy nghĩ lung tung, thì chợt nghe thấy chủ nhân nói: "Nam nữ điều hòa cực kỳ có lợi, Kê Nhi có muốn cùng ta thử một chút không?"

Ta vừa nghe xong thì xuýt chút nữa rụt người lại.

Chỉ tại ta quá nhiều lời, khiến vị thần tiên băng thanh ngọc khiết như chủ nhân sinh ra tâm tư này.

Ta thử với chủ nhân?

Hình ảnh đó quá đẹp đẽ, ta không tài nào tưởng tượng được. Không biết chủ nhân thích ở trên hay ở dưới, nếu như là ta thì ở dưới vẫn khá ổn, nhưng nếu như ta đè lên người chủ nhân... Chưa nói đến việc có thể sẽ bị lưỡi kiếm tức giận chém hay không, ngay cả chính bản thân ta cũng không thể tha thứ cho chính mình. Loại chuyện đại nghịch bất đạo này sẽ bị trời phạt, cho dù có nhảy vào tứ hải rửa rồi lại rửa cũng không thể gội sạch tội nghiệt của ta!

Tuy là nói như vậy, nhưng không biết từ bao giờ tư thế của ta đã trở thành đưa tay lên chống lên lồng ngực của chủ nhân, dáng vẻ như muốn đè người, ta lập tức hốt hoảng luống cuống vậy mà giơ tay ra đẩy người.

Chủ nhân bị ta đẩy lùi lại thì khẽ nhíu mày.

Đáng chết, ta hận không thể chặt móng vuốt của mình xuống, ta đẩy mạnh quá rồi!